Sau khi về nhà, người giúp việc đón lấy hành lý của Tô Uyển Ương, còn cô ta thì kéo lê thân thể mệt mỏi vào phòng khách. Bà Tô mỉm cười dịu dàng, tiến đến hỏi: “Uyển Ương, sao rồi? Lần này ra nước ngoài con và Tri Thận có tiến triển không? Tri Thận đầu rồi? Cậu ta không đưa con về à?”
Tô Uyển Ương hiện đang rất mệt mỏi sau chuyến bay dài, lại cộng thêm chuyện Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu rời đi cùng nhau, cho nên lúc này lời hỏi thăm của bà Tô giống như ngòi nổ làm cảm xúc đè nén trong lòng Tô Uyển Ương bỗng vỡ òa.
Tô Uyển Ương giận đến nỗi đập vỡ mọi thứ trên mặt bàn.
Thật sự là cô ta không chịu nổi nữa, vì Giang Tiêu Tiêu mà Cận Tri Thận bỏ rơi cô ta hết lần này đến khác, cô ta nhất định phải làm cho Giang Tiêu Tiêu biến mất, nhất định phải làm vậy! Tô Uyển Ương điên cuồng gào thét trong lòng.
Bà Tô giật mình, ba Tô cũng khẽ nhíu mày khiển trách: “Con là con gái nhà danh giá, làm vậy còn ra thể thống gì!”
Tô Uyển Ương cũng biết mình hơi kích động, đành sầm mặt ngồi xuống sô pha.
Bà Tô cầm tay cô ta hỏi han: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao con lại tức giận như vậy? Có phải lại mâu thuẫn với Tri Thận không?”
Bà Tô hiểu rõ tính con gái mình, nếu không xảy ra chuyện lớn thì chắc chắn con bé sẽ không giận đến vậy.
Tô Uyển Ương day trán, kể cho ba mẹ nghe mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày ở nước ngoài.
“Ba mẹ, ba mẹ không biết đâu, Tri Thận bỏ rơi con vì Giang Tiêu Tiêu rất nhiều lần rồi. Tối hôm kia anh ấy bỏ con lại bữa tiệc đã đành, bây giờ còn để mặc con về nước một mình.”
Tô Uyển Ương cứ tưởng rằng trong chuyến ra nước ngoài này mình có thể giành lại Cận Tri Thận. Cô ta cố tình tỏ ra mập mờ với Cận Tri Thận trước mặt Tô Uyển Ương, lại lợi dụng Lục Tranh để chia rẽ quan hệ giữa hai người họ.
Lẽ ra mọi chuyện phải nằm trong kế hoạch của mình, nhưng kết quả lại trái ngược, chẳng những Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu không xảy ra mâu thuẫn mà ngược lại tình cảm giữa hai người họ ngày càng tốt.
“Mẹ, từ trước tới giờ con chưa từng thấy Tri Thận như vậy. Khi thấy Giang Tiêu Tiêu ngất ở bữa tiệc, anh ấy vô cùng lo lắng, còn dứt khoát gác lại công việc để ở lại bệnh viện chăm sóc ả để tiện đó cả đêm. Hơn nữa, chẳng biết bây giờ anh ấy đưa cô ta đi đầu rồi.”
Ông bà Tô nghe xong, ánh mắt tối sầm lại.
“Ả đê tiện kia thật thủ đoạn!”
“Mẹ ơi, bây giờ Tri Thận chỉ chú ý đến cô ta thôi, cứ cái đà này…”
Có lẽ mình không thể thể giành lại Cận Tri Thận được! Tô Uyển Ương cũng từng nghĩ đến chuyện từ bỏ nhưng không cam lòng.
Cô ta cố gắng suốt bao nhiêu năm nay vì muốn lấy Cận Tri Thận, sao có thể cam lòng.
Bà Tô hơi chau mày: “Mấy hôm trước mẹ đã tới tìm dì Cận của con nói chuyện, bà ấy nói dường như Tri Thận đã quyết tâm lấy người phụ nữ này rồi, bà ấy là mẹ cũng không xen vào được.”
Tuy bà Cận không thích Giang Tiêu Tiêu nhưng cũng hiểu rõ tính con trai mình nên sẽ không xích mích với con trai vì chuyện này.
Sao nhà họ Tô chịu để cho chàng rể nhà mình đã ngắm nhiều năm bị kẻ khác cướp mất, mà kẻ đó lại là Giang Tiêu Tiêu. Cô ta chẳng có chỗ nào sánh bằng Uyển Ương nhà bọn họ.
Nhưng bây giờ đến cả bà Cận cũng bó tay thì bọn họ làm gì được?
Ông Tô suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Chẳng phải con đang qua lại với người nhà họ Giang sao? Hãy tìm cách moi tin từ bọn họ xem Giang Tiêu Tiêu đã gặp chuyện gì trong một năm mất tích kia.”
“Phải đó! Nhất định là người nhà họ Giang biết chuyện. Một người phụ nữ mất tích một năm, lại còn bí ẩn như vậy, chắc chắn có chuyện mờ ám, nói không chừng…”
Tô Uyển Ương sửng sốt: “Nói không chừng gì a?”
“Trong một năm này, Giang Tiêu Tiêu cặp kè với ai đó rồi mang thai sinh con cũng không chừng.”
Tô Uyển Ương giật mình: “Sao thế được, chắc là không thể nào đầu ba?”
“Con bé ngốc này, sao lại không thể, hơn nữa nếu thật sự không phải vậy…” Ánh mắt bà Tô trở nên sắc bén, bà ta nói tiếp: “Chúng ta có thể bịa đặt! Nếu người nhà họ Cận biết Giang Tiêu Tiêu từng sinh con thì sẽ không đời nào chấp nhận cô ta đâu.”
Đúng vậy, vốn dĩ danh tiếng của Giang Tiêu Tiêu đã chẳng tốt đẹp gì, nếu như từng sinh con… thì không chỉ nhà họ Cận không chấp nhận cô ta mà ngay cả Cận Tri Thận cũng sẽ vứt bỏ cô ta!
Tô Uyển Ương lập tức phấn chấn tinh thần, rồi chợt nghĩ tới tài liệu mình điều tra Giang Tiêu Tiêu dạo trước.
Cô ta không biết tại sao Giang Tiêu Tiêu bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang, hơn nữa ở bữa tiệc lần trước người nhà họ Lam còn nói rằng Giang Tiêu Tiêu từng làm chuyện bẽ mặt.
Tô Uyển Ương càng nghĩ càng cảm thấy có lẽ Giang Tiêu Tiêu đã làm chuyện gì xấu xa trong một năm mất tích ấy.
“Mẹ nói đúng lắm, dù thế nào đi nữa con cũng không để kẻ khác cướp mất Cận Tri Thận.”
Tô Uyển Ương tự tin bừng bừng. Đúng lúc này điện thoại của cô ta đổ chuông, là Lam Quân Hạo gọi.
Cô ta khẽ cong môi, đúng là ước gì được nấy!
Sau khi điện thoại kết nối, giọng nói của Lam Quân Hạo truyền tới từ đầu dây bên kia.
“Chào cô Tô, tôi là Lam Quân Hạo, chẳng hay cô có thời gian rảnh không? Hạng mục xảy ra một vài vấn đề, tôi muốn gặp cô bàn bạc.”
Tô Uyển Ương mỉm cười đáp: “Đương nhiên là có! Hôm nay tôi vừa mới về nước, để mai nhé!”
Lam Quân Hạo vui mừng: “Được.”
“À đúng rồi, chủ tịch Lam có thể dẫn cô Giang đi cùng không? Lần trước tôi và cô ấy nói chuyện rất ăn ý, vừa hay bàn chuyện hạng mục xong tôi lại hẹn cô ấy đi làm đẹp được không?”
Tô Uyển Ương biết Lam Quân Hạo khá cẩn thận, khó mà moi tin từ anh ta. Vả lại anh ta là một thương nhân, luôn đặt lợi ích lên đầu, có lẽ muốn lấy tin từ Lam Quân Hạo phải trả một cái giá rất lớn. Hơn nữa, anh ta còn thân thiết với Giang Tiêu Tiêu nhiều năm, chẳng biết có che chở cho đối phương hay không.
Nhưng Giang Tiêu Tiêu lại khác, Tô Uyển Ương biết chắc cô ta là người ghét Giang Tiêu Tiêu nhất trên đời, huống hồ cô ta là một người phụ nữ ngu ngốc đang mang thai, nếu tìm hiểu tin tức từ chỗ cô ta thì dễ dàng hơn nhiều.
Đương nhiên Lam Quân Hạo ở đầu dây bên kia đồng ý.
Sau khi cúp máy, Tô Uyển Ương cầm điện thoại, khóe môi khẽ cong lên. Cho dù trong một năm Giang Tiêu Tiêu mất tích không xảy ra chuyện gì thì nhà họ Tô cũng tìm cách dựng chuyện như mẹ Tô đã nói. một nơi khác, Giang Tình Tình nghe tin Tô
Uyển Ương muốn hẹn mình thì vui mừng khôn xiết.
“Thật ạ? Cô Giang thật sự nói rằng nói chuyện với em rất ăn ý sao?”
Lam Quân Hạo nhíu mày, lờ mờ cảm thấy chuyện này không đơn giản. Tô Uyển Ương là cô chủ nhà họ Tô, nào thiếu bạn bè! Tại sao cô ta lại hẹn Giang Tiêu Tiêu? Chắc chắn là có âm mưu nào đó.
“Em nhất định phải nhớ nên nói gì và không nên nói gì, tuyệt đối đừng đắc tội người ta.”
“Em biết mà.” Giang Tình Tình bĩu môi, nhưng lại đang thầm nghĩ cách giúp Tô Uyển Ương cướp lại Cận Tri Thận, cô ta không thể trơ mắt nhìn ả để tiện Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận bên nhau được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT