Xung quanh có mấy đồng nghiệp thân thiết với Giang Tiêu Tiêu nghe Hàn Tĩnh nói Giang Tiêu Tiêu gây sự trước, có người không nhịn được lên tiếng: “Trước giờ Tiêu Tiêu rất tốt tính, làm gì có chuyện cô ấy tự dưng gây chuyện với cô.”

“Đúng thế đúng thế! Hàn Tĩnh mới là người gây chuyện trước đúng không?”

Mặc dù Giang Tiêu Tiêu mới vào công ty mấy tháng nhưng sau thời gian chung đụng, mọi người đều cảm thấy cô rất tốt. Còn Hàn Tĩnh thì ngược lại, cô ta rất kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Vì vậy mọi người đều bênh vực Giang Tiêu Tiêu.

Nghe bọn họ nói vậy, Hàn Tĩnh giận đến cắn răng nghiến lợi song chỉ có thể nhìn Tô San tỏ vẻ oan ức.

“Giám đốc Tô, thật sự là Giang Tiêu Tiêu cố tình gây sự mà.”

Tô San sầm mặt bảo trợ lý: “Xem camera giám sát đi.”

Ở cửa phòng nghỉ có gắn camera, có điều Hàn Tĩnh đã quên béng chuyện này. Vừa nghe Tô San nói vậy, cô ta lập tức biến sắc, muốn ngăn cản nhưng cũng đành chịu.

Hình ảnh trong camera bắt đầu chiếu từ đoạn hai người ở phòng nghỉ, Hàn Tĩnh cố tình va vào Giang Tiêu Tiêu làm đổ cà phê lên người cô. Giang Tiêu Tiêu vốn định phớt lờ, nhiều lần muốn bỏ đi song bị Hàn Tĩnh cản lại.

Mặc dù không biết hai người đã nói gì, nhưng rõ ràng là Giang Tiêu Tiêu không có ý định đôi co với Hàn Tĩnh nhưng cô ta cứ nói mãi.

Thông qua camera giám sát có thể thấy rõ rành rành là Hàn Tĩnh cố ý gây sự.

“Đây là Giang Tiêu Tiêu gây sự với cô như lời cô nói hả?”

Hàn Tĩnh hơi chột dạ, lí nhí đáp: “Giám đốc Tô, tôi không cố ý đâu…”

“Hàn Tĩnh, tôi bảo cô suy xét lại năng lực của mình, cô suy xét như vậy ư? Gây chuyện với đồng nghiệp trong công ty, còn làm người ta bị thương nữa?”

“Giám đốc Tô, cô ta đánh tôi trước. Nếu cô ta không đánh tôi thì tôi sẽ không..”

Hàn Tĩnh vẫn cho là mình không có lỗi, một ả đàn bà dựa vào thủ đoạn bán thân mới giành được hạng mục thì có tư cách gì phách lối trước mặt mình, còn đánh mình những hai lần nữa chứ.

“Nếu cô không gây sự thì cô ấy sẽ đánh cô chắc?”

Thật sự là Tô San bị Hàn Tĩnh chọc tức điên luôn. Người ta là phụ nữ của sếp tổng đó, vậy mà bây giờ lại bị thương, cũng không biết sau khi chủ tịch Cận biết chuyện thì…

“Giám đốc Tô, tôi chỉ nói với cô ta vài câu thôi mà. Rõ ràng Giang Tiêu Tiêu giành được hạng mục bằng thủ đoạn bẩn thỉu, nếu không phải vậy thì cô ta đã chẳng thẹn quá hóa giận đánh tôi khi bị tôi nói trúng tim đen.Giám đốc tô, hãy đuổi người phụ nữ vô liêm sỉ đó ra khỏi công ty thì hơn!” Hàn Tĩnh ra sức biện minh.

Tô San giận đến độ thiếu chút nữa là ra tay đánh Hàn Tĩnh: “Tôi thấy người bị đuổi khỏi công ty là cô chứ nhỉ?”

Câu nói lạnh lùng này khiến Hàn Tĩnh bỗng hoảng sợ. Cô ta biết công ty luôn đề cao kỷ luật, nhưng mình chỉ đẩy Giang Tiêu Tiêu thôi mà, đối phương cũng chỉ bị thương tí xíu, đầu đến nỗi bị sa thải đúng không?

Hàn Tĩnh đã đi theo Tô San rất lâu, mức lương hiện tại của cô ta cao hơn mọi người nhiều, nếu bị sa thải thì cô ta biết tìm công việc ngon lành thế này ở đâu?

“Giám đốc Tô, tôi biết sai rồi. Đúng vậy, tôi không nên đẩy Giang Tiêu Tiêu.”

Hàn Tĩnh cũng không ngốc, cuống quít xin lỗi. Đương nhiên là cô ta hoàn toàn không biết chuyện này nghiêm trọng cỡ nào. Ông chủ công ty là Cận Tri Thận, mà Cận Tri Thận lại thích Giang Tiêu Tiêu, sao anh có thể cho phép người làm hại cô tiếp tục ở lại công ty được.

Tô San thở dài, răn dạy Hàn Tĩnh một hồi rồi gọi điện cho Cận Tri Dực báo cáo chuyện này.

Lúc nhận được tin này Cận Tri Dực đang ăn tối, tức thì anh ta đứng bật dậy: “Gì cơ? Đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại bị thương?”

“Trong công ty có một đồng nghiệp xảy ra mâu thuẫn với Tiêu Tiêu. Sau đó Tiêu Tiêu tát cô ta rồi bị đối phương đẩy ngã, trán đập vào bàn trầy xước. Hiện giờ cô ấy đã được đồng nghiệp đưa tới bệnh viện rồi.” Tô San giải thích sơ sơ.

Cận Tri Dực sửng sốt, vội vàng rời nhà hàng, vừa đi vừa nói: “Vết thương có nghiêm trọng không? Còn ả đồng nghiệp kia là sao? Đuổi việc, đuổi việc ngay lập tức.”

Dám động vào người phụ nữ của anh mình, còn muốn kiếm sống không hả?

“Vâng, tôi biết rồi cậu hai.”

Tô San biết chắc là Cận Tri Dực sẽ sa thải Hàn Tính mà. Dù sao người bị hại cũng là người phụ nữ của Chủ tịch, cô muốn bảo vệ Hàn Tĩnh cũng chẳng được. Mà cũng lạ ghê, Hàn Tĩnh gây với ai chả được lại cứ nhất quyết phải gây sự với Giang Tiêu Tiêu.”

Giang Tiêu Tiêu bị thương là chuyện lớn, Cận Tri Dực ba chân bốn cẳng chạy tới văn phòng Cận thị báo tin cho Cận Tri Thận.

Đúng lúc Cận Tri Thận mới trao đổi công việc với Tô Uyển Ương xong, cô ta vừa mời Cận Tri Thận cùng đi ăn cơm.

“Ở nước ngoài hai ta chưa ăn bữa nào đàng hoàng nhỉ? Anh còn bỏ lại em một mình về nước, vậy thì bồi thường cho em một bữa cơm được chứ?” Tô Uyển Ương nói như đùa.

Nghe cô ta nói vậy, Cận Tri Thận thoáng khựng lại, cuối cùng cũng không từ chối.

Tô Uyển Ương vui vẻ nhìn người đàn ông cầm áo khoác lên, nhưng chưa kịp vui hai giây…

Cận Tri Dực đã hấp tấp xông vào. Anh ta không chú ý tới Tô Uyển Ương mà nhìn Cận Tri Thận nói luôn: “Anh, anh ơi, chị dâu bị thương, đang ở bệnh viện kìa!”

Tô Uyển Ương nghe thấy hai chữ “chị dâu”, ánh mắt chợt thay đổi, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không lành.. ngôn tình hay

Cận Tri Thận vừa hay tin cũng biến sắc: “Sao lại thế?”

“Tô San nói cô ấy xảy ra tranh chấp với đồng nghiệp, sau đó bất cẩn bị va đầu vào bàn, đã được đưa tới bệnh viện rồi.”

Tô Uyển Ương hơi nhíu mày, siết chặt ngón tay. Quả nhiên Cận Tri Thận quay sang nói với cô ta: “Xin lỗi, hôm khác ăn cơm vậy!”

Dứt lời anh lập tức cất bước ra khỏi văn phòng.

“Tri Thận…” Tô Uyển Ương gọi với theo nhưng Cận Tri Thận ngoảnh mặt làm ngơ.

Cận Tri Dực dừng bước, chào tạm biệt Tô Uyển Ương rồi cũng ra khỏi văn phòng.

Tô Uyển Ương đứng tại chỗ giậm chân bình bịch vì tức giận. Lại là ả đàn bà đê tiện Giang Tiêu Tiêu! Khó khăn lắm Cận Tri Thận mới đồng ý đi ăn cùng mình, vậy mà cô ta lại nhảy ra phá hỏng chuyện vui của mình.

Cận Tri Thận lại bỏ đi trong tâm trạng lo lắng một lần nữa, Tô Uyển Ương chỉ ước gì Giang Tiêu Tiêu chết ở bệnh viện luôn.

Dựa vào đầu một ả đàn bà dơ bẩn như vậy lại được Cận Tri Thận quan tâm? Tô Uyển Ương bình tĩnh lại, tự nhủ mình phải cố nhịn thêm một thời gian nữa là được, sớm muộn gì Giang Tiêu Tiêu cũng phải rời xa Cận Tri Thận.

Ở bệnh viện, bác sĩ đang xử lý vết thương cho Giang Tiêu Tiêu, Từ Na oán trách: “Hàn Tĩnh quá đáng thật đấy! Chị Tiêu Tiêu, cô ta cứ sỉ nhục chị hết lần này đến lần khác cũng thôi đi, bây giờ còn làm chị bị thương nữa. May mà chị không bị thương nghiêm trọng!”

Trán đau âm ỉ khiển Giang Tiêu Tiêu hơi cau mày. Cô cảm thấy mình thật xui xẻo, ba ngày hai lượt vào bệnh viện! Haiz…

Bác sĩ dặn dò: “Vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần thay thuốc đúng hạn thì mấy ngày nữa là khỏi ngay. Nhớ đừng ăn cay.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu, sau đó bác sĩ rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play