Cuộc nói chuyện tối hôm qua, Phạm Hiểu Đông không quên, có lẽ là sáng nay thức dậy, cậu nhìn như là không sao cả, nếu không phải thỉnh thoảng cậu ngẩn người, anh trai Phạm thực sự cho rằng cậu đã bình thường.
Lúc xế chiều, lớp trưởng thời cấp 3 của Bành Kiệt gọi điện thoại cho Phạm Hiểu Đông, mời cậu tới tham gia họp lớp, đáng lý ra là Phạm Hiểu Đông muốn từ chối, trước kia Bành Kiệt còn ở đây thì còn ok được, chứ hiện giờ Bành Kiệt không bên cạnh nữa, cậu đi còn ý nghĩa gì, nhưng lớp trưởng lại không chịu, hắn nói, “Hiểu Đông, em ở chung với mọi người cũng được hai năm, kém Bành Kiệt có một năm thôi, từ lâu tụi anh đã coi em là bạn cùng lớp, nói thật với em, anh gọi điện cho em, là nhà nhà đồng ý, là bạn bè thì phải đến!” Lớp trưởng đã nói tới mức vậy rồi, Phạm Hiểu Đông cũng không có lý do từ chối, nên đã đồng ý.
Lúc đứng trước tiệm cơm Phạm Hiểu Đông có chút không biết phải làm sao, tuy rằng hồi trưa đồng ý, nhưng vẫn không tiện chút nào, cuối cùng vẫn là lớp trưởng gọi điện hối nên mới nhận mệnh đi vào.
“Hiểu Đông! Ở đây!” Anh Bàn* (bàn = béo) vẫn mập như năm nào, nghe nói anh Bàn chính là người lúc trước cười nói ước gì có người lấy xương cá dùm, hiện tại cũng có người giúp lấy xương cá rồi.
“Chỗ này anh dành riêng cho em, người khác dù muốn anh cũng không cho họ ngồi.” Anh Bàn vỗ vỗ vai Phạm Hiểu Đông.
Lớp trưởng nhìn động tác anh Bàn nói rằng, “Anh Bàn, mày cẩn thận chút đi, thân thể Hiểu Đông nhỏ nhắn như vậy sao có thể chịu được kim cương chưởng của mày chứ, ha ha ha”
“Mày đây là ước ao tao giữ chỗ cho Hiểu Đông chứ gì, Hiểu Đông là “đồng bào” của tao, mày muốn tao giữ chỗ cho mày, mày cũng có biết lấy xương cá đâu!” Anh Bàn nhướng mày nói.
Mọi người nhìn anh Bàn với lớp trưởng ngày ngày đều đấu võ mồm, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Chờ tất cả mọi người ngồi xong xuôi, anh Bàn mới phát hiện cạnh Phạm Hiểu Đông còn một chỗ trống, “Lớp trưởng, bên cạnh Hiểu Đông sao còn trống? Có ai chưa tới hả?”
Lớp trưởng nghe thắc mắc của anh Bàn thì đáp, “Há, là Bành Kiệt á, hắn nói mấy ngày trước mới về nước, vội vàng giải quyết thủ tục nhập học của em họ nên chưa kịp nói với mọi người, tao liền thuận miệng hỏi đêm nay có thời gian tham gia họp lớp không? Hắn nói có, nhưng mà sẽ đến muội một chút, nói tao chừa chỗ cho hắn.”
Thì ra là do anh ấy thực sự bận, không phải không muốn tìm mình, anh hai nói đúng rồi, là mình nghĩ nhiều.
Lúc món ăn được dọn lên khoảng một phút, Bành Kiệt chạy tới. Trong nháy mắt Bành Kiệt đi vào chỗ ngồi, Phạm Hiểu Đông sững sờ nhìn người thanh niên đã rút đi vẻ thiếu niên trẻ con, đó là người mà cậu sáng nhớ chiều mong, nhìn anh từng bước từng bước tiêu sái đến ngồi cạnh mình, Phạm Hiểu Đông vẫn còn đang trong trạng thái ngẩn người.
Bành Kiệt cũng nhìn người nam nhân từ lúc anh tiến vào ánh mắt nhìn anh không rời, đó là Đông ngốc của anh, là người anh ngày nhớ đêm mong.
“Hiểu Đông,” Nghe Bành Kiệt gọi, Phạm Hiểu Đông ngẩn người ra, “Đã lâu không gặp.” Bành Kiệt lặng lẽ nắm chặt bàn tay.
Nghe tới câu đã lâu không gặp, Bành Kiệt* im lặng đỏ cả vành mắt, “Đã lâu không gặp” Bành Kiệt* đáp lại.
*Hai chỗ này tác giả đều ghi là Phạm Hiểu Đông, nhưng mà theo ngữ cảnh là Bành Kiệt mới đúng nên mình mạn phép sửa lại.
Thấy người đã tới đông đủ, mọi người liền bắt đầu ăn uống, cũng không phát hiện ra hai người họ mới hỏi thăm nhau.
Phạm Hiểu Đông ngồi tại chỗ ăn không biết vị, hoàn toàn không biết đồ ăn trước mặt đã bị bọn họ di chuyển, chuyển tới món cá, đại não không có cảm giác gì khiến cho Phạm Hiểu Đông tự đông gắp một miếng cá, lúc chuẩn bị bỏ vào miệng, đột nhiên bị một đôi đũa ngăn lại.
“?” Phạm Hiểu Đông nghiêng đầu nhìn về phía chủ nhân đôi đũa, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Bành Kiệt, Phạm Hiểu Đông có chút ngây dại, “Sao vậy?” Không chú ý tới mình đang ăn cái gì, Phạm Hiểu Đông mù mờ hỏi.
Bành Kiệt chỉ chỉ đũa gắp đồ ăn của cậu, “Em gắp thịt cá, nhìn coi có xương cá không rồi hãy ăn.” Bành Kiệt tập mãi thành quen giúp cậu lấy xương miếng thịt cá này.
Nhìn động tác theo thói quen của Bành Kiệt, mũi Phạm Hiểu Đông có chút cay, đã từ rất lâu rồi không ai vì cậu lấy xương cá. “Không sao đâu, em cũng không phải con ních, em tự làm được.” Phạm Hiểu Đông khịt khịt mũi.
Bành Kiệt sửng sốt một chút, “Là anh quên mất. Nhưng trong mắt anh, em mãi là đứa nhỏ anh thích nhất.” Bành Kiệt không chút nào tự biết đã bị cự tuyệt, vẫn tiếp tục giúp cậu lấy xương cá.
Anh Bàn ngồi bên cạnh Phạm Hiểu Đông thấy Bành Kiệt giúp Phạm Hiểu Đông lấy xương cá, không hiểu sao cứ có cảm giác đang bị nhồi thức ăn cho chó, “Hiểu Đông đúng là hạnh phúc nhất rồi, người giúp em ấy lấy xương cá ngồi ngay bên cạnh, muốn ăn là ăn. Nào giống anh đây, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, haiz.” Anh Bàn khoa trương lắc lắc đầu.
Mọi người nghe anh Bàn nói vậy đều không hẹn mà bật cười, “Ha ha ha ha! Anh Bàn! Bốn năm trôi qua, mày vẫn không ăn nổi cá như trước! Ha ha ha ha” Lớp trưởng vô tình cười nhạo nói.
Anh Bàn giả tạo lau nước mắt, “Hu hu hu, tụi mày là đang hâm mộ tao, hâm mộ tao tìm được đối tượng kết hôn nhanh hơn tụi mày.” Câu này không phải giả, anh Bàn và bạn gái hắn sắp kết hôn rồi, đã sớm nói với mọi người, lúc trước khi cả đám biết tin thì rất hâm mộ ớ, thật muốn đánh hắn một trận.
Bên này mọi người bị anh Bàn chọc cho cười không ngậm được miệng, bên này khi nghe anh Bàn nói câu kia thì hai người đều cười không nổi.
Phạm Hiểu Đông rũ mắt xuống, đúng là rất hạnh phúc, lần trước chia lìa nhau cũng là lúc họp lớp bị anh Bàn trêu chọc, lần đầu tiên sau thời gian xa cách cũng là lúc họp lớp, vẫn bị anh Bàn trêu chọc như cũ. Đúng là vừa hạnh phúc nhưng cũng làm cho người ta chua xót, như một giấc mơ, hoảng hoảng hốt hốt, không đủ chân thực.
Nhìn Phạm Hiểu Đông rũ mắt, tâm tình Bành Kiệt cũng không dễ chịu, bốn năm nay làm cho Phạm Hiểu Đông trở nên thành thục hơn, cũng xa cách hơn. Không biết em ấy từ lúc nào đã học được cách lấy xương cá, cũng không biết vì sao em ấy lại trở nên trầm mặc như vậy. Đợt chia tay kia người chịu tổn thương nhiều nhất chính là Phạm Hiểu Đông, đây cũng là điều mà đời này Bành Kiệt không thể tha thứ cho bản thân. Vào cái tuổi nhấp nhô nhất của Phạm Hiểu Đông, mình lại để lại cho em ấy quá nhiều ký ức tồi tệ, không biết cuộc sống không có anh, Phạm Hiểu Đông làm cách nào để ngăn chặn áp lực, hoàn thành kì thi đại học, một mình đối mắt với sự không ủng hộ của ba mẹ.
“Hiểu Đông.” Bành Kiệt đánh thức cậu từ trong trầm tư, “Anh… lát nữa anh đưa em về nhà.” Lời muốn nói nhiều lắm, nhưng trong nháy mắt muốn nói thì lại bị đè ép xuống.
Phạm Hiểu Đông không tự chủ được nắm chặt đôi đũa, “Được.” Cậu cũng muốn ở bên cạnh anh nhiều một chút.
Lần họp lớp này Bành Kiệt im lặng giúp Phạm Hiểu Đông lấy xương cá, bé ngoan Phạm Hiểu Đông cũng không từ chối mà ăn thịt cá anh đưa, hai người không nói gì nữa.
Họp lớp kết thúc vui vẻ, vốn là lớp trưởng muốn đưa Phạm Hiểu Đông về nhà thì bị Bành Kiệt từ chối. “Lớp trưởng, tớ đưa Hiểu Đông về là được rồi.” Bành Kiệt kéo Phạm Hiểu Đông tới bên cạnh mình.
“À ha! Tớ quên mất hai người là hàng xóm với nhau! Ha ha ha, vậy hai người nhớ về sớm một chút!” Lớp trưởng bỗng tỉnh ngộ nói.
Hai người nhìn nhau không nói gì đi đến bãi đậu xe dưới hầm. Hai người ngồi trên xe cũng không vội vã khởi hành, cuối cùng Bành Kiệt phá vỡ yên tĩnh này. “Bây giờ em ở đâu?” Phạm Hiểu Đông thành thật trả lời, bên trong xe lần thứ hai rơi vào yên tĩnh.
Ô tô chậm rãi chuyển động, “Anh…” Phạm Hiểu Đông không biết nên nói gì, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn nói ra lời kịch kinh điển trong mấy cuộc gặp lại, “Những năm qua anh sống thế nào?” Phạm Hiểu Đông không có dũng khí hỏi thêm.
“Học tập thành công, không lo ăn lo uống, quen biết không ít bạn bè, hiện tại cũng có một công việc ổn định ở trong nước.” Bành Kiệt hờ hững đáp trả.
Phạm Hiểu Đông làm bộ không quan tâm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, “Đúng là sống rất tốt.”
“Không tốt.” Bành Kiệt nặng nè phản bác, “Một ngày không có em không tốt chút nào cả. Không quản là làm chuyện gì, luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, như người mất đi đôi mắt, toàn bộ thế giới đều rơi vào tối tăm.”
Bành Kiệt nói thẳng ra khiến viền mắt Phạm Hiểu Đông ướt át. Thì ra, anh cũng không hề từ bỏ, thì ra, không phải chỉ mình em chịu được nỗi khổ tương tư này.
Tác giả có lời muốn nói: Ngao ngao ngoa! Tui thế mà cày xong trong ngày luôn!!! (chống nạnh kiêu ngạo)
Bành Kiệt: Mẹ ruột Gặp mặt cũng không cho con ôm một chút! Bốn năm rồi!! Con không thể có chút biểu hiện kích động à!!
Tui: Con trai! Bình tĩnh! Con chú ý bảo vệ tích cách thiết lập à!! Tạm thời nhẫn nại vì được ăn đậu hủ lâu dài(?)! Lần tới mami sẽ cho con nhảy tới bước ăn đậu hủ! (một đám kinh sợ)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT