Giang Tiêu Tiêu ngơ ngác đứng bên cạnh nhìn tình hình hiện giờ, vừa nãy bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, bị người nhà họ Giang vu tội, cô chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.

Nhưng nhiều năm qua những chuyện như thế này đã xảy ra vô số lần, Giang Tiêu Tiêu cũng đã quen rồi.

Vậy mà trong khoảnh khắc này có người bảo vệ mình như vậy, cô cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

Lúc này Thẩm Thục Lan vẫn đang khóc lóc om sòm.

“Chủ tịch Cận, anh cố ý hại chết cháu tôi phải không? Tôi biết anh muốn bảo ệ Giang Tiêu Tiêu, nhưng trong tình huống này thì không thể lấy một sinh mạng ra làm trò đùa được!”

Giang Tình Tình tựa trong lòng Lam Quân Hạo, vờ vĩnh cầu khẩn: “Chị à, xin chị, đừng ác độc như vậy mà. Là cả nhà có lỗi với chị, cũng tại chúng em hết, chị bảo Chủ tịch cận để chúng em đi đi mà!”

Giang Tiêu Tiêu làm lơ, cô biết mục đích Giang Tình Tình nói như vậy chỉ là để đi khỏi đây mà thôi, nhưng lần này dù thế nào cô cũng phải đòi lại lẽ phải cho mình.

Việc này quá ầm ĩ nên gần như tất cả khách khứa của bữa tiệc đều tập trung ở đây, mọi người ghé tai nhau bàn tán sôi nổi.

“Oa, đúng là vở kịch xuất sắc của năm! Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ?”

“Tôi cảm thấy người phụ nữ mang thai kia cố ý bị đụng ngã ấy! Còn cả quý bà kia nữa, đẩy người ta về phía tháp ly champagne cơ đấy.”

“Đúng vậy! Vừa rồi cậu Cận đúng là đẹp trai ngây ngất, à mà người phụ nự kia là ai thế nhỉ? Tại sao cậu Cận lại bảo vệ cô ta? Hơn nữa trông anh ấy lo lắng chưa kìa! Ai không biết còn tưởng là bạn gái của anh ấy!”

“Không phải cậu Cận sắp đính hôn với Tô Uyển Ương à? Lẽ nào đó chỉ là tin đồn thôi à?”

“Không biết mà! Nhưng mấy cô không phát hiện rà? Cậu Cận tỏ ra lạnh nhạt với Tô Uyển Ương lắm, nhưng với cô nàng kia thì không chỉ lo lắng mà còn rất dịu dàng nữa…”

Tô Uyển Ương và Tô Hinh Nhụy cũng đứng trong đám đông xem chuyện, nghe mọi người bàn tán, sắc mặt cô sầm xuống

Tô Hinh Nhụy bên cạnh cũng vô cùng tức giận: “Chị họ, chị xem kìa, lại là con khốn để tiện ấy, suốt ngày chỉ biết gây rắc rối để anh Tri Thận đến xử lý giúp cô ta thôi. Em cảm thấy cô ta cố ý thì có, cố ý làm lớn chuyện để cho mọi người biết anh Tri Thận và cô ta thân thiết đến mức nào, đúng là con ả xảo trá không biết xấu hổ.”

Tô Uyển Ương không nói gì, cô ta nhìn chằm chằm vào Giang Tiêu Tiêu đứng bên cạnh Cận Tri Thận với ánh mắt độc ác và nham hiểm.

Một lát sau, An Khánh đi đến và nói: “Đã kiểm tra camera giám sát.”

Vừa nói An Khánh vừa không kìm lòng được mà quan sát Giang Tiêu Tiêu, ông ấy cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ đây chính là cô gái mà Cận Tri Thận thích? Nhưng với tình hình hiện giờ, ông ấy cũng không nói gì khác.

Cận Tri Thận gật đầu: “Cảm ơn chú An, vậy thì chiếu ra cho mọi người cùng nhìn thôi!”

Sau đó, trên màn hình lớn của bữa tiệc chiếu hình ảnh Giang Tiêu Tiêu bị gia đình này chặn đường gây khó dễ, hình như bọn họ xảy ra xung đột, Giang Chấn tát cô một cái, rồi Giang Tình Tình giả vờ ngã xuống.

Hình ảnh hiện lên rõ ràng trên màn hình lớn, tuy không có âm thanh nhưng ai cũng có thể thấy được người nhà này đang quấy rối Giang Tiêu Tiêu.

Gương mặt Cận Tri Thận trở nên u ám hơn, nhất là khi thấy Giang Tiêu Tiêu bị đánh, toàn thân anh giống như đang tỏa ra khí lạnh đầy áp lực.

Mọi người xung quanh đều đứng im tại chỗ, đặc biệt là những người vừa chỉ trích Giang Tiêu Tiêu, lúc này bọn họ cảm thấy vô cùng chột dạ.

Chẳng ai nghĩ được rằng chân tướng của sự việc này lại là như vậy, mọi người quay ra khinh bỉ Giang Tình Tình tới tấp, một người phụ nữ mang thai lại lấy đứa con của mình ra làm trò đùa, lại còn vu oan người khác… Bề ngoài trông thuần khiết hiền lành thế mà, không ngờ bên trong lại độc ác như thế.

Giang Tình Tình không giả vờ đau bụng nữa, bây giờ sắc mặt cô ta tái nhợt.

Nhất là khi nhận được ánh mắt khinh thường của mọi người xung quanh, Giang Tình Tình chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Trong mắt cô ta hiện lên vẻ không cam lòng, cô ta không thể nào nghĩ được mọi chuyện đang êm đẹp bỗng dưng lại thành ra thế này.

Người bị phỉ nhổ phải là con khốn Giang Tiêu Tiêu kia mới đúng, tại sao Cận Tri Thận lại đứng ra giúp cô ta chứ? Giang Tình Tình tức nghiến răng nghiến lợi.

Vẻ mặt của Lam Quân Hạo cũng hết sức khó coi, anh ta không ngờ Giang Tình Tình lại giả vờ…

Mặt Cận Tri Thận lạnh tanh, anh mím môi rồi lạnh giọng nói: “Bây giờ cũng nên tính sổ chuyện vừa rồi, vu oan cho Giang Tiêu Tiêu, còn cả bà Giang nữa, rõ ràng bà biết sau lưng cô ấy có tháp ly champagne nhưng lại cố tình đẩy cô ấy về phía đó, như thế là cố ý gây thương tích.”

Nếu không phải mình chạy đến kịp thì có lẽ bây giờ Giang Tiêu Tiêu đang nằm trong vụn thủy tinh, chưa biết chừng dung nhan cũng sẽ bị hủy hoại…

Nghĩ thế, giọng nói của Cận Tri Thận bỗng đè thấp hơn, anh ra lệnh cho trợ lý: “Gọi cảnh sát bắt người đi.”

Thẩm Thục Lan vừa nghe thấy anh định báo cảnh sát, tức thì hoảng hốt, bà ta vội vàng nói: “Chủ tịch Cận à, vừa nãy là do tôi không nhìn thấy, tôi chỉ mãi lo lắng cho con gái mình thôi mà. Hơn nữa tôi cũng chỉ đẩy nhẹ Giang Tiêu Tiêu một cái, là nó đứng không vững, không phải tôi cố ý tổn thương nó mà.”

Quả thật ban nãy Thẩm Thục Lan cố tình đẩy Giang Tiêu Tiêu, bởi vì trong tình hình vừa rồi mà cô lại có ý định kiểm tra camera giám sát, còn bà ta quá hiểu tính cách con gái của mình, chắc chắn là cô ta giả vờ bị ngã… Thế thì làm sao có thể xem lại camera giám sát được!

Bà ta liếc nhìn tháp ly champagne sau lưng Giang Tiêu Tiêu, và rồi bà ta lập tức xông lên phía trước.

Nếu Giang Tiêu Tiêu bị thương thì cô còn kiểm tra camera kiểu gì nữa? Nhưng kết quả nằm ngoài dự đoán của mọi người, trong thời khắc mấu chốt, khi tất cả mọi người đều cho rằng không cứu được Giang Tiêu Tiêu nữa rồi, Cận Tri Thận xuất hiện.

Việc vu oan và cố ý hãm hại khiến Thẩm Thục Lan hoảng sợ, bà ta nghĩ rồi kéo tay Giang Chấn và nói: “Mình à, anh mau giúp em nói gì đi! Em thật sự không cố ý mà.”

Sắc mặt của Giang Chấn cực kỳ u ám, ông ta giơ tay tát vào mặt Thẩm Thục Lan một cái.

“Ai bảo bà ra tay hả? Bà lo cho Tình Tình thì cũng không thể đẩy Tiêu Tiêu như thế được!”

Thẩm Thục Lan bất ngờ bị ăn một bạt tai, bà ta không ngờ Giang Chấn lại dám đánh mình, vốn dĩ định nổi đóa, thế nhưng bà ta cũng với tình hình hiện nay bà ta không thể nói gì… dù sao Cận Tri Thận vẫn còn ở đây.

Giang Chấn nhìn Giang Tiêu Tiêu, nói: “Tiêu Tiêu à, dì của con không cố ý đâu, chuyện báo cảnh sát ấy, hay là thôi đi?”

Hiện giờ thuyết phục Cận Tri Thận đương nhiên là vô ích, ông ta cũng chỉ có thể khuyên Giang Tiêu Tiêu bỏ qua mà thôi.

Nhìn gương mặt của người nhà này, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy chán ghét vô cùng.

“Phải, bà ta ra tay thì không phải là cố ý, còn tôi ra tay lại là cố ý, ông Giang, ông thử đặt tay lên ngực tự hỏi xem Giang Tiêu Tiêu tôi đây đã từng làm gì có lỗi với ông chưa mà ông cứ phải làm nhục tôi như vậy? Giang Tình Tình cướp chồng chưa cưới của tôi là được ông âm thầm cho phép, rồi con khốn ấy cướp đi gia sản vốn thuộc về tôi cũng được ông ngầm đồng ý, vậy mà ông vẫn không chịu tha cho tôi, không lúc nào là không đẩy tôi vào chỗ chết.”

Giang Chấn đứng im tại chỗ với vẻ mặt khó coi, cũng không nói gì.

Nghĩ lại từng chuyện đã qua, Giang Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy trái tim mình lạnh buốt, cô nở nụ cười đầy trào phúng.

“Giang Tình Tình là con ruột của ông nên phải được gả vào gia đình giàu sang, hưởng thụ phú quý vinh hoa, còn tôi đáng bị ông cưỡng ép đưa cho một ông già để đổi lấy lợi ích cho ông, đúng không? Tại sao mấy người lại ghê tởm như vậy chứ?”

Nói rồi Giang Tiêu Tiêu bỏ đi với sự căm ghét tràn đầy trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play