Edit: An Ju

Thực ra tôi không có tư cách trả lời vấn đề này, nhưng tôi thấy hình như con chó ngốc nhà tôi đã nói rất nhiều điều vô nghĩa với hàng xóm, vậy để tôi tóm tắt lại đi.

Tôi cũng không hiểu lắm cái từ bao nuôi này là có ý gì, nhưng luôn cảm thấy đây là một từ rất bẩn, ở đây tôi có thể quang minh chính đại nói tình cảm của tôi đối với chú chó ngốc ngay từ đầu đã không thể chỉ dùng từ bao nuôi để hình dung.

Là tôi để ý hắn trước, vào cái lúc mà hắn hoàn toàn không biết.

Như hắn nói lần đầu tiên mà hắn gặp được tôi ở K thật ra cũng không đúng, đó là lần thứ ba tôi thấy hắn.

Lần đầu tiên đó khẩu vị của tôi không tốt lắm, hơn nữa còn bị cảm, không muốn ra ngoài ăn, gọi một phần ăn ngoài, là hắn mang tới. Khi đó cảm giác đầu tiên của tôi với hắn chính là dáng người thật cao, mặt và vóc người thoạt nhìn cũng không tệ.

Kỳ thực giờ ngẫm lại, khi đó chính là cái gọi là nhất kiến chung tình, nhưng dù sao tuổi tôi cũng lớn vậy rồi, hắn thoạt nhìn có hình dạng của một sinh viên, cũng không nghĩ nhiều lắm.

Lần thứ hai là lúc tôi giúp anh tôi tặng đồ cho Dương Xán, vừa lúc thấy hắn giúp Dương Xán cầm một đống giấy tờ,

Dương Xán nhìn hình người dạng chó, kỳ thực là mặt người dạ thú, bằng không tôi cũng không luân lạc tới một tình cảnh như thế này, hắn ít nhất phải có 60% trách nhiệm.

Có điều chuyện này tạm thời không nhắc đến nữa.

Lúc đó tôi đã cảm thấy tôi rất có duyên với hắn, cũng bóng gió hỏi vài câu, Dương Xán nói hắn tới từ nông thôn, nhà rất nghèo, thế nhưng lại học rất giỏi, nhất là Số Học, cũng rất thực tế, chỉ là thỉnh thoảng có hơi ‘đầu gỗ’, ngố ngố.

Lúc đó quả thực muốn nhờ Dương Xán giới thiệu hắn cho mình, nhưng tôi vẫn cảm thấy tuổi tôi quá cao rồi, tôi quen một thanh niên trẻ tuổi như vậy thì có ích lợi gì? Hồi tưởng thanh xuân hay sao, nghĩ vậy cũng liền thôi.

Lần thứ ba mấy tháng sau, lúc tôi tiếp khách hàng đến K hát, vừa khéo lại là hắn bưng rượu tới.

Lần đầu tiên có thể, lần thứ hai là ngẫu nhiên, đến lần thứ ba thì tôi phải tin đây đúng là duyên phận rồi.

Nhắc đến cũng kỳ, tôi thân là một người 30 tuổi rồi, vậy mà cũng có một ngày tin tưởng vào cái gọi là duyên phận này.

Sau đó là tôi bao nuôi hắn rồi.

Kỳ thực tôi quả thực không có ý nghĩ về phương diện kia, lúc đó tôi chỉ muốn yêu đương với hắn, nhưng có thể tôi quá ngu ngốc rồi, tôi nghĩ không ra biện pháp nào tốt để có thể nhanh chóng tiếp cận hắn, tuổi tôi quá cao rồi, tôi muốn mau hơn chút, mau hơn nữa, tôi không thể để lỡ thêm nữa.

Tôi thực sự thích hắn.

Tôi nghĩ tôi cũng cần phải nói về tình hình bên phía tôi, tôi có một anh trai hơn tôi năm tuổi. Hắn và tôi rất khác nhau, từ nhỏ tôi là kiểu người nhỏ gầy mít ướt, nhưng anh trai lại vừa cao lớn vừa khỏe khoắn, từ nhỏ lại không chăm chỉ học tập, ngày ngày đánh nhau, khi còn bé lúc bị khi dễ, anh trai sẽ giúp tôi đòi lại công bằng.

Tôi và anh tôi đều thuộc kiểu công tử nhà giàu đúng tiêu chuẩn, cha tôi có một công ty ngoại thương, mẹ tôi là môt người mẫu, bọn họ lúc đó thực chất chỉ dự định có một đứa con trai là anh tôi, nhưng anh tôi từu nhỏ lại thể hiện thiên phú vận động phi phàm, từ nhỏ đã không có khiếu học tập, cho nên bọn họ lại sinh thêm một, cũng chính là tôi.

Sau đó anh tôi quả nhiên không có khiếu học tập gì, chẳng nói chẳng rằng tham gia quân ngũ, sau khi về lại hùn vốn với người ta mở quán rượu K, làm ăn cũng rất thuận lợi, hoàn toàn không dựa vào ba tôi, tự bản thân thành một phú ông.

Tôi quả thực phải thừa nhận, anh tôi quyết đoán và có bản lĩnh hơn tôi rất nhiều.

Ba tôi cũng rất vui, trong lòng ba tôi vui hơn rất nhiều, luôn cảm thấy nếu anh tôi và tôi đều quản lý công ty sẽ xảy ra tình trạng anh em nội đấu trở mặt thành thù, như thế này lại vừa hay, anh tôi có sự nghiệp của mình, đồ vô tích sự như tôi không phải là có thể về nhà kế thừa công ty hay sao.

Quả thực đồ vô tích sự như tôi chỉ có thể về nhà kế thừa công ty.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play