Anh cố hỏi Chu Hạo thì biết được cô đã qua Úc, anh không kịp suy nghĩ gì thêm mà thu xếp công việc giao lại cho trợ lý bản thân tự mình qua đó tìm cô. Nhưng ông trời dường như đang muốn thử thách Lãnh Thần, anh cực khổ tìm kiếm cô hơn sáu tháng nhưng chỉ đối lại kết quả không thấy một chút tin tức nào về cô.
Lãnh Thần bất lực không còn tâm trạng hứng khởi như ngày đầu mới sang đây nữa, mặt mũi anh bơ phờ, râu ria mọc đầy trên mép, quần áo mặc trên người cũng không được chỉnh chu. Trông bộ dạng của anh bây giờ có bao nhiêu lôi thôi thì có bấy nhiêu.
Anh bất lực đi lang thang trên đường, anh cứ đi thẳng về phía trước không biết mục đích bản thân muốn đi về đâu, nhưng hiện tại anh muốn mình buông lỏng bản thân hòa mình vào dòng người tấp nập.
Bất giác chân anh khựng lại, thân thể có chút run lên cẩn thận xoay người qua bên phải nhìn chằm vào bóng lưng nhỏ bé đang bước đi trên đường kia. Môi anh khẽ giật giật, đáy mắt ửng đỏ. Giây sau anh mặc kệ mình đang ở đâu mà hét lên:
"Thiên Băng."
Thiên Băng đang đi dạo trên phố để cho bé cưng càng khỏe mạnh hơn, cô đang đưa tay xoa lấy bụng thì phía sau chợt có người kêu tên mình. Thân thể cô cứng đờ lại, giọng nói này rất quen thuộc, đêm nào nó cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Thiên Băng không dám quay người lại sợ thấy được người mà ngày đêm cô lảng tránh. Nghĩ đến việc anh chạy tận qua đây tìm mình đáy lòng cô hoảng sợ tột độ, tay ôm lấy bụng bảo vệ xong nhanh chóng cất bước chạy đi.
Đúng lúc cô hớt ha hớt hải chạy thì góc cạnh trên khuôn mặt cô vô tình lọt thẳng vào mắt Lãnh Thần. Anh như tìm lại được sức sống cho mình, nhưng chưa kịp hạnh phúc thấy cô có ý định trốn mình, tim Lãnh Thần nhói đau. Anh sợ cô lần nữa bỏ mình mà vội đuổi theo.
Với vóc dáng cao lớn của Lãnh Thần thì không bao lâu anh đã bắt được cô ôm vào lòng, Thiên Băng giãy dụa tránh thoát nhưng đều vô ích chỉ biết cúi gằm mặt xuống nhìn mặt đất.
Lãnh Thần đưa bàn tay run run kéo cô ra đứng đối diện với mình, ngay phút khuôn mặt quen thuộc mà ngày đêm anh nhớ mong thật sự đứng trước mặt mình anh như vỡ òa trong sung sướng. Cuối cùng công sức anh chạy tìm cô khắp nơi mấy tháng qua có được kết quả tốt rồi.
Nhìn thấy tinh thần của cô thoải mái không có dấu hiệu suy nhược nào lúc này Lãnh Thần mới có thể thở ra một hơi thật nhẹ nhõm.
Thật tốt quá cô vẫn bình an.
Anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc cảm thấy bao nhiêu gánh nặng bấy lâu nay cuối cùng cũng được bỏ xuống, có cô ở bên cạnh anh luôn cảm thấy mình bình yên đến lạ.
Thiên Băng thì không có vui vẻ như anh, cô đang cực kì khó chịu khi thấy Lãnh Thần lần nữa xen vào cuộc sống của cô.
"Anh buông tôi ra đi, tôi không muốn day dưa với anh."
Biết cô vẫn chưa tha thứ cho mình, nụ cười tươi của anh vẫn ở trên môi, anh nhỏ giọng nói với cô. "Đừng trốn anh nữa có được không?"
"Lãnh Thần, ngày hôm đó tôi đã nói quá rõ mối quan hệ của chúng ta với anh rồi mà."
Ánh mắt lạnh nhạt cùng hờ hững khiến lòng anh chùng xuống. Đã lâu như vậy rồi sao cô vẫn chưa chịu buông xuống chuyện quá khứ đó chứ?Đọc truyện full trên truyen88.net
"Anh phải làm sao thì em mới chịu đồng ý tha thứ cho anh đây?"
"Không còn cách nào cả, sự tuyệt vọng của tôi đã đến đỉnh điểm anh kêu tôi tha thứ thì tôi làm sao tha thứ được đây?”
Hai tay Lãnh Thần đặt trên vai cô dần dần tụt xuống, mặt anh thống khổ nhìn cô một cách sâu sắc.
Mình và em ấy cứ như vậy mà tách ra sao? Mình không muốn điều đó xảy ra chút nào.
Thiên Băng thấy anh đã chịu buông tha cho mình nên định xoay người rời đi thì bất chợt bị cánh tay anh nắm chặt lại.
"Bụng của em?”
Sự sợ hãi trong lòng Thiên Băng nổi lên, sao cô lại quên chuyện này chứ. Cô không thể để cho anh biết được cô đang mang thai.
"Tôi béo ra anh có ý kiến gì sao?"
Ánh mắt nghi ngờ của anh vẫn dán chặt vào phần bụng được che đậy bởi chiếc váy rộng kia. Nếu anh không nhìn lầm thì đây là váy dành cho phụ nữ mang thai. Nghĩ đến việc cô có khả năng đó, anh tiến lên định đặt tay lên vùng bụng của Thiên Băng thì bị cô tránh đi.
"Anh mà dám làm gì tôi, tôi la lên cho mọi người biết đẩy."
"Em cứ la đi, anh sẽ nói cho họ biết em là vợ của anh.”
Anh buông lời thách thức cô, cảm thấy anh đã bắt đầu có chút hoài nghi về mình nên Thiên Băng đã vụt chạy đi nhưng vẫn bị anh tóm lại.
Câu nói của bác sĩ đến giờ vẫn còn vang dội bên tai Lãnh Thần, anh như chết lặng tại chỗ.
"Sản phụ đang mang thai ở tháng thứ sáu theo kết quả cho thấy thai nhi phát triển rất khỏe mạnh.” Lãnh Thần đứng bất động tại chỗ một hồi mới kích động quay sang ôm lấy Thiên Băng khóc nức nở. "Vợ ơi anh có con rồi."
"Cảm ơn em đã chấp nhận mang thai con của anh."
Riêng mặt mũi Thiên Băng đen lại, hai đầu lông mày cô nhăn lại suýt đụng vào nhau. Chuyện ngày hôm nay cô không muốn chút nào, điều này đồng nghĩa với việc mấy tháng qua cô lẩn trốn ở Úc đều vô nghĩa rồi.
Nhưng nhìn cảnh Lãnh Thần bỏ mặc hình tượng ôm cô gào khóc như vậy trái tim Thiên Băng không khỏi lay động. Ai cũng phải có phản ứng như vậy khi biết mình có con, có phải cô quá ích kỷ khi muốn cướp đi quyền làm cha của Lãnh Thần không?
Suy nghĩ đó chợt chạy qua đầu cô liền bị cô gạt bỏ ngay.
Lãnh Thần bị như vậy là đáng, anh ấy phải biết cái giá mà mình dám làm tổn thương cô, làm trái tim cô tan nát.
Đi ra khỏi bệnh viện mặt mày Lãnh Thần hứng khởi nắm chặt lấy tay cô không buông. Anh sẽ không dễ dàng bị cô khích bác mà bỏ hai mẹ con cô ở lại nữa.
Thiên Bằng khó chịu muốn rút tay ra nhưng mãi vẫn không ra liền quát.
"Anh lấy tư cách gì mà muốn đến nhà tôi? Đừng quên tôi với anh đã đoạn tuyệt rồi."
Nụ cười trên môi anh cứng đờ lại nhưng không vì thế mà anh để ý đến những lời cô nói, chỉ là anh cố chấp lôi kéo cô ra xe.
“Anh làm gì vậy, thả tôi ra mau.”
Mặc kệ cô gào thét như thế nào anh vẫn cẩn thận dìu cô ngồi vào ghế phụ, sau khi cài dây an toàn xong còn tặng kèm cô một nụ hôn ngay môi. Hành động bất ngờ của anh khiến cô đơ người ngơ ngác nhìn về phía trước. Đến khi hoàn hồn thì phát hiện xe anh đã lăn bánh từ lúc nào.
"Cho anh địa chỉ để anh chở em về."
"Tại sao tôi phải nói cho anh biết? Anh tốt nhất nên thả tôi xuống đây để tôi tự bắt xe về, nếu không tôi sẽ trốn đi nơi khác cho anh cả đời cũng không tìm ra được tôi."
Đáy lòng anh run lên, anh biết cô nói nhất định sẽ làm. Nhưng chuyện ngày hôm nay cho anh biết đây là cơ hội cuối cùng mà ông trời muốn dành cho anh, chính vì thế anh sẽ không nhượng bộ để cô chạy thoát nữa.
Tuy là tỏ thái độ ghét bỏ ra mặt nhưng cuối cùng Thiên Băng vẫn thua dưới tay anh, chấp nhận nói ra nơi mình ở còn không thể chống lại sức mạnh của anh bắt anh không được vào nhà. Cuối cùng cô chỉ biết đứng ngay cửa bất lực nhìn người đàn ông đang thư thả ngồi trong phòng khách
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT