Thế nhưng trên sân thượng không có một bóng người, dường như người ban nãy còn đứng đó vừa mới rời đi, mùi thuốc lá vẫn còn lởn vởn trong không khí. Giang Tiêu Tiêu ngơ ngác đứng tại chỗ, rồi cô cong khóe môi cười gượng, tựa như đang tự giễu cợt bản thân, đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Làm sao Cận Tri Thận có thể chấp nhận việc ấy được? Cho dù anh chấp nhận thì Tô Uyển Ương cũng sẽ nói chuyện này cho ông bà Cận, vốn dĩ bọn họ đã không hài lòng về cô, sau khi biết chuyện thì nhất định bọn họ sẽ không đồng ý cho Cận Tri Thận kết hôn với một người phụ nữ như cô.

Giang Tiêu Tiêu, mày nên nhận rõ hiện thực đi! Đừng ôm hy vọng nữa. Mày với anh ấy không có khả năng đâu.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Cận Tri Thận không về nhà mà lái xe thẳng đến công ty.

Trong văn phòng rộng lớn, Cận Tri Thận ngồi trên ghế sô pha, cũng không bật đèn lên, trong tay anh còn cầm một điếu thuốc, khói thuốc quẩn quanh, trông anh hết sức ủ dột.

Lần đầu tiên Cận Tri Thận cảm thấy mờ mịt, anh không biết nên làm gì, đây là lần đầu tiên anh thật lòng thích một cô gái, nhưng bây giờ..

Anh nhận ra được không phải là Giang Tiêu Tiêu không thích mình, nhưng rốt cuộc nguyên nhân gì khiến cô trốn tránh mình hết lần này đến lần khác?

Cận Tri Thận ngồi trầm tư đến quên cả thời gian, hơn năm giờ anh bắt đầu làm việc.

Khi trợ lý và Cận Tri Dực đến công ty, bọn họ đều không nhận ra có chuyện gì đã xảy ra, Cận Tri Thận và anh ta thảo luận về một dự án.

Bàn bạc xong, Cận Tri Thận bỗng dặn: “Bảo Tô San giao ít việc cho Giang Tiêu Tiêu thôi.”

Cận Tri Thận cũng đoán được Giang Tiêu Tiêu không ăn đúng bữa để rồi bị bệnh đau dạ dày là do bận rộn quá, lần này cô vô tình gọi điện cho anh nhưng lần sau thì sao…

Nếu trợ lý không nghe máy thì một mình cô có thể làm gì được? Như tối qua vậy, cô đau đến mức nào!

Cận Tri Dực nghe vậy thì khựng lại, anh ta nhìn anh mình và hỏi: “Sao thế anh?”

Vừa rồi không nhận ra nhưng bây giờ Cận Tri Dực mới phát hiện anh trai anh ta có gì đó là lạ, về phần lạ ở chỗ nào thì anh ta cũng không nói rõ được.

Anh ấy đi gặp chị dâu rồi? Hai người họ làm hòa hay lại cãi nhau?

Thấy Cận Tri Thận không định nói nhiều, Cận Tri Dực cũng nhận ra hai người bọn họ vẫn chưa làm hòa với nhau, nếu đã làm hòa thì chắc chắn anh của anh ta sẽ không như vậy.

Ra khỏi văn phòng, Cận Tri Dực thở dài, giao cho chị dâu nhiều việc quá cũng không được, nhưng nếu không giao việc chị dâu lại đi xem mắt rồi hẹn đi ăn với người đàn ông khác thì sao đây?

Cận Tri Dực cảm thấy mình lao tâm khổ tứ quá, cuối cùng anh ta vẫn gọi điện cho Tô San theo lệnh anh trai nhà mình.

“A lô, Tô San, cô giảm bớt lượng công việc cho Giang Tiêu Tiêu nhé, tuyệt đối không thể để chị dâu tôi mệt mỏi đâu đấy. À đúng rồi, thuận tiện cô trông chừng cô ấy giúp tôi, nếu có người đàn ông nào đến tìm cô ấy hoặc là cô ấy lại muốn đi xem mắt thì nhất định phải báo cho tôi biết.”

“Vâng, tôi biết rồi, cậu hai.” Tô San trả lời.

Cận Tri Dực cúp điện thoại thì rời đi chỗ cửa văn phòng, anh ta hoàn toàn không nhận ra cuộc gọi này đã bị Tô Uyển Ương nghe thấy.

Tô Uyển Ương mỉm cười nhìn theo bóng lưng Cận Tri Dực.

Từ sau ngày hôm đó, cô ta vẫn luôn sai người theo dõi sát sao mọi hành động của Giang Tiêu Tiêu. Cô ta cũng thức thời đấy, không chỉ không đi tìm Cận Tri Thận mà còn chủ động đi xem mắt, hơn nữa xem ra anh ấy cũng biết việc này rồi.

Tô Uyển Ương cũng nhận ra mấy ngày nay Cận Tri Thận hơi khác thường. Người phụ nữ mình thích đi xem mắt, Giang Tiêu Tiêu làm như thế chẳng phải là đang khiến anh mất mặt hay sao?

Tô Uyển Ương tin chắc không bao lâu nữa hai người bọn họ sẽ cắt đứt sạch sẽ.

Chà, cô ta đã nói rồi mà. Giang Tiêu Tiêu có tư cách gì để mà tranh giành với cô ta chứ, sớm muộn gì Cận Tri Thận cũng sẽ thuộc về cô ta thôi.

Ở phía bên kia, Giang Tiêu Tiêu ở bệnh viện thao thức cả một đêm, nỗi khổ sở ngập đầy trong lòng.

Sáng sớm, sau khi đi ra bệnh viện, Giang Tiêu Tiêu ăn sáng đơn giản rồi đi đến công ty.

Tuy vẫn còn cảm thấy hơi khó chịu nhưng Giang Tiêu Tiêu cũng không muốn xin nghỉ, bởi vì chỉ có công việc mới có thể khiến cô quên đi chuyện kia.

Bằng không một khi bình tĩnh lại, nhất định cô sẽ không kìm lòng được mà nghĩ đến anh.

“Chị Tiêu Tiêu, chị bị bệnh à? Em thấy sắc mặt chị không được tốt lắm.”

Từ Na vừa đến công ty cũng đã cảm thấy sắc mặt của Giang Tiêu Tiêu không được bình thường.

“Chị không sao, chẳng qua là do tối qua ngủ không ngon thôi.” Giang Tiêu Tiêu lắc đầu nói, sau đó cô tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Từ Na gật đầu, cô đang định nhắn nhủ Giang Tiêu Tiêu vài câu chú ý sức khỏe nhưng nhìn thấy cô làm việc nghiêm túc như thế thì cũng không quấy rầy nữa.

Giang Tiêu Tiêu vừa lao vào công việc là không dừng lại được, Từ Na cũng chẳng thể làm gì khác.

Buổi trưa, Từ Na đi đến phòng nghỉ ngơi và gặp được Tô San, thế là cô ấy nói: “Giám đốc Tô, có phải dạo này chị Tiêu Tiêu có chuyện gì không ạ? Em thấy chị ấy chỉ có làm rồi làm thôi, ngào nào cũng làm việc không ngừng nghỉ ấy.”

Đây rõ ràng là thất tình điển hình mà!

Tô San thở dài, nghĩ đến chuyện của sếp tổng và Giang Tiêu Tiêu, cô ấy cũng không hiểu nổi!

“Em cảm thấy tinh thần của chị Tiêu Tiêu mấy ngày nay không tốt lắm, nếu cứ bận rộn như thế thì sớm muộn gì cũng có ngày mệt thành bệnh.”

Tô San nghĩ đến lời dặn của Cận Tri Dực, cô bèn bưng cà phê đến bàn của Giang Tiêu Tiêu rồi khuyên nhủ: “Tiêu Tiêu à, dù bận rộn đến đầu thì cũng phải chú ý sức khỏe, cô cứ làm việc không ngừng nghỉ như thế này là không được đâu! Tuy mấy dự án này rất quan trọng nhưng cũng chưa cần ngay, cô phải quan tâm đến sức khỏe của mình, biết chưa?”

“Cảm ơn giám đốc Tô, tôi biết rồi.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu cười.

Nhưng Tô San vừa đi là cô lại vùi đầu làm việc.

Thấy vậy, Tô San thở dài bất đắc dĩ, không thể không nói Giang Tiêu Tiêu và Chủ tịch Cận thật sự giống nhau, đều là kiểu người cuồng công việc, có chuyện phiền muộn là lại dùng công việc hành hạ bản thân.

Cận Tri Dực đã dặn cô ấy nhất định phải chú ý đến sức khỏe của Giang Tiêu Tiêu, đương nhiên cô ấy không thể mặc kệ được, vì vậy đến buổi chiều cô ấy dứt khoát ra lệnh cho cô về nhà nghỉ ngơi.

“Tiêu Tiêu, cô xem cô kìa, trông không có sức sống gì cả, Tập đoàn Cẩm Sắt không càn những nhân viên như thế. Tôi cho cô nghỉ sớm trước vài tiếng, bây giờ mau về nghỉ ngơi đi.”

Giang Tiêu Tiêu muốn từ chối nhưng thấy Tô San tỏ thái độ kiên quyết thì đành phải đi về.

Hôm qua trước nửa đêm không ngủ ngon, sau nửa đêm gần như không ngủ, thế nên Giang Tiêu Tiêu vừa về đến nhà là ngả đầu ngủ ngay.

Nhưng Giang Tiêu Tiêu cũng chỉ ngủ hai tiếng, bởi vì tối nay cô còn có một buổi hẹn với khách hàng ở Câu lạc bộ Đế Tôn. Sau khi tỉnh dậy, cô chỉnh lý bản thân một cách đơn giản rồi đến câu lạc bộ, Từ Na cũng đi cùng với cô.

Giang Tiêu Tiêu và Từ Na gặp nhau ở cửa câu lạc bộ, vừa thấy nhau cô ấy đã hỏi han ân cần: “Chị Tiêu Tiêu, chị còn khó chịu ở đâu không? Không biết khi nào bữa tiệc xã giao này mới kết thúc được, lát nữa nếu chị thấy khó chịu thì nhất định phải nói cho em đấy.”

“Chị biết mà, chị cũng về nhà ngủ nghỉ hai tiếng rồi. Em xem này, có tinh thần chưa?” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, cô cảm thấy Từ Na lo lắng quá rồi.

Vừa nói hai người bọn họ vừa đi về phía phòng bày tiệc, Từ Na như nhớ ra điều gì bèn lên tiếng nhắc nhở: “Đúng rồi, chị Tiêu Tiêu, trước đó em có đi hỏi thăm thì chủ tịch Lưu này hơi háo sắc, vài khách hàng nữ từng hợp tác với công ty bọn họ đều bị ông ta. Loại khách hàng như thế khá là khó giải quyết, lát nữa chỉ phải cẩn thận đấy.”

“Ừ, em yên tâm.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play