Chu Hạo đi xuống lầu thấy cô đã ngồi ngay ngắn ở trên bàn ăn một cách ngon miệng, chân đứng yên tại chỗ dáng vẻ không phòng bị của cô mà trong lòng anh bỗng hiện lên một cảm giác khó chịu.
Vì sao trước mặt anh cô luôn giữ cho mình dáng vẻ lạnh nhạt cũng như thái độ không quan tâm đến anh. Nhưng khi quay lưng lại không có sự xuất hiện của anh thì hiện lên khuôn mặt tươi vui, đầy sức sống.
Có phải hay không cô vẫn luôn ghi hận trong lòng việc anh đã đối xử tệ với cô?
Dù trong tâm trí luôn nhắc nhở bản thân rằng anh không được tổn thương cô nữa, thời hạn hợp đồng sắp kết thúc, đến lúc đó coi như món nợ của cô đã trả xong và anh cũng không muốn gây khó dễ gì cô.
Bước chân chậm rãi ngày một tiến gần về phía cô, nghe được tiếng động sau lưng, mặt An Hạ cứng đờ lại, cô nhanh chóng thu lại dáng vẻ thoải mái của mình nãy giờ.
Chu Hạo thấy thế liền nhếch môi một cái, thái độ thay đổi rõ ràng như thế thì nói anh không nhận ra cô chán ghét mình thì thật là dối người.
Đi qua ngồi vào bàn, đợi quản gia Lý đem đồ ăn lên xong, anh thong thả dùng bữa sáng mà không đoái hoài tới cô. Cứ ngỡ cô sẽ nhìn anh vì anh đột nhiên không gây chiến với mình, nhưng dường như Chu Hạo đã tính sai cách. An Hạ thậm chí một cái liếc thôi cũng không dành cho anh, suốt bữa ăn cô ăn phần của cô, anh ăn phần của anh.
Không khí quỷ dị trong phòng ăn khiến mọi người giúp việc đứng xung quanh xanh cả mặt. Ai mà biết được hai người lại xảy ra vấn đề gì mà không nói với nhau câu nào.
Quản gia Lý chỉ biết nhìn hai người thở dài, ở với nhau lâu như vậy rồi mà thiếu gia vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt và ghét bỏ thiếu phu nhân. Bà có thể nhận ra được rằng thiếu phu nhân càng ngày càng khó gần, có phải hay không trải qua thời gian đầy tăm tối sẽ khiến cho con người ta dần trở nên thay đổi, nhất là bản tính của mình?
An Hạ ăn xong liền đứng lên xoay người rời Chu Hạo vẫn ưu nhã dùng bữa nhưng miệng vẫn không quên mỉa mai cô. "Cô như vậy là đang muốn thách đấu với sự nhẫn nại của tôi sao?"
An Hạ nhìn thẳng về phía trước mà không quay người lại nhìn anh, miệng khẽ nở nụ cười rồi dùng giọng điệu sắc bén nói: "Tôi không rảnh đôi co với hạng đàn ông thích chơi gái."
Nói xong cô không đợi anh trả lời mà đi thẳng ra ngoài, trong lòng An Hạ bây giờ chỉ có một suy nghĩ đó là không được ở gần anh. Bởi cô không thể nào chịu được hương thơm của người phụ nữ khác lan tỏa xung quanh mình, như thế với cô đó chính là một sự sỉ nhục lớn. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Có ai đời chồng của mình mà đi ngủ với người con gái mà anh ta yêu? Anh ta như vậy có tôn trọng cô không? it ra anh ta cũng nên đợi cho hợp đồng kết thúc thì muốn làm gì thì làm chứ.
Lời của An Hạ nói ra khiến Chu Hạo ngớ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh từ bao giờ bị người ta nói là chơi gái?
Cô đây đúng là ăn gan hùm nên mới dám nói những lời đó với anh, anh thật sự điên rồi mới có cái suy nghĩ bản thân có chút gì đó lưu luyến cô.
Tay đập mạnh lên bàn, giọng nói nghiêm lại. “Cô nghĩ cô là ai mà có thể nói tôi như thế? Cô nên nhớ cô chỉ là cô gái đã bản thân để trả nợ cho tôi thôi."
Chân An Hạ bước chậm lại, miệng nói khẽ. "It ra con nợ mà có lòng tự tôn hơn anh."
Bàn tay Chu Hạo nắm chặt lại, gân xanh hiện rõ trên đó, ai nhìn vào đều khiếp sợ. Nhìn bóng cô rời đi mà anh như có cảm giác cô và anh khoảng cách ngày một xa hơn.
Đưa tay đánh mạnh lên đầu mình, bản thân anh lại bắt đầu có những suy nghĩ linh tinh rồi. Anh vậy mà nghĩ bản thân đang yêu cô, cảm thấy đau lòng khi thấy cô càng ngày càng xa mình.
Chu Hạo ơi là Chu Hạo, mày điện lắm rồi, mày nên tỉnh táo lại đi.
Người giúp việc trong nhà nhìn những hành động kì lạ của anh mà ngẩn người ra không hiểu thiếu gia của mình đang bị cái gì. Khi không nói thầm một mình, lại còn tự đánh bản thân nữa chứ. Đúng là chỉ có thiếu phu nhân mới khiến cho cậu ấy mất bình tĩnh như thế.
Riêng về quản gia Lý, bà che miệng lại cười thầm. Bà sống đến từng tuổi này thì cái gì cũng đã thấy và trải qua. Bà biết anh đang có tâm trạng rất hỗn độn, cũng đúng thôi, bao lâu nay người mà cậu ấy yêu là Uyển Nhi tiểu thư. Đột nhiên bây giờ lại phát hiện bản thân có cảm giác với người khác thì không hoang mang mới lạ. [.]
Đến công ty, An Hạ vẫn giữ nguyên thái độ chả để Chu Hạo vào mắt mà làm việc một cách hăng say.
Chân mày anh đã nhíu đến không còn nhìn rõ được nữa, trong lòng có cái gì đó như nghẹn lại mà nói không nên lời.
Tiểu A hết nhìn sang cô rồi lại nhìn qua Chu Hạo, mặt mày đắm chiêu. Hai người này lại chơi trò giận nhau à?
Làm vợ chồng cũng đã mấy tháng rồi còn tỏ thái độ như thế với nhau nữa. Cậu vẫn luôn nghĩ tại sao anh và cô không nhường nhịn nhau mà sống, như vậy có phải tốt hơn không? Sao lại làm khổ nhau như thế? Thiếu phu nhân cũng đâu phải là một người lòng dạ mưu mô xảo quyệt, ham hư vinh gì đâu mà Tổng giám đốc của cậu lại tỏ thái độ như vậy? Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Anh thấy cô không nói câu nào, chống tay lên cằm suy nghĩ xem làm cách nào mới thu hút được sự chú ý từ cô. Sau một lúc vắt óc tìm đủ mọi cách thì cuối cùng Chu Hạo cũng tìm được lý do.
Anh nhìn qua Tiểu A, giọng nghiêm lại nói. “Đem toàn bộ hồ sơ tháng vừa rồi cho thư ký Diệp xem và tóm tắt lại, rồi báo cáo mọi thứ cho tôi nghe."
Nghe xong, mặt Tiểu A đơ ra đứng yên tại chỗ, miệng lắp bắp hỏi. "Anh có nói sai không vậy Tổng giám đốc? Chúng ta phải xem văn kiện tháng này chứ sao lại là tháng trước? “Tôi nói mà cậu muốn cãi sao?"
Anh nhìn cậu với ánh mắt đầy đe dọa khiến cậu nuốt nước bọt xong chạy nhanh ra ngoài. Nếu còn ở lại thì coi chừng đến công việc này cậu cũng không giữ được. Đấy thấy không, để phục vụ một người có tính tình thất thường như anh, cậu đây đã phải nhịn nhục biết bao.
Vừa nghĩ Tiểu A vừa mếu máo nhắn mặt đi chuẩn bị.
Đúng như những gì anh nghĩ, lời yêu cầu của anh đã khiến cô chú ý và nhìn về phía bên này. Nhưng đó không phải là anh mắt lo lắng, khiếp sợ mà là ánh mắt ghét bỏ, rồi cô nói. "Muốn kiếm chuyện thì làm với tôi, chứ đừng hành người khác, họ không dám đối đầu lại anh, nhưng tôi thì dám.”
Mặc dù bị cô phát hiện và nói móc nhưng mặt anh lúc này tương đối dày, anh không chịu thua mà nói một cách thản nhiên. "Tại sao lại muốn gây khó dễ với cô? Tôi đây là đang làm việc, hay trong đầu cô lúc nào cũng suy nghĩ về tôi, nên mới có những câu hỏi lạ lùng như thế?"
An Hạ nhìn vẻ mặt cười cười và nhướng lông mày khiêu khích mình thì muốn tức điên lên, cô chưa bao giờ thấy người nào mà có thể thiếu liêm sỉ như vậy. Anh ta bây giờ có giống người mà tháng trước đối xử tệ bạc với cô, lúc nào cũng chỉ muốn cô chết sớm.
An Hạ nhìn sâu vào mắt anh, cô muốn làm thế để thấy được anh đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng nhìn lâu như vậy mà cô không thể nhận ra được cái gì, anh như vậy là đang sợ cô biết chuyện gì hay sao?
Anh có biểu hiện của sự tránh né nhưng lại có hành động muốn thu hút sự chú ý từ cô.
An Hạ nhìn thoáng qua là đã biết hết, nhưng cô không nói ra, cô muốn cuộc sống của mình trong bốn tháng tới sẽ trôi qua một cách thật yên bình và không ai có thể khiến cho đầu óc của cô trở nên mơ hồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT