Trong bữa cơm Tất Niên, ông ngoại đội chiếc mũ len mà bà ngoại đan.

Biểu cảm của ông ngoại vẫn luôn đứng đắn nghiêm túc như trước giờ, nhưng chiếc mũ mà ông đội thì không như vậy.

Chiếc mũi len kia có màu xanh xám, rất vừa vặn với đầu ông. Nó che từ lông mày lên hết cả đầu, một quả cầu len xù xù cùng màu được thả sau gáy.

Bà ngoại vui vẻ mừng rỡ lôi chiếc mũ ra từ chỗ sâu nhất trong tủ quần áo, bóp bóp quả cầu lông, quyết định sử dụng nó.

“Mình nhìn này, xem em phát hiện gì đây.” Bà lấy chiếc mũ len ra từ đằng sau, quơ quơ trước mặt ông.

“Chiếc mũ mình đan rất nhiều năm về trước.” Ông lập tức nhận ra.

“Đúng vậy,” Mặt bà ngoại dán lên lớp len mềm mại, thích chí cọ cọ: “Hoài niệm quá đi.”

Bà sờ sờ kiểu tóc mới như một quả trứng kho sạch sẽ bóng loáng của ông ngoại, đội mũ lên đầu ông, thơm một cái thật nhanh lên trán ông.

Chiếc mũ đáng yêu không phù hợp với khuôn mặt khô cằn của ông ngoại, nhưng lại rất hợp với ngày Tết vui vầy này.

Chốc chốc được rảnh rỗi, bà ngoại lại nghịch quả cầu len trên mũ.

Bà đút một miếng cơm cho ông ngoại xong, nhân lúc ông ngoại đang nhấm nuốt, bà vụng trộm vươn tay đến.

Xoa bóp vần vò.

“Khương Minh Trân!” Ba lần bốn lượt nhắc nhở bằng ánh mắt mà không có hiệu quả, ông ngoại lại bắt đầu gào tên bà ngoại.

“Em bóp cái mũ em đan, liên quan gì đến mình?” Mặt bà ngoại rất bướng, vô lý đùng đùng.

Ông nhắc nhở bà: “Nhưng bây giờ nó đang đội trên đầu anh.”

“Mình, mình……” Bà buông bát cơm, chống nạnh cực kì khí thế: “Mình vẫn là chồng em đấy, em thích bóp mình thì bóp mình.”

Vừa dứt lời, da mặt chảy xệ của ông ngoại đã bị nhéo một cái rõ đau.

“Khương Minh Trân,” ông xấu hổ buồn bực: “Mình còn dám động đến anh nữa thử xem?”

“Sao em lại không dám chứ! Em động cho mình xem, hừ……”

“Khương Minh Trân!”

Đám họ hàng lâu rồi không gặp tụ tập bên nhau, họ không nhịn được, nhìn lén ông bà ngoại cãi nhau, rồi lại nhìn nhau, cười ra vẻ hiểu ý.

Người thuộc thế hệ trước lắc đầu, giả vờ than vãn: “Hai người kia ấy à, mấy chục năm rồi mà vẫn vậy.”

“Chẳng phải thế sao, già không ra dáng già, bệnh không ra kiểu bệnh.” Lời họ có vẻ đang chê trách hai vợ chồng già ưa cãi lộn, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập sự hâm mộ.

Bố Nữu Nữu tò mò hỏi vợ mình: “Bây giờ họ đấu nhau cân sức cân tài lắm, nhưng nếu chân cẳng không bất tiện, em nói thử xem, liệu mẹ mình có đánh thắng được bố mình không nhỉ?”

“Đánh không lại đâu,” Chị nhỏ giọng nói với chồng: “Hồi bé em thường thấy mẹ bị bố xách lên đét mông. Mấy cái véo mặt ấy à, trước nay mẹ toàn là người bị véo trước, bố còn vừa véo vừa khen mẹ ‘ngoan quá’ đấy.”

Nhưng bây giờ……

Bà ngoại dương oai diễu võ kéo tai ông ngoại, tuyên bố bà đã thắng trận ẩu đả này, giành được quyền tự do sờ cầu len vĩnh cửu.

Bàn cơm Tất Niên là phong phú nhất, đồ ăn thức uống ngon lành, thứ gì cũng có.

Bà ngoại xuất thân là đầu bếp, những món đã qua tay bà thì ngon khỏi phải bàn.

Cho nên đám người lớn không biết tại sao hôm nay bé heo con Nữu Nữu bình thường ham ăn nhất bỗng nhiên lại không có hứng thú ăn uống.

“Haizzz.”

Ngồi trước núi đồ ăn, Nữu Nữu thâm trầm thở dài.

“Con không ăn nữa đâu, con đi xem TV trước đây ạ.”

Ông ngoại không thể ăn đồ dầu mỡ quá, ông và bà ngoại ăn Tất Niên xong sớm hơn đám họ hàng còn lại.

“Nữu Nữu có tâm sự à?” Người bạn thân hơn con bé mấy chục tuổi bưng mâm trái cây tráng miệng đẹp mắt ra, ngồi xuống cạnh Nữu Nữu.

“Bà ngoại……”

Con bé đang vào tuổi thích làm nũng, nó bổ nhào vào lòng bà ngoại. Con bé vùi đầu vào lớp quần áo mềm mại của bà, ngửi mùi hương bột giặt dễ chịu trên người bà.

“Ai chà.”

Bà ngoại ôm Nữu Nữu, vỗ về mái tóc mềm mại của con bé.

“Bà ngoại,” Nữu Nữu ngẩng đầu hỏi bà: “Câu chuyện của bà có tình tiết lật đổ nữ phụ không ạ?”

“Hả?” Bà ngoại chưa hiểu được câu hỏi của con bé, quay đầu nhìn ông ngoại ngồi cạnh mình.

Ông ngoại cũng rất bối rối.

“Ý là, câu chuyện mà bà kể cho con ý, phần sau có xuất hiện nhân vật nữ phụ xinh hơn bà, cao hơn bà, được bọn con trai thích hơn bà không ạ?”

Cô cháu nhỏ miêu tả bằng vẻ mặt bối rối, nhưng bà ngoại nghe vậy là hiểu liền.

“Ý con là câu chuyện của bà và Hà Ngọc à?”

Nhắc tới cái tên này, mâu thuẫn tâm lý của Nữu Nữu lại dâng trào.

“Con không thèm nghe đoạn có Hà Ngọc!” Con bé nói vống lên: “Cậu ta đối xử với bà ngoại tồi lắm, con ghét cậu ta.”

Nhóm họ hàng đã ăn lưng bụng đi vào phòng khách, đúng lúc nghe thấy câu nói này.

“Ồ?” Có chuyện hay để xem, tất nhiên mọi người sẽ không bỏ qua: “Nữu Nữu, Hà Ngọc đã gây ra tội ác tày trời gì với bà ngoại thế?”

Bà ngoại cười giải thích: “Dạo này bà đang kể chuyện yêu đương của bà với Hà Ngọc cho Nữu Nữu nghe đấy.”

“Yêu đương?” Người khiếp sợ nhất là Nữu Nữu, con bé níu chặt lấy bà ngoại, không cho bà hành động thiếu suy nghĩ: “Bà ngoại, sao bà có thể yêu một kẻ xấu xa như Hà Ngọc được ạ? Bà sẽ bị tổn thương mất.”

Lời nói của Nữu Nữu làm bà ngoại và ông ngoại sửng sốt vài giây, ngay sau đó, họ phì cười.

“Hóa ra, Nữu Nữu vẫn chưa biết chuyện tình cảm của hai ông bà ạ?”

Đám họ hàng bị Nữu Nữu chọc cười, cười nghiêng ngả một chốc.

“Đúng vậy, ha ha ha, bà kể chậm lắm, còn chưa kể đến đoạn đấy đâu.”

Người có vẻ mặt sầm sì nhất trong đám là Nữu Nữu, con bé nhận ra mọi người đang cười nó, nhưng mà…… Có gì buồn cười đâu chứ?

“Ông ngoại,” Đôi mắt của cô cháu nhỏ ngập tràn sự nghiêm túc, dù gì cũng phải tìm người xử lý tử tế chuyện này chứ: “Bà ngoại muốn yêu đương với Hà Ngọc, thế mà ông cũng cười.”

Ông ngoại thu nụ cười về, bình tĩnh lại, chống lưng cho cô cháu gái: “Ông theo phe con, ông cũng ghét tên Hà Ngọc xấu xa, thích Khương Minh Trân.”

“Dạ dạ,” Nữu Nữu gật đầu như giã tỏi: “Phải vậy mới đúng chứ.”

Nhưng bà ngoại thì lại cảm thấy mình đã phụ sự ủng hộ hết mình của cô cháu gái.

“Nữu Nữu, con ghét Hà Ngọc, nhưng lại không ghét Khương Minh Trân trong câu chuyện này sao? Thật ra ngoài việc đối xử không tốt với Khương Minh Trân, thì những chuyện khác Hà Ngọc làm đúng mà. Trái lại Khương Minh Trân ấy à, tới giờ trong câu chuyện này, cô ta quả thực chưa làm được chuyện tốt gì. Cô ta có gì đáng để ủng hộ chứ?”

Mặc dù bút pháp kể chuyện diệu kỳ đã vẽ Khương Minh Trân thành một nhân vật phản diện đen sì sì, nhưng bà ngoại trong lòng Nữu Nữu trước sau vẫn là một bà ngoại tươi cười niềm nở, biết nấu ăn ngon, sáng ngời không ai địch được.

“Nữu Nữu sẽ không bao giờ ghét bà ngoại đâu!”

Nữu Nữu cực kỳ vô lý, cô nhóc chỉ biết tình không biết lý này rất giống Khương Minh Trân hồi nhỏ. Nhưng vì con bé có một người bà ngoại như Khương Minh Trân, nên nó đã tránh được việc sa vào con đường cũ của Khương Minh Trân.

Con bé được yêu quý, và cũng đồng thời, hết lòng trao đi tình yêu.

“Nữu Nữu muốn nghe chuyện tiếp không? Câu hỏi vừa nãy của con là gì nhỉ…… Trong câu chuyện của bà có tình tiết nữ phụ không à?”

Tròng mắt bà ngoại xoay chuyển, đưa ra câu trả lời cho con bé: “Đương nhiên là có! Phải có chứ! Con cứ nghe tiếp, đoạn sau sẽ kể đến đấy.”

Nữu Nữu lập tức thấy hứng thú hơn hẳn.

Nghe xong câu chuyện của bà ngoại, nói không chừng con bé sẽ nghĩ ra cách để đối phó với vị “khách không mời mà đến” trong nhà A Hâm kia, cướp người yêu của con bé về.

“Vậy bà ngoại ơi, bà hứa với con đi, cuối chuyện bà nhất định phải gả cho ông ngoại, không thể thích Hà Ngọc, thì con mới nghe bà kể chuyện.”

Sợ mình lại bị Hà Ngọc làm cho tức đến độ phải bỏ chạy lần nữa, Nữu Nữu giao kèo trước với bà ngoại.

“Cái này ấy à, điều kiện trước thì được, chứ điều kiện sau thì, Nữu Nữu, chỉ sợ hơi khó để thực hiện. Lập trường của bà và ông ngoại con không giống nhau, bà không thích Khương Minh Trân, nhưng Hà Ngọc……”

Bà ngoại húng hắng giọng, e lệ nhìn lên trần nhà: “Nhiều năm đã qua, mà quả nhiên, bà vẫn thích cậu ta nhất.”

“Úi chà! Ha ha ha ha.” Mọi người sôi nổi vỗ tay.

Nữu Nữu bò xuống khỏi đùi ông ngoại, lần này, cô nhóc hay bênh vực người mình chuyển qua che chở cho ông ngoại của con bé.

“Ông ngoại ông ngoại, ông tịch thu tất cả đống khoai lang khô ông mua cho bà ngoại lại đi, không cho bà ăn nữa.”

“Nữu Nữu à,” mẹ con bé cười đến độ đau sốc hông, hỏi con bé: “Con có biết tên ông ngoại là gì không?”

Nữu Nữu cắn cắn môi, không cần nghĩ ngợi: “Ông ngoại tên là ông ngoại ạ.”

“Không phải,” đám họ hàng kiên nhẫn giải thích cho con bé: “Giống như tên của Nữu Nữu là Phan Nữu Nữu, tên của bà ngoại là Khương Minh Trân, vậy tên của ông ngoại là gì nào?”

Nữu Nữu suy nghĩ thật lâu xem ngày thường bà ngoại xưng hô với ông ngoại thế nào, con bé vỗ đầu, chợt nghĩ ra.

“Ông nó ơi!”

Hiển nhiên là không phải rồi.

Ông ngoại tên là “ông nó ơi” cởi chiếc mũi len của mình ra, để Nữu Nữu nhìn bên trong.

Bên trong chiếc mũ mà bà ngoại tự tay đan thủ công, có hai chữ được thêu rõ ràng, cộng thêm một đoá hoa nho nhỏ màu hồng.

Hai chữ kia là tên của ông ngoại.

Vừa hay đây là những chữ mà Nữu Nữu biết, con bé đọc lên.

“Hà Ngọc.”

Ứng lời, ông ngoại giơ cao tay lên.

Nữu Nữu trợn tròn mắt.

“Xem ra, Khương Minh Trân phải gả cho Hà Ngọc rồi.” Đám họ hàng tiếc rẻ hộ Nữu Nữu.

Hà Ngọc xấu xa khó ưa, đã từng thốt lên câu thề xấu xa khó ưa là nhất định sẽ không cưới Khương Minh Trân.

Đúng là một kẻ xấu bụng đáng ghét, nói mà không giữ lấy lời, cậu ta đã không thực hiện được lời thề ấy.

Ông ngoại xấu hổ gãi gãi đầu, lại phát hiện trên trán mình không có tóc.

Gương mặt tất cả thành viên trong gia đình đều nở nụ cười.

Nữu Nữu biết, mình chắc chắn sẽ không bị câu chuyện của bà ngoại làm cho tức quá bỏ chạy nữa.

Con bé đã bắt gặp ánh mắt mà ông ngoại nhìn bà ngoại, có cơn gió nhẹ thoảng qua lòng con bé, tựa như hôm ấy, ông phe phẩy quạt hương bồ cho hai bà cháu.

Nữu Nữu biết, tóm lại là Khương Minh Trân sẽ yêu Hà Ngọc, mà may mắn làm sao, Hà Ngọc, cũng yêu cô sâu đậm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play