"Ngậm máu phun người cái rắm, ta cùng Tân Bình chứng kiến ngươi giết Trương thái sư, Tân Bình thấy ngươi định bỏ trốn định giữ lại, không ngờ lại bị ngươi một chưởng đánh chết luôn. Tần Lăng ngươi thật là quá độc ác!"

Mạc Nhiên nhìn qua người vừa nói, y vẫn còn nhớ hắn chính là tên ngày đó mắng chửi mình trong cung, bị Tần Lăng hãm hại làm hắn thân bại danh liệt. Nhớ không nhầm tên là Lý Nhạc, vậy thì người được nhắc đến kia chắc là tên còn lại, Lê Tân Bình kia rồi.

Tần Lăng chĩa kiếm từ trong tay về hướng Lý Nhạc quát lên: "Hai người không nói không rằng đột nhiên lao vào đánh ta, chẳng lẽ bắt ta đứng nguyên chịu trận. Còn nữa, ta vốn dĩ dùng sức rất nhẹ không thể một chưởng mà đánh chết tên kia được, chắc chắn là do các ngươi bày trò."

"Thừa tướng cứu mạng!" Nhìn thấy Tần Lăng dơ kiếm lên, Lý Nhạc tỏ vẻ sợ sệt núp đằng sau lưng Tống Thanh Trì run sợ nói: "Ngày đó ngươi bày mưu hại bọn ta, nhìn thấy hai ta vẫn bình yên giữ được cái mạng nhất định để ngươi ghi thù trong lòng. Không may hai ta lại đúng lúc nhìn thấy việc tốt ngươi làm, ngươi liền định giết người diệt khẩu. Cũng may thừa tướng đến kịp, không chỉ sợ ta cũng đã chết trong tay ngươi."

Tần Lăng tức giận, hai tên xảo trá này đáng nhẽ ngày đấy hắn nên giết chết đi cho nhẹ chuyện.

"Đủ rồi!" Tống Thanh Trì vung tay áo: "Mọi thứ ta đều nhìn rõ cả, còn cứng miệng chối cãi. Nếu ngươi không làm gì, tại sao lại không dám cùng ta về đại lý tự để thẩm án?"

"Ông nghĩ ta bị ngu sao? Các người không nói không rằng đã mặc định ta giết Trương thái sư, trở về cùng các người dù không có tội cũng thành có tội!"

"To gan! Đại lý tự há có thể để ngươi dễ dàng bôi nhọ như vậy?" Tống Thanh Trì dơ tay lên ra lệnh: "Người đâu, bắt hết về cho ta!"

Mạc Nhiên nãy giờ đứng nghe hai bên tranh cãi cũng đã hiểu được phần nào chuyện, Tần Lăng nói đúng Tống Thanh Trì đã không ưa Tần phủ và vương gia đã lâu, có cơ hội tốt thế này cớ gì lại không ép Tần Lăng vào đường cùng. Nghĩ có đôi co cũng không giải quyết được gì, Mạc Nhiên lôi trong người ra ám khí phóng về mấy tên lính đang đứng cạnh cửa sổ.

"Đi!" Mạc Nhiên ra hiệu rồi cùng Tần Lăng nhảy ra khỏi lối cửa sổ vừa mới được mở nhảy xuống dưới đường. Nhìn thấy người rời đi trong mắt mình, Tống Thanh Trì nghiến răng ra lệnh: "Lệnh cho tất cả các binh lính đóng cửa thành lại lục soát, tuyệt đối không để ai chạy thoát!"

"Tuân lệnh!" Nghe được lệnh binh lính vội chạy ra ngoài lập tức tiến hành nhiệm vụ được giao. Tống Thanh Trì dẫm lên một cây đường nhân đã bị gãy đôi dưới đất, còn không ngừng dùng chân dí mạnh nó xuống nền, gằn giọng nói: "Ta xem các người chạy đằng nào."

Mạc Nhiên và Tần Lăng chạy trên phố đông đúc xô ngã biết bao nhiêu người, nhưng binh lính đằng sau quá nhiều không thể nào cắt đuôi hết được. Hai người rẽ vào một lối nhỏ, lúc này đã thấm mệt cả hai đều đã thở hổn hển. Mạc Nhiên hơi cúi xuống ôm lấy bụng ngó ra đằng sau, xem ra Tống Thanh Trì tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ. Nhìn binh lính nhiều như này, chắc ông ta đã huy động hết tất cả người mình đang có trong tay.

Hai người đang nấp ở trong một góc tối, nhìn binh lính đang không ngừng chạy đi chạy lại bên ngoài nên cũng không dám nói chuyện, chỉ trao đổi bằng ánh mắt. Đột nhiên có một toán người tiến đến như đang về phía họ, Mạc Nhiên có chút căng thẳng siết chặt tay Tần Lăng.

Đột nhiên đằng sau y bị một bàn tay khác kéo lấy, Mạc Nhiên giật mình định động thủ thì bị người kia ngăn lại nhẹ giọng nói: "Là ta, đừng lên tiếng."

Nhìn thấy Sở Tiêu, Tần Lăng khẽ nhíu mày cuối cùng vẫn chạm mặt người này. Mạc Nhiên nhìn thấy Sở Tiêu có chút vui mừng muốn hỏi hắn tại sao lại ở đây, nhưng đã bị Sở Tiêu ra dấu im lặng đi theo, rồi dẫn hai người vào một lối nhỏ khác.

Đến gần một căn nhà nhỏ Sở Tiêu khẽ gõ hai tiếng, bên trong liền có tiếng mở cửa. Khi cả ba bước vào trong, Mạc Nhiên mới có thể nhìn rõ người mở cửa không ai khác chính là Minh Nghi. Thấy đã tạm thời an toàn, Mạc Nhiên cũng há hốc mồm mà nhìn hai người trước mắt chỉ chỉ tay hỏi: "Hai người... hai người..."

"Đệ đừng có nghĩ linh tinh." Sở Tiêu cắt ngang ý nghĩ của y khẽ quay qua lườm Minh Nghi, Minh Nghi cũng nhún vai tỏ vẻ mình vô tội giải thích: "Là ta kéo Sở Tiêu ra ngoài chơi, không ngờ tình cờ gặp hai người ở khách điếm nên giúp. Đây là nhà mà ta hay ở mỗi khi trốn ra ngoài cung chơi, yên tâm rất an toàn không ai biết."

Mạc Nhiên hỏi: "Sao hai người nhìn thấy bọn ta mà không gọi?"

"Còn không phải là vì người ở bên cạnh đệ sao?" Sở Tiêu vừa nói vừa nhìn về hướng Tần Lăng đang đứng im lặng từ nãy không nói gì, Tần Lăng thấy Mạc Nhiên cũng quay ra nhìn mình như muốn hỏi thì cười trừ, như không biết nói: "Hóa ra là hai người cũng ở gần đấy sao? Ta không nhìn thấy thật là thất lễ rồi."

Mạc Nhiên khóe môi giật giật muốn trách lại thôi, ngày đấy hắn còn nói mình không ghen mà thù dai như vậy.

Minh Nghi chen vào nói: "Chuyện này bỏ qua đi đâu có gì quan trọng, Tần Lăng ngươi nói xem lúc nãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Nhắc đến chuyện này vẻ mặt ai cũng nghiêm túc lại, quay ra nhìn Tần Lăng như mong chờ hắn một lời giải thích, thấy ai cũng nhìn mình Tần Lăng ho khan nói: "Thực ra ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play