Tô Uyển Ương đứng bên cạnh Cận Tri Thận, khi nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu, cô ta hơi ngẩn ra, bàn tay bất giác siết chặt lại.
Cô ta không ngờ Cận Tri Thận vừa xuống máy
bay đã vội vàng chạy đến khách sạn Giang Tiêu Tiêu ở, anh quan tâm người phụ nữ đó như vậy u?
Đến khi Tô Uyển Ương tỉnh táo lại, Cận Tri Thận đã đi lên phía trước, cô ta cũng vội vàng đuổi theo.
Bốn người bọn họ gặp nhau ở cửa khách sạn, Giang Tiêu Tiêu nhìn Cận Tri Thận đi đến trước mặt mình thì hoàn toàn sững sờ. Tại sao anh ấy lại ở đây? Lẽ nào mình đang nằm mơ ư? Sao Cận Tri Thận lại đến đây được?
Sự khó tin lúc đầu dần biến mất, Giang Tiêu Tiêu hoàn hồn, lúc này đây cô chỉ cảm thấy căng thẳng và chột dạ.
Nhưng rồi cô lại nhìn thấy Tô Uyển Ương đứng cạnh anh, vì thế buột miệng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Cận Tri Thận trả lời: “Đi công tác.” net
Giọng nói của anh rất lạnh nhạt, không nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào trong đó, nhưng Giang Tiêu Tiêu có thể cảm nhận được rằng dường như người đàn ông này đang rất tức giận, còn vì sao lại tức giận thì cô cũng có thể đoán ra được.
Nói xong, Cận Tri Thận nhìn về phía Lục Tranh, đối phương cũng nói với giọng khách sáo: “Chủ tịch Cận, cô Tô.”
Mới đầu Lục Tranh cũng rất ngạc nhiên, anh ấy không ngờ Cận Tri Thận và Tô Uyển Ương sẽ xuất hiện ở khách sạn này.
Cận Tri Thận gật đầu nhẹ một cái xem như đáp lại.
Còn Tô Uyển Ương bên cạnh thì mỉm cười và nói: “Chủ tịch Lục cũng đi công tác à? Sao mà khéo vậy nhỉ, lại gặp được Giang Tiêu Tiêu cơ đấy, hai người đúng là có duyên quá.”
“Tôi cũng cảm thấy thế.” Trong mắt Lục Tranh hiện lên ý cười.
Anh ấy cũng không ngờ mình sẽ gặp được Giang Tiêu Tiêu trên máy báu, ban nãy còn nhìn thấy cô ở gần Quảng trường Thời Đại, có lẽ đây chính là duyên phận!
Giang Tiêu Tiêu nhận ra sắc mặt của Cận Tri Thận lại u ám hơn trước, cô cảm thấy hết sức lúng túng, bèn nói: “Cũng không còn sớm nữa, anh về nghỉ ngơi đi.”
Lục Tranh và Giang Tiêu Tiêu không ở cùng một khách sạn? Nghe vậy, Cận Tri Thận mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, bầu không khí âm u lạnh lẽo xung quanh anh vẫn chưa biến mất.
Lục Tranh không nói gì nữa, anh ấy chào hỏi rồi đi về, trước khi đi còn nhìn Cận Tri Thận một cái. Không biết vì sao anh ấy lờ mờ cảm thấy đối phương đến New York chủ yếu là vì Giang Tiêu Tiêu.
Bên ngoài vẫn luôn đồn rằng Cận Tri Thận sắp kết hôn với Tô Uyển Ương, nhưng sau vài lần tiếp xúc, Lục Tranh cảm nhận rõ ràng được anh và Giang Tiêu Tiêu có mối liên hệ khó nói rõ, rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ như thế nào với nhau? Anh ấy mang theo lòng nghi ngờ lái xe đi khỏi khách sạn.
Sau khi Lục Tranh đi, ba người còn lại đứng tại chỗ với bầu không khí gượng gạo, sau đó Cận Tri Thận nói với Tô Uyển Ương: “Cô đi làm thủ tục đặt phòng đi.”
Tô Uyển Ương sững sờ, hiển nhiên Cận Tri Thận muốn cô tránh đi để ở riêng với Giang Tiêu Tiêu. Cô ta do dự trong chốc lát, tuy cảm thấy không cam lòng nhưng lần này cô ta dùng thân phận thư ký đi công tác, làm thủ tục đặt phòng vốn là việc cô ta phải làm.
Cuối cùng Tô Uyển Ương gật đầu nghe theo, cô ta liếc nhìn Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt lạnh nhạt rồi đi vào khách sạn.
Chỉ còn lại Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu đứng tại chỗ, lúc này cô không biết nên nói gì, bèn hỏi anh: “Anh đi công tác mấy ngày? Tại sao cùng vừa khéo mà ở khách sạn này thế?”
Quan trọng nhất là tại sao anh không báo trước cho cô một tiếng?
“Đương nhiên là vì em ở đây.” Cận Tri Thận trả lời, nếu Giang Tiêu Tiêu không ở đây thì anh đi đến nơi này làm gì, về phần đi công tác bao lâu, dĩ nhiên là khi nào cô về thì anh cũng về.
“Ồ.” Giang Tiêu Tiêu đáp lại một tiếng, chẳng hiểu sao cô lờ mờ cảm thấy nguyên nhân Cận Tri Thận đến đây chủ yếu là tìm mình chứ không phải vì công việc.
Không đúng, anh ấy đưa Tô Uyển Ương đi cùng mà, liên quan gì đến mình cơ chứ! Giang Tiêu Tiêu, mày đừng cả nghĩ quá, hết thảy đều là trùng hợp mà thôi.
Đột nhiên Cận Tri Thận hỏi cô: “”Em ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu, đối phương lại hỏi tiếp: “Ăn với Lục Tranh à?”
Giọng nói trầm thấp gợi cảm của người đàn ông ấy ẩn giấu sự u ám, Giang Tiêu Tiêu lập tức lắc đầu, nói: “Không phải..” Nói rồi cô lại trả lời theo bản năng: “Hôm trước tôi đi công tác thì trùng hợp gặp được đàn anh, vừa rồi ra ngoài ăn với trợ lý và lại gặp được anh ấy ở gần đó, vì thế anh Lục mới đưa chúng tôi về…”
Sau khi nói xong, Giang Tiêu Tiêu mới nhận ra mình giải thích nhiều làm gì, Cận Tri Thận hiểu lầm thì cứ việc hiểu lầm, liên quan gì đến cô đâu?
Nghe vậy, Cận Tri Thận nở nụ cười, bỗng chốc cảm thấy vui vẻ hơn, anh kéo Giang Tiêu Tiêu xoay người rời đi.
“Anh muốn làm gì?” Giang Tiêu Tiêu hỏi với vẻ ngạc nhiên, tối thế này rồi còn không về khách sạn à?
“Tôi chưa ăn tối, em đi ăn với tôi.” Cận Tri Thận trả lời.
Giang Tiêu Tiêu bị kéo lên xe, cô không nhịn được mà hơi cau mày, cảm thấy làm như vậy dường như không ổn lắm.
“Vậy cô Tô thì sao?”
Cận Tri Thận vừa khởi động ô tô vừa nhìn Giang Tiêu Tiêu và nói: “Liên quan gì đến cô ấy?”
Nghe được câu trả lời, ánh mắt Giang Tiêu Tiêu khẽ thay đổi, bọn họ sắp sinh con cả rồi, Cận Tri Thận làm thế này là có ý gì?
Giang Tiêu Tiêu mím môi, cô định hỏi Cận Tri Thận nhưng nhất thời lại do dự, cô sợ sau khi vạch trần chuyện này thì có lẽ minh và anh không còn khả năng đến với nhau nữa.
Không ngờ trong lòng mình vẫn tồn tại một chút hy vọng nhỉ, Giang Tiêu Tiêu mỉm cười như đang tự giễu cợt chính mình, cuối cùng cô cũng không nói nữa, ô tô lăn bánh, đi khỏi cửa khách sạn.
Tô Uyển Ương làm thủ tục nhận phòng xong và đi ra thì phát hiện Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu đã đi đâu mất, ngay cả chiếc xe bọn họ vừa dùng để đi đến đây cũng không còn ở đây.
Tức khắc sắc mặt Tô Uyển Ương thay đổi.
Cô ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Cận Tri Thận, điện thoại nhanh chóng được nối máy, cô ta hỏi anh: “Tri Thận, anh đi đâu rồi?”
“Đi ra ngoài, cô đi ăn chút gì rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ơ? Anh…”
“Vậy nhé, tôi cúp đây.”
Nói rồi Cận Tri Thận cúp máy luôn.
Tô Uyển Ương đứng tại chỗ, bàn tay cô ta siết chặt điện thoại di động, gương mặt vặn vẹo vì tức giận.
Cận Tri Thận bỏ lại cô ta một mình ở khách sạn, cô ta gần như đoán ngay ra được là anh đi ăn cùng với Giang Tiêu Tiêu, người đi ăn với anh phải là cô ta mới đúng.
Con khốn Giang Tiêu Tiêu này, tất cả là tại cô ta!
Nếu không phải vì cô ta thì làm sao mình lại bị đối xử như vậy? Ánh mắt Tô Uyển Ương cực kỳ u ám, giờ phút này cô ta chỉ muốn băm Giang Tiêu Tiêu thành trăm mảnh.
Ở một bên khác, Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận đi đến nhà hàng.
Không gian ở nhà hàng yên tĩnh và trang nhã, Cận Tri Thận gọi khá nhiều món, Giang Tiêu Tiêu thấy thế, kìm lòng không được mà hỏi anh: “Anh ăn hết được ư?”
“Em ăn với tôi.”
“Đã nói là tôi ăn rồi mà.” Giang Tiêu Tiêu nói.
Nhưng Cận Tri Thận không nghe, anh tiếp tục gọi vài món Giang Tiêu Tiêu thích ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT