Edit: An Ju
Ngày hôm sau, 7 giờ sáng tôi đã tỉnh rồi, qua vài giây rơi vào trạng thái trống rỗng, tôi bật người lên rồi nhảy ra khỏi giường.
Nhưng xung quanh đã không còn ai rồi.
Có cảm giác mất mát không hiểu là chuyện gì xảy ra.
Lúc đó không phải đã là 3 giờ sáng sao, sao hắn lại dậy sớm được như thế chứ, hơn nữa…
Tôi là heo à? Kim chủ tỉnh dậy mà tôi không hề phát giác.
Tôi thất hồn lạc phách quay lại trường, lại tiếp tục qua mấy ngày làm sinh viên đại học như bình thường, cũng không thấy kim chủ gọi tôi đến.
Sau đó tôi mới biết được kim chủ phải xuất ngoại một tháng.
À, nước ngoài à…
Tôi đăm chiêu nghĩ, tôi cũng chưa từng được xuất ngoại…
Tôi căm phẫn chọc nát một miếng cảo, thầm mắng kẻ có tiền ác độc, tư bản chủ nghĩa dối trá.
Mấy người anh em cùng khối ăn cơm cùng thấy rất lạ, hỏi tôi có phải vừa bị đá nên thất tình hay không.
Sao lại thế được!
Ai mà thèm để ý tôi chứ…
Mà trong khoảng thời gian này tôi mới biết được, lúc đó bạn gái cùng khoa đã báo tin cho tôi về một trận đấu bóng rổ với khoa Cơ Điện. Có người nói lần tranh tài này còn mời được nhà tài trợ, nếu như thắng trận này, học bổng nhiều nhất có thể là 6000 đồng.
Tôi rất để ý, bởi vì học bổng trong khoa mỗi năm đều là tôi lấy. *
*Chỗ này t cx có thắc mắc, tại sao v nhỉ? Sao chỉ có một mình Tiểu Vạn lấy được học bổng nhỉ?Thế nhưng, tôi không biết chơi bóng rổ!! Ai bảo mấy người rằng cứ cao là biết chơi bóng rổ vậy! Tôi đây đều là do làm việc nhà nông đấy chứ! Có trận đấu nào về trồng lúa tách ngô không, nếu có tôi đây nhất định giành được giải nhất!
Thế nhưng cũng đã báo danh rồi, tôi chỉ có thể kiên trì, vẫn may, tôi có thân thể cường tráng hơn nữa có ưu thế khổ người cao lớn, luyện tập cũng sẽ không quá trắc trở, còn cách trận đấu một tháng, trùng hợp là tháng này kim chủ cũng không có ở đây, tôi sẽ vì 6000 đồng này mà liều mạng luyện tập.
Những anh em luyện tập cùng tôi không ngừng kêu khổ, hỏi tôi có phải đang thất tình nên muốn xả bực không.
Mấy cái người này, chuyện gì cũng có thể liên quan đến thất tình, suy nghĩ rất không nghiêm túc.
Luyện tập xong một tháng này, tôi mập thêm một vòng.
(*Ý là các vòng đều tăng thêm á)Không, chắc phải nói là sưng lên một vòng.
Bị người đụng, té, bị bóng đập, mỗi ngày đều bầm dập hết mặt mũi, nhưng vì 6000 đồng, tuyệt đối không được thua.
Cuối cùng, trời không phụ lòng người, đến trận đấu chính thức, tôi đúng là không hề kéo chân đồng đội, khoa Số học chúng tôi thắng.
Tôi cũng thiếu chút nữa là tàn phế trên trận.
6000 đồng… Gửi về nhà 5000 xong còn dư lại 1000, tôi sẽ mua kim chủ cái gì đó để cảm ơn hắn đã đối tốt với tôi như vậy..
Tôi thấy cái quyển “Tuyển tập 800 đề Toán học cao cấp sau đại học” mà tôi nhìn thấy ở hiệu sách cũng tốt, Số học của kim chủ thật rất kém.
Kết thúc trận đấu còn có một lễ trao giải, tuy rằng toàn thân tôi đau nhức muốn chết luôn tại chỗ nhưng vẫn phải chịu đựng đến nghe, bởi vì tối còn phải tới để lĩnh thưởng, là một tấm chi phiếu giả cực to viết mấy chữ “Sáu nghìn đồng nhân dân tệ chẵn”.
Người chủ trì là giảng viên Số học cao cấp hình người dạng chó, kể từ khi biết hắn là gay và còn là bạn học cùng phòng ký túc đại học với kim chủ, ấn tượng của tôi đối với hắn liền rất kém, lúc đi học cũng cực kỳ bất tuân.
Ví dụ hắn đặt câu hỏi cho tôi, tôi liền nói tôi không biết.
Cực kỳ bất tuân.
Tôi mơ mơ màng màng nghe hắn lôi hết chuyện về khoa Số học chúng tôi từ kiếp trước đến kiếp này để nói xong, đếm xong số lượng học sinh được khoa Số học bồi dưỡng ra hết một lần rồi mới nói đến chuyện chính, hắn nói lần tài trợ này cũng là một học sinh của khoa Số học, chính là bạn học đại học của hắn.
Tôi trộm bực tức, bạn học đại học của thầy sao toàn dạng ‘trâu bò’ như vậy chứ.
Kết quả một giây kế tiếp tôi đã nhìn thấy kim chủ đeo kính mắt với vẻ mặt lạnh lùng lên sân khấu, mặt lạnh nói đôi lời phát biểu.
Tôi cực lực lôi hai con mắt ra khỏi cái đầu bị sưng thành đầu heo ra ngoài, xác nhận thêm một vạn lần, đúng là kim chủ rồi.
Cái gì vậy… Hắn cũng học ở đại học I sao….
Ngôn Tình Tổng TàiTôi là heo à? Giảng viên không phải ngay từ tiết đầu tiên đã nói bản thân hắn học ở đại học I à, kim chủ học ở đại I là không đúng hay sao?
Kim chủ lại là đàn anh của tôi…
Kim chủ vẫn lạnh lùng nói vài lời xã giao, rất nhiều bạn nữ xung quanh mình bắt đầu nhỏ giọng bàn luận về hắn rồi.
“Oa, ông chủ thật đẹp trai.”
“Đúng vậy, nhưng sao trông cứ hơi dữ.”
Ha, mẹ nó, mấy người căn bản không biết kim chủ là bé đáng yêu mềm mại cỡ nào đâu có được không hả?
Kim chủ từ đầu đến cuối đều mắt nhìn thẳng trước, một ánh mắt cũng không cho tôi, trong đầu tôi hò hét nhảy loạn lên, cũng không biết hắn đang nói cái gì, đột nhiên hắn quay đầu nhìn về phía tôi.
Tôi giật mình, cái cột sống bị bóng rổ hành một tháng lập tức thẳng tắp.
Đồng đội bên cạnh chọt tôi một cái, nhỏ giọng nói: “Anh Vạn, làm gì thế, đi lên lĩnh thưởng đi.”
À ừ ừ..
Tôi muốn thể hiện ra một tư thế đi lên thật tuấn tú, nhưng có lẽ cơ thể tôi chắc là bị tổn thương nhiều rồi, trên người rất đau, lúc đi lên mặt tôi nhăn nhó nhe răng nhếch miệng.
Haizzz.
Muốn ngầu cũng khó quá đi…
Kim chủ đứng giữa sân khấu, cầm tấm chi phiếu giả cỡ lớn kia mặt không thay đổi nhìn tôi, chờ tôi đi tới.
Hắn hoàn toàn không có cười, mắt mang kính, trong mắt lạnh lùng, tôi không thích hắn nhìn tôi như vậy.
Tôi cảm thấy ấm ức.
Tay tôi tiếp lấy tấm chi phiếu kia, cùng hắn cầm mỗi người một bên, đứng trên sân khấu, nghe giảng viên nói lời bế mạc.
Hắn nói: “Thẩm tiên sinh có muốn nói hai, ba câu với đại diện học sinh của chúng tôi không?”
Kim chủ im lặng một hồi, ngẩng đầu nhìn, giọng điệu bình tĩnh nói với tôi: “Học cho giỏi, hi vọng học bổng 6000 đồng này là của cậu.”
Sai rồi, sai hẳn, anh hẳn nên vùi vào lòng tôi, nói với tôi, học cho tốt có được không, tôi hi vọng học bổng 6000 đồng là của cậu.
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay ào ào.
Giảng viên lại đi tớ đặt micro bên miệng tôi, nói: “Vậy bạn Vạn cũng thay mặt khoa Số học chúng ta nói mấy câu đi.”
Tôi nhếch nhếch khóe miệng, nói rằng: “Cảm ơn Thẩm tiên sinh đã ủng hộ khoa Số học.”
Dưới sân khấu lại là một tràng pháo tay.
Nhưng tâm tình tôi thật sự không tốt, lần đầu tiên, tôi lấy được tiền mà tâm tình lại khó chịu như thế.
Haizz, rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
Chỗ nào cũng sai rồi.
Cuối cùng tôi thay mặt khoa Số học chụp ảnh với kim chủ, người đã tài trợ trận đấu.
Tấm ảnh đầu tiên mà tôi chụp cùng kim chủ, cũng có thể là lần duy nhất có ảnh chụp chung, tôi lại giống như một đầu heo.
Hết thảy đều trở nên hỏng bét hết rồi.
Để tinh thần và thân thể được hồi phục lại từ trận bóng rổ, tôi ngây ngô vô tri để đồng đội kéo đi tiệc ăn mừng. Quay đầu nhìn lại bóng lưng của kim chủ, tôi lại chỉ nhìn thấy bóng hắn và giảng viên sóng vai cùng nhau ngồi vào xe có rèm che.
Lại còn là Mercedes nữa chứ.
Tôi muốn uống rượu.