Trận đấu tạm thời ngừng lại, mấy đứa nhóc khác của khoa Số học tuy rằng không bị thương nhưng rõ ràng cũng đã mệt không chịu nổi, đều vây xung quanh chó ngốc, người uống nước, người lau mồ hôi.
Tôi cứ nhìn như vậy, nghĩ bọn họ như một củ tỏi, chó ngốc là tâm tỏi, những người khác là những tép tỏi.
Tôi thiếu chút nữa bật cười, mau chóng cúi đầu đẩy kính mắt.
Chó ngốc nói gì đó với bọn họ, giữa đôi mày hoàn toàn không có giãn ra, biểu tình vô cùng nghiêm túc, thậm chí nhìn qua có chút hung dữ.
Trái tim của tôi đập thình thịch, mỗi lần tôi soi gương đều cảm giác ghét biểu tình vô cùng lạnh lùng lại có chút hung ác của bản thân, chưa bao giờ nghĩ đến tôi sẽ thích một người có dáng vẻ hung dữ.
Có thể tôi chỉ là thích hắn mà thôi, dù là dáng vẻ gì tôi cũng đều thích hắn.
Nếu Dương Xán dám hung dữ với tôi, tôi sẽ đánh chết hắn.
Trận đấu còn phải tiếp tục, còn có mười lăm phút, điểm số vẫn truy đuổi rất sát, khoa Số học chỉ kém một quả.
Đã là thành tích tương đối tốt rồi.
Từ việc đội trưởng của bọn họ là chó ngốc vốn đã không biết chơi bóng rổ là có thể nhìn ra được đội bóng này có năng lực như thế nào.
Thiếu một người cũng là trường hợp bất khả kháng, có thể dừng ở đây rồi.
Mãi đến khi chó ngốc nhấc tay báo ra hiệu trọng tài ý bảo tiếp tục trận đấu, hắn lại một lần nữa ra sân.
Tôi thiếu chút nữa muốn bay xuống sân tóm hắn về, cơ thể cậu bị thương rồi có biết không hả, còn cậy mạnh, lỡ đâu làm cho vết thương cả đời này không thể chữa khỏi được thì làm sao bây giờ, cậu có phải đã đụng hỏng đầu rồi hay không hả?
Không phải chỉ là 6000 đồng thôi sao, 12 vạn thì thế nào, tôi cho cậu, tôi cho được cậu mà!
Tôi sững sờ ngồi tại chỗ, suy nghĩ trong lòng hàng vạn hàng nghìn, tâm tình kích động, viền mắt lại nóng lên.
Không được, khóc cái gì chứ, điên rồi.
Tôi lấy kính xuống lau mắt.
Một tia lý trí cuối cùng khiến tôi ngồi lại trên khán đài.
Tiếp tục tranh tài.
Lúc chó ngốc lên sân, bầu không khí của đội ngũ khoa Số học cũng thay đổi, mỗi người đều liều mạng nỗ lực, mồ hôi của bọn họ, tiếng la hét của bọn họ đều có thể xuyên thấu qua da, đi qua máu, trực tiếp kích cháy tâm hồn.
Chó ngốc đáp một quả bóng 3 điểm, cân bằng điểm số.
Trận đấu chỉ còn lại 5 phút cuối cùng.
Đám nhóc khoa Số học òa lên một trận hoan hô.
Chỉ có tôi nhìn thấy, lúc hắn chạy tới bỏ bóng vào rổ, hắn nhíu mày một cái.
Cổ tay hắn bị thương.
Thế nhưng hắn chỉ nhíu mày một cái, lập tức lại quay về khuôn mặt tươi cười, thậm chí còn có thể ung dung làm một thủ thế với đồng đội, ý bảo bọn họ nỗ lực lên.
Đội bóng khoa Cơ điện cũng đang nỗ lực, giờ này khắc này, đã không có người nào quan tâm phần thưởng cuối cùng là cái gì nữa rồi, mọi người chỉ mong thắng được lần tranh tài này.
Tiền tài là thứ không đáng nhắc tới nhất trong hình dáng thanh xuân như vậy.
Trận đấu vẫn tiếp tục.
Trong phòng cũng yên tĩnh lại, mỗi người đều tập trung tư tưởng nín thở nhìn tình hình trên sân.
Khoa Số học biết bọn họ phải tiến công mới có thể thằng trận đấu này, khoa Cơ điện cũng không ngoại lệ, thậm chí thế tiến công của bọn họ càng lúc càng mạnh, khoa Số học không chỉ phải phòng thủ mà còn phải tìm cơ hội ném bóng.
Nhưng chó ngốc cũng không thể tạo ra thêm một trái bóng 3 điểm nào nữa rồi.
Trận đấu giằng co đến một phút cuối cùng, song phương vẫn không có người nào ném bóng.
Lúc này một bạn nữ phía trước tôi đột nhiên hô lên một câu: “Vạn Tân Vinh cố lên! Khoa Số học cố lên!”
Bạn nữ mở đầu, tất cả các bạn học chung quanh tôi đều hô lên.
Thanh âm của bọn họ vang dội điếc tai, bọn họ hô lên tên những đứa nhóc trên sân kia, nhưng nhiều nhất là Vạn Tân Vinh.
Trong tim của tôi như có một máy thổi gió*, nó thổi khiến tim tôi muốn bay ra khỏi lồng ngực luôn.
*Lúc đầu t tưởng nó là cái quạt J nhưng sau đấy t search trên GG thì thấy nó ra cái máy thổi gió công nghiệp đó các bác. Các bác có thể search 鼓风机 để nhìn thấy em nó nhé.
Tôi cũng muốn cùng bọn họ hô lên cái tên đó.
Vạn Tân Vinh…
Vạn Tân Vinh!!!
Tiếng cười rốt cục vàng lên!
Vào một giây cuối cùng, chó ngốc làm ra một động tác giả lừa gạt cầu thủ muốn phòng thủ của đối phương, bằng vào ưu thế chiều cao, cố sức ném bóng vào rổ đối phương.
Thắng, bọn họ thắng.
Đám nhóc chung quanh tôi đều đứng lên, tôi không nhìn thấy bộ dáng của chó ngốc ở đây.
Nước mắt của tôi bỗng nhiên chảy xuống thành hai hàng.
Tôi vội vàng lấy mắt kính xuống dùng sức chà lau, rời khỏi cái nơi làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào này.
Lúc này tôi ý thức được, tôi thích chó ngốc, không chỉ là thích hắn nhẹ nhàng che chở, tôi còn thích sức lực cùng thanh xuân trên người hắn mà tôi đã từng mơ ước.
Không, tôi nghĩ, tôi yêu hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT