Nhìn sắc mặt Mạc Nhiên biến sắc Giai Hy thầm cười trong lòng, chỉ không ngờ lời nói y nói ra lại khác xa với dự tính. Mạc Nhiên khẽ đẩy Giai Hy đang bám lấy chân mình ra nói: "Giai Hy tiểu thư cô cũng là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, nên giữ tiểu tiết một chút. Vì muốn giữ chân một nam nhân mà quỳ xuống van xin khóc lóc, không thấy bản thân mình quá mất mặt sao?"

Giai Hy mím chặt môi không nói nên lời, sao y lại không đau khổ buồn bã thất vọng như cô tính, lúc nãy rõ ràng sắc mặt đã thay đổi.

Mạc Nhiên đi vòng ra sau Giai Hy nói tiếp: "Như cô đã nói Tần Lăng rất nhanh sẽ hết hứng thú với ta, vậy thì cứ đợi đến khi hắn chán, việc gì phải đến xin ta buông tha hắn, trong khi ta chưa từng níu kéo hắn một chút nào."

"Còn nữa cứ cho là ta rời xa hắn đi, nhưng không có ta thì sẽ còn người khác. Hôm nay cô quỳ đây xin ta, vậy sau này xuất hiện thêm mười người, trăm người tiểu thư cũng sẽ quỳ xuống mà xin cả trăm người sao?"

"Tiểu thư cũng đã nói hai người bên nhau chín năm, không lẽ bằng đấy thời gian ngươi cũng không đủ tự tin giữ hắn lại. Nếu trong lòng hắn có ngươi thì sớm muộn rồi cũng sẽ quay về bên cạnh, còn nếu không thì cũng đừng cố cưỡng cầu. Hôm nay cô thất thố như vậy ta sẽ bỏ qua coi như không có chuyện gì, nhưng tuyệt đối đừng có lần sau."

Giai Hy khẽ nghiến chặt răng ánh mắt nổi lên vài tia sát khí. Được lắm, nói đến vậy mà cũng không lay chuyển đã vậy đừng trách cô độc ác.

Mạc Nhiên hiện tại đang quay lưng về phía cô, Giai Hy nhẹ nhàng lau giọt nước mắt trên mặt đứng dậy.

"Thế tử!" Giai Hy hơi lớn tiếng gọi, Mạc Nhiên theo bản năng xoay người lại, nhân lúc y không chú ý cô từ trong tay tung ra một thứ bột màu trắng. Mạc Nhiên thấy có thứ bay vào mặt mình, nhanh chóng vung tay áo lùi về phía sau vài bước, nhưng vì là bột nên cũng đã hít phải không ít. Y tức giận chỉ tay về phía Giai Hy lớn tiếng: "Cô muốn làm gì?"

Giai Hy khác hẳn với bộ dạng lúc nãy mỉm cười nói: "Thế tử yên tâm, ta có gan to bằng trời cũng không dám mưu hại thế tử chỉ là..."

Lúc này người y bắt đầu thấy nóng lên đầu óc mơ màng, Mạc Nhiên vội đưa tay sờ lên cổ tay kia tự bắt mạch cho mình. Mặt thoáng chốc biến sắc: "Xuân dược?"

"Đúng vậy." Cô nở nụ cười gian trá: "Người nói xem, nếu Tần Lăng biết ngươi nhục mạ nữ nhân của hắn, huynh ấy sẽ phản ứng thế nào? Buồn bã, thất vọng, hay là sẽ tột cùng chán ghét ngươi?"

Giai Hy vừa nói vừa tiến lên từng bước, Mạc Nhiên lùi về phía sau nhưng vì loại thuốc này khá mạnh thân thể y đã không chịu được nóng rực lên, trán đổ đầy mồ hôi. Hai chân cũng không đứng vững được nữa, bắt đầu loạng choạng.

"Dù thế tử có nói với Tần Lăng ta hạ độc, người nghĩ hắn có tin không? Đâu có một nữ nhân nào lại đem trinh tiết của mình ra tự hủy hoại, ngược lại chỉ cần ta khóc lóc một lòng tìm đến cái chết, Tần Lăng thấy ta chịu uất ức sẽ thương hại ta lại về bên ta."

Cô vừa nói vừa đưa tay lên cởi chiếc áo bên ngoài ra, Mạc Nhiên tự cười chế giễu mình vậy mà có ngày y lại bị một nữ nhân hạ thủ. Mạc Nhiên hơi thở gấp gáp nói: "Cô nghĩ dễ dàng vậy sao?"

Nghe y nói Giai Hy nhíu mày, nói vậy là có ý gì? Không để cô đợi lâu rất nhanh Giai Hy đã biết được, Mạc Nhiên loạng choạng một tay hất sạch những đồ đặt trên bàn, ấm trà cùng vài đĩa thức ăn, bao nhiêu thứ trên bàn đều bị y hất xuống dưới, tạo ra một âm thanh lớn rồi vỡ tan thành nhiều mảnh.

Nhân lúc Giai Hy còn chưa hoàn hồn, Mạc Nhiên ngồi xuống nhặt bừa một mảnh sứ lên, cứa mạnh vào lòng bàn tay mình rồi cứ vậy kéo thẳng đến cổ tay. Mảnh sứ sắc nhọn cứa sâu vào da thịt, cơn đau làm y kêu lên một tiếng, nhưng cũng nhờ nó mà đầu óc cũng thanh tỉnh hơn một chút.

Lúc Giai Hy kịp phản ứng thì máu của y đã chảy lênh láng xuống dưới đất. Cô lại nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, tính thời gian đúng là tầm này Tần Lăng sẽ trở về, cô vội ngồi xuống kéo trễ áo của mình rồi ôm chầm lấy Mạc Nhiên.

Khi Tần Lăng vừa bước đến cửa, nghe hạ nhân báo Giai Hy đến tìm thì trong lòng khẽ chửi thầm một tiếng, nhanh chóng chạy đến viện của y. Vừa bước đến đập vào mắt hắn là cảnh đồ đạc hỗn độn, dưới đất vung vãi toàn là mảnh sứ, giữa phòng Giai Hy quần áo xộc xệch bị Mạc Nhiên ôm chầm lấy, nhìn từ góc của hắn thì như là y giở trò đồi bại với Giai Hy.

Nghe thấy tiếng người Giai Hy vội hốt hoảng hét lên, đẩy Mạc Nhiên ngã xuống sàn loạng choạng đứng dậy khóc lóc nói: "Tần Lăng cứu muội... cứu muội, thế tử ngài ấy điên rồi hức."

Nếu như ngày trước hắn cũng sẽ vì cảnh tượng này mà hiểu lầm, nhưng giờ Mạc Nhiên thế nào hắn còn không biết sao. Trên sàn toàn là mảnh sứ, Mạc Nhiên bị đẩy ngã vừa vặn nằm lên đó, mắt Tần Lăng đỏ lên đẩy mạnh Giai Hy đang định bám lấy tay mình quát lên: "Cút ra ngoài!"

Giai Hy bị hắn quát sợ đến mức đứng sững lại, hắn không thèm liếc nhìn cô đến một cái, chạy lại đau xót bế y lên giờ đã máu me đầy người.

Trác Phong nghe thấy có động tĩnh vội chạy lại xem thử, lúc nãy hắn cứ bị nha hoàn của Giai Hy lôi kéo đi xa, cứ nghĩ chủ tử mình biết võ công cũng không đến nỗi bị một nữ nhân yếu đuối hạ thủ. Nhìn thấy cảnh tượng này hắn không khỏi tức giận, quay qua nhìn nha hoàn bằng ánh mắt đầy sát khí.

Nha hoàn nhanh nhẹn cởi áo mình ra khoác lên người Giai Hy, Tần Lăng lúc này đã đỉnh điểm tức giận, thấy người vẫn còn đứng sững ở đó, hắn khuôn mặt như muốn giết người quát lớn lên lần nữa: "CÚT!!!"

Giai Hy không ngờ phản ứng của Tần Lăng lại như vậy không khỏi thấy lo lắng, Trác Phong nhanh nhẹn hơn không nể tình mà đẩy mạnh hai nữ nhân ra khỏi đóng chặt cửa lại. Lúc này Tần Lăng mới run rẩy nhìn y vết thương đầy người nằm đó, giọng hắn khàn khàn vừa gọi vừa khẽ lay y: "Mạc Nhiên, Mạc Nhiên..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play