Nghe Hàn Tĩnh sỉ nhục mình, ánh mắt Giang Tiêu Tiêu tối lại, cô biết hiện giờ Hàn Tĩnh rất khó chịu, nhưng cô cũng chẳng dễ bắt nạt.

Giang Tiêu Tiêu khẽ nở nụ cười, nói: “Ai quy định giành được dự án rồi thì không thể liên hệ với khách hàng nữa? Hàn Tĩnh, tôi thành công ký được dự án này bằng chính thực lực mình, cô không có bản lĩnh ấy thì thôi chứ đừng nghĩ xấu cho người khác như thế.”

Nói xong, Giang Tiêu Tiêu cũng không cần tài liệu nữa mà trực tiếp đi tìm Tô San hỏi xin thông tin cơ bản của xí nghiệp bên kia rồi về chỗ ngồi của mình.

Mọi người xung quanh cũng cảm thấy Hàn Tĩnh cắt câu lấy nghĩa quá, rõ ràng là ghen tỵ với Giang Tiêu Tiêu, bởi vậy không ai nói giúp cô ta, cô ta ngồi ở chỗ của mình mà tức sôi máu.

Hàn Tĩnh cắn răng, người phụ trách của Tập đoàn SR rất khó chơi, cô ta không tin Giang Tiêu Tiêu có thể lấy được dự án này. Đến lúc đó nhất định mình sẽ cười nhạo cô ta một phe.

Gần tối, Giang Tiêu Tiêu tan ca, cô bảo quản gia đưa Tiểu Bảo đến công ty luôn, sai khi bé đến thì cô dẫn bé đến Tập đoàn Cận thị.

Mai cô phải đi công tác, thế nên không thể để Tiểu Bảo ở chỗ cô một mình được.

Cận Tri Thận biết Giang Tiêu Tiêu muốn đến đây bèn gọi trợ lý xuống đón, Giang Tiêu Tiêu dắt Tiểu Bảo đi theo trợ lý vào thang máy tư nhân.

Bên ngoài văn phòng của Cận Tri Thận là nơi làm việc của thư ký, Tô Uyển Ương đứng cách đó không xa nhìn bóng người xuất hiện ở cửa thang máy, sắc mặt cô ta tối sầm lại.

Là Giang Tiêu Tiêu, cô ta đến đây làm gì?

Giang Tiêu Tiêu còn ôm Tiểu Bảo trong lòng, hai người bọn họ vừa đi vừa nói cười vui vẻ, người không biết chuyện còn tưởng rằng đó là một đôi mẹ con, vẻ mặt Tô Uyển Ương càng u ám hơn.

Con khốn này lại đến quyến rũ Cận Tri Thận ư?

Tại sao Tiểu Bảo lại thân thiết với cô ta như thế? Hơn hết là cô ta còn dùng thang máy tư nhân của Cận Tri Thận nữa, cô ta có tư cách gì chứ? Tô Uyển Ương siết chặt cây bút trong tay, cô ta ghen ghét đến mức phát điên.

Đương nhiên cô ta không thể trơ mắt nhìn Giang Tiêu Tiêu đi vào văn phòng của Cận Tri Thận còn mình đứng yên ngoài cửa được.

Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo đến, Cận Tri Thận cũng tạm gác công việc sang một bên, anh dặn trợ lý đi rót một tách cà phê rồi hỏi cô: “Sao em cũng đến đây?”

Cận Tri Thận biết nếu không có chuyện gì thì chắc chắn Giang Tiêu Tiêu sẽ không đến tập đoàn Cận thị tìm anh.

Giang Tiêu Tiêu nhìn Tiểu Bảo rồi nói: “Ngày mai tôi phải đi công tác ở New York nên không thể đưa Tiểu Bảo theo được.”

Cận Tri Thận chưa kịp nói gì thì Tiểu Bảo đã lên tiếng trước: “Gì cơ ạ? Cô Tiêu Tiêu phải đi công tác sao ạ? Cô đi mấy ngày?”

Tiểu Bảo cho rằng có thể nhân khoảng thời gian này mà ở chung với Giang Tiêu Tiêu được lâu hơn, ai ngờ cô lại phải đi công tác… Hu hu hu bé đau lòng phát khóc luôn.

Giang Tiêu Tiêu xoa đầu Tiểu Bảo, nói: “Cô cũng không biết được, phải xử lý xong chuyện bên kia mới trở lại được, nhưng cô Tiêu Tiêu sẽ cố gắng về sớm.”

Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trên mặt bé vẫn hiện rõ vẻ không vui.

Cân Tri Thận hiểu nhưng anh vẫn hỏi một câu: “Sao lại đi đột xuất thế?”

“Công ty lâm thời ra quyết định.” Giang Tiêu Tiêu trả lời.

Cận Tri Thận gật đầu, rồi hỏi tiếp: “Em đã ăn gì chưa? Có muốn ăn cùng nhau không?”

Đúng lúc này Tô Uyển Ương bưng cà phê vào.

Vừa nhìn thấy cô ta, ánh mắt Giang Tiêu Tiêu chợt thay đổi, những gì cô nghe được trong bệnh viện ngày hôm đó bỗng hiện lên trong đầu, cô khựng lại rồi nói: “Không được, tôi còn phải về nhà thu dọn đồ đạc, không ăn được đâu.”

Dứt lời, Giang Tiêu Tiêu đứng dậy chào tạm biệt rồi ra về, trông có vẻ vội vàng.

Tô Uyển Ương thấy cô rời đi thì khẽ mỉm cười, sau đó cô ta nói: “Cô Giang đi gấp như thế làm gì vậy? Cà phê cũng chưa kịp uống luôn này.”

Nói rồi Tô Uyển Ương đặt cà phê lên bàn, cô ta nhìn bóng lưng Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt u ám, không ngờ Cận Tri Thận lại mời Giang Tiêu Tiêu ăn tối, nhưng cô ta cũng thức thời đấy, còn biết rời đi.

Cận Tri Thận khẽ cau mày, nhưng cũng không nói gì.

Tô Uyển Ương định mời anh và Tiểu Bảo cùng đi ăn, nhưng rồi cô ta đoán kiểu gì cũng sẽ bị từ chối nên dứt khoát không mở lời nữa, sau đó cô ta ra ngoài văn phòng.

Tiểu Bảo ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm ba mình và nói: “Ba ơi, có phải ba lại chọc giận cô Tiêu Tiêu rồi không?”

Dù là Cận Tri Thận hay Tiểu Bảo cũng đều nhận ra được Giang Tiêu Tiêu đang trốn tránh anh, trong mắt anh hiện lên vẻ khó hiểu, tỏ vẻ mình rất oan uổng, anh có làm gì đâu? Lần này là vì sao?

Tiểu Bảo cũng thở dài đầy bất đắc dĩ, rõ ràng là bởi vì ba, vậy mà lại khiến bé cũng không thể đi ăn với cô Tiêu Tiêu của mình. Hầy, biết thế ăn tối xong rồi hãy đến, lần này xa nhau không biết khi nào mới có thể gặp lại cô Tiêu Tiêu.

“Ba à, hay là con đi New York với cô Tiêu Tiêu nhé! Tiểu Bảo đi với cô ấy còn có thể chăm sóc cô trên đường đi nữa, rồi giúp ba trông coi cô ấy, không để cho người khác giành mất cô Tiêu Tiêu, ba thấy thế nào?” Tiểu Bảo nhìn Cận Tri Thận với ánh mắt tràn ngập mong đợi.

Cận Tri Thận bình tĩnh nhìn con trai mình, anh im lặng một chốc rồi nói: “Con á? Con chắc chắn mình đi không làm phiền cô ấy?”

“Tiểu Bảo sao có thể làm phiền cô Tiêu Tiêu được, con sẽ chăm sóc tốt bản thân, cũng chăm sóc tốt cho cô. Ba à, nghe nói nước ngoài có nhiều trai đẹp lắm, lẽ nào ba không sợ cô Tiêu Tiêu thích người khác, sau đó không trở lại luôn, nếu cô không trở lại thì ba làm sao bây giờ?” Tiểu Bảo tỏ ra lo lắng mà khuyên nhủ.

“Không có khả năng.”

Làm sao có khả năng Giang Tiêu Tiêu đi công tác rồi không về nữa được? Tuy là nói vậy nhưng Cận Tri Thận vẫn hơi lo lắng liệu cô ở nước ngoài có chăm sóc tốt cho bản thân không, dĩ nhiên mối bận tâm to lớn hơn trong lòng anh là tại sao cô lại đang trốn tránh nữa?

Tiểu Bảo vẫn không cam tâm, bằng không mình lén lút mua vé máy bay để mai đi theo cô Tiêu Tiêu, một khi lên máy bay rồi thì cô nhất định phải mang theo mình đi rồi!

Cận Tri Thận biết được ý nghĩ của con trai bèn cảnh cáo bé: “Cô Tiêu Tiêu của con đi công tác, không được quấy rầy cô ấy.”

“À… biết rồi ạ.”

Tiểu Bảo gật đầu: Đúng vậy! Không thể quấy rầy cô Tiêu Tiêu đi công tác được! Cuối cùng bé con cũng từ bỏ ý định của mình.

Hai ba con có những ý nghĩ của riêng mình.

Ở bên khác, Giang Tiêu Tiêu trở về nhà với những cảm xúc ngổn ngang. Lúc này Cận Tri Thận và Tiểu Bảo đang ăn tối với Tô Uyển Ương phải không? Bọn họ có giống như người một nhà…

Không hiểu vì sao vốn dĩ vừa nãy Giang Tiêu Tiêu định đồng ý đi ăn với Cận Tri Thận, dù sao cô cũng không biết lần này mình phải đi bao nhiêu ngày, nhưng khi thấy Tô Uyển Ương đến thì cô đoán bọn họ sẽ ăn tối cùng nhau.. Thế là Giang Tiêu Tiêu từ chối ngay lập tức.

Chẳng biết qua bao lâu, Giang Tiêu Tiêu cố hất văng những suy nghĩ không vui trong đầu đi, tỉnh táo lại thu dọn đồ đạc.

Sau khi làm xong cô lại ăn một bữa tối đơn giản, tắm rửa rồi đi ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play