Tiểu Vũ mỉm cười nói một cách rất hạnh phúc: "Sở Ngọc đến bên cạnh cho ta biết thế nào được gọi là tình yêu, lần đầu tiên trong đời có người nguyện ý nắm lấy tay, lần đầu tiên ta biết cười là như thế nào, lần đầu tiên có người làm ta biết hóa ra sống trên đời này còn có ý nghĩa."
"Những cảm giác đó rất hạnh phúc, có được rồi lại muốn có lâu thêm nữa, nên ta tham lam mà đồng ý cùng Sở Ngọc bỏ trốn. Nhưng đến ngày hôm nay thấy huynh ấy thành bộ dạng này cũng đều là do ta hại, ta không muốn chỉ vì ta mà Sở Ngọc có nhà không thể về, phải suốt đời trốn chui trốn lủi để trốn tránh phụ thân. Cho nên Sở công tử, ngươi hãy mang ca ca của mình về đi, nói với huynh ấy rằng ta vì ham tiền mới cố tình tiếp cận y, giờ không thể lợi dụng được nữa cũng không còn lý do nào tiếp tục ở lại. Và cuối cùng chuyển lời với y rằng ta xin lỗi, hãy quên một người như ta đi.'
Nói hết những lời cần nói Tiểu Vũ đứng lên loạng choạng bước ra ngoài, người yếu đến mức như chỉ cần có cơn gió thổi qua ngay lập tức có thể đổ. Minh Nghi đuổi theo nhét vào tay Tiểu Vũ một chút tiền nói: "Ngươi như vậy đi đâu được? Cầm lấy chút tiền phòng thân tìm khách điếm nào đó ở tạm một thời gian trước đi."
Tiểu Vũ vội vàng xua tay nhất quyết không nhận nói: "Ta từ nhỏ sống vậy quen rồi, vứt ở đâu cùng có thể tự sinh tự diệt đa tạ lòng tốt của công tử."
Minh Nghi ngơ ngác, đến một chút tiền cũng không muốn nhận vậy mà còn nói dối mình hám danh lợi tiếp cận Sở Ngọc ai tin được cơ chứ, cậu lại không kiềm chế được quay qua lườm Sở Tiêu một cái như muốn giết người. Sở Tiêu nhún vai không quan tâm nói: "Cũng đâu phải ta đuổi hắn đi."
Mạc Nhiên lúc nãy còn chịu mở miệng ra nói chuyện, sau khi Tiểu Vũ rời khỏi lại trở về bộ dạng thẫn thờ như trước nhìn xa xăm ra ngoài, Tần Lăng tiến lại gần y hỏi: "Mạc Nhiên từ tối qua đến giờ ta cứ thấy tâm trạng ngươi không tốt, có chuyện gì khiến ngươi không vui sao?"
Mạc Nhiên lắc đầu, không hiểu sao ở đây y liền cảm thấy bức bối chỉ muốn nhanh rời khỏi nơi này, nghĩ là làm y đứng dậy nói: "Ta ra ngoài một chút."
"Ta đi cùng ngươi." Tần Lăng cũng vội đứng lên.
"Để ta một mình đi." Mạc Nhiên nói xong liền bước đi luôn không đợi Tần Lăng trả lời. Sở Tiêu vẫn ngồi bên cạnh chăm sóc cho ca ca của mình, vì chuyện hôm qua nên Minh Nghi dù có nói chuyện nhưng trong lòng vẫn còn giận dỗi, lại nhìn thấy bộ dạng vừa nãy của Tiểu Vũ làm cậu miên man suy nghĩ. Tình yêu có thể khiến con người ta có thể hi sinh vì người kia như vậy sao? Vừa nghĩ cậu vừa lén nhìn về phía Sở Tiêu ở đằng xa sau đó tự mình lắc đầu.
Cái tên hằn học khô khan kia thì biết gì là yêu chứ, nếu biết thì đã không vô tình đến vậy!
Mạc Nhiên bước đi vô thức về một hướng, từ khi đến đây cứ liên tục có những mảnh vỡ ký ức xuất hiện trong đầu. Ngày hôm qua sau khi trở về y lại mơ thấy một giấc mơ khác, lần này giấc mơ không đáng sợ lắm, chỉ là cuộc sống hàng ngày của y và Tần Lăng, nhưng trong giấc mơ đó Tần Lăng tuy vẫn đối xử tốt với y nhưng hành động thật gượng gạo, y nhận ra đó cũng chẳng phải là ánh mắt ân cần của Tần Lăng hiện tại, "Tần Lăng" đó trên người chỉ tràn ngập toàn sự chán ghét.
Y cứ vừa đi vừa nghĩ lại không ngờ đi một đoạn đã đến bờ vực từ lúc nào, trời bây giờ đã sang thu, lúc đi khỏi chỉ khoác trên mình chiếc áo mỏng nên có cơn gió thổi qua Mạc nhiên khẽ run lên. Mạc Nhiên hai mắt rũ xuống, có phải là y và Tần Lăng đã từng trải qua chuyện gì cùng nhau không? Nếu không trong đầu y lại xuất hiện những mảnh ký ức không hoàn chỉnh đó?
"Mạc Nhiên cẩn thận!" Mạc Nhiên đang mải mê suy nghĩ, không hề để ý đến xung quanh đột nhiên nghe giọng hốt hoảng của Tần Lăng, vừa xoay người lại đã có một thanh kiếm lạnh ngắt kề trên cổ mình.
"Đứng im!" Kèm theo đó là giọng nói nhàn nhạt, Mạc Nhiên bị khống chế dù có muốn cũng không thể làm được gì, chỉ trách bản thân mình quá sơ suất.
Lúc này Tần Lăng tim đã nóng như lửa đốt, áo khác trên tay từ từ rơi xuống đất, hắn rút kiếm từ bên người ra chỉ về hắc y nhân trước mặt. Tần Lăng cảm thấy kỳ lạ vì lần này chỉ có hai người được phái đến, nhưng nhìn thanh kiếm có khắc hình bán nguyệt trên tay hai người bịt mặt kia, hắn lo lắmg đến hai mắt đỏ lên, trên người tràn ngập toàn là sát khí gằn giọng: "Thả Mạc Nhiên ra!"
Một tên trong đó cười lạnh nói: "Tần công tử xem ra rất quan tâm đến thế tử?"
Tần Lăng không để ý đến lời gã nói, gằn từng tiếng nhắc lại: "Thả Mạc Nhiên ra!"
Gã bịt mặt không những không nghe mà sức trên tay càng mạnh hơn làm Mạc nhiên khẽ nhăn mặt lại, bây giờ Mạc Nhiên đang ở trong tay họ chính là rơi vào thế yếu, Tần Lăng sợ y bị thương nên hạ mình trước ném thanh kiếm xuống dưới đất, giọng đã đổi sang van xin: "Xin ngươi thả Mạc Nhiên, chỉ cần ngươi thả y ra muốn ta làm gì cũng được."
Mạc Nhiên nhìn hắn vì mình mà cầu xin bàn tay khẽ siết lại, thầm đánh giá đối thủ một chút để nhân cơ hội ra tay.
"Thật là làm gì cũng được?"
"Đúng." Tần Lăng nhắc lại lần nữa giọng kiên định không một phần thay đổi.
"Vậy ngươi quỳ xuống vái ta ba cái."
Mạc Nhiên nhìn chằm chằm hắn, miệng khẽ nói "Đừng" nhưng Tần Lăng chẳng cần suy nghĩ, đã vậy mà quỳ xuống dập mạnh đầu xuống nền đất vừa tròn ba cái, khi ngẩng đầu lên trán đỏ ửng rỉ máu.
Gã hắc y nhân nhìn thấy cảnh này thì cười nhẹ như đang chứng kiến trò vui, hắn lôi từ trong người ra một viên thuốc. Tên còn lại từ nãy đến giờ im lặng, thấy vậy cuối cùng cũng phản ứng: "Thập ca làm như vậy có không phải..."
Gã được gọi là thập ca đó vội dơ tay lên ngăn lại đáp: "Ta lại không tin trên đời này có người dám dùng mạng của mình để đổi cho người khác." Nói xong hắn liền ném một viên thuốc đến trước mặt Tần Lăng nói: "Chỉ cần ngươi uống viên thuốc độc này ta sẽ thả người."
Tần Lăng nhìn viên thuốc lăn lóc dưới đất lạnh lùng hỏi lại: "Ta lấy gì để tin lời ngươi?"
"Nếu ngươi không tin thì nhân tình của ngươi sẽ lập tức chết."
Gã cố tình buông lời đe dọa: "Ngươi nên biết viên thuốc kia chính là Ngũ Linh Xương Tán không hề có thuốc giải, ai trúng phải nó thất khiếu sẽ chảy máu..."
Mạc Nhiên dù biết hắn tốt nhưng thật ra y không tin Tần Lăng yêu mình đến mức sẽ vì y mà chết, nhưng y vẫn lo lắng nhỡ đâu hắn dám thật nên hoảng sợ gào lên: "Tần Lăng mặc kệ ta, ngươi mau đi đi!"
Tần Lăng khẽ ngước đầu lên, Mạc Nhiên hai mắt y đã đỏ ửng lắc đầu nhìn mình. Hắn không để gã kia nói hết, vội nhặt thuốc độc đó lên đưa vào miệng trước sự ngỡ ngàng của cả ba người. Hắc y nhân bất ngờ vì hành động của hắn kiếm trên tay khẽ nới lỏng, Mạc Nhiên chờ đợi thời cơ từ lúc nãy bất ngờ đẩy mạnh gã ra, rút trong người một cây châm nhỏ rồi cắm thẳng vào cổ tên đó.
Bị tấn công bất ngờ gã loạng choạng rồi rơi thẳng xuống vực, Tần Lăng thấy y đã thoát cũng vội nhặt kiếm dưới đất lên đấu với người còn lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT