An Hạ tức đến mức thân thể run lên cầm cập mà không có chỗ nào để phát tiết, cô xoay người nhìn lại căn nhà nhỏ phía sau hai tay siết chặt lại thành nắm đấm.

"Phải làm cách nào mới khiến anh quay về đây?” An Hạ đau đầu đưa tay lên xoa nhẹ nơi thái dương, cô bỏ hết công việc chạy qua đây để tìm anh vậy mà bị anh từ chối phũ phàng như vậy. Nếu anh đã nhất quyết như thế thì em chỉ còn cách cho anh tự nguyện đi về.

Cô đi đến quán Bar quen thuộc của Chu Hạo hay ngồi uống, An Hạ không nghĩ ngợi gì mà kêu lên một chai rượu cho mình, cô dặn đám thuộc hạ ra ngoài đợi còn cô tự ở trong đây uống rượu giải sầu, khi nào bản thân không chống cự được sẽ kêu người đưa về.

Nhìn rượu sóng sánh long lanh di chuyển trong ly, đáy lòng An Hạ dâng lên nỗi đau đớn khôn nguôi. Nếu như là trước kia khi thấy tình trạng của Chu Hạo bây giờ sẽ thích thú và không hề thương hại tí nào mà thẳng thừng nói câu đáng đời với anh. Nhưng bây giờ đã khác, hai người không còn như xưa, chuyện năm đó cũng dần hé mở ra sự thật, cô làm sao có thể bỏ mặc anh nơi đất khách quê người này được chứ.

Nghĩ đến chuyện lúc chiều, cơn tức trong lồng ngực của cô lại nổi lên. An Hạ nâng ly rượu lên dứt khoát uống một hơi không chừa lại một giọt nào. Uống thêm vài ly nữa cảm thấy bản thân vẫn chưa đã, An Hạ vứt ly rượu sang một bên, tay với lấy chai rượu đưa lên miệng từ từ hớp từng ngụm.

Dạ dày truyền đến cơn khó chịu, cũng đúng thôi cô chưa ăn gì đã uống nhiều rượu không bị ảnh hưởng mới là lạ. Nhưng cô không quan tâm, điều bây giờ cô đang nghĩ chỉ có uống thật nhiều để quên đi sầu, nếu anh nói nó là bạn tâm sự thì cô cũng muốn thử.

Loading...

Sau khi An Hạ rời khỏi không bao lâu thì Chu Hạo dọn dẹp lại mọi thứ trong nhà xong cũng đi ra ngoài. Vẫn như mọi khi anh sẽ đến quán Bar uống cho thật bản thân ngủ một giấc không hay biết gì cho say, qua ngày thế thì anh đã mãn nguyện rồi.

Vừa bước vào cửa, Chu Hạo đi lại chỗ mà mình hay ngồi nhưng khi đi được nửa đoạn đường như có điều gì thôi thúc khiến anh nhìn sang bên phải. Nhanh chóng anh bắt gặp ngay hình ảnh An Hạ đang cầm chai rượu uống khí thế, thân thể có chút xiêu vẹo ngồi không vững.

Chu Hạo khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, anh không thể tin được bản thân đang nhìn thấy gì trước mặt. Anh cứ nghĩ cô về khách sạn nghỉ ngơi xong ngày mai sẽ bay về Thành phố A, không ngờ cô lại chạy đến nơi này. Nhưng người của cô đâu, sao bọn chúng lại để cô thân gái một mình uống say nơi này. Bước chân của Chu Hạo không tự chủ được hướng chỗ An Hạ đi đến, anh không do dự cướp lại chai rượu trong tay cô đặt mạnh lên bàn, tay kia nằm lấy cổ tay An Hạ kéo cả người cô đứng dậy. Biểu cảm trên mặt anh hết sức khó coi, mày nhăn lại xong cất giọng nói khó chịu:

"Em làm gì vậy? Em muốn chết hay sao mà uống hết chai rượu mạnh như thế này chứ?"

An Hạ mơ màng nhìn người trước mắt mình, cô lắc đầu mấy cái cho bớt cơn chóng mặt. Giọng nói này vang lên trong đầu của cô sao quen quá, giống như Chu Hạo đang đứng trước mặt cô trách mắng cô vậy. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, cô biết anh làm sao ở đây được, có lẽ cô say đến không biết bản thân đang nghĩ gì luôn rồi.

"Anh là ai, mau thả tôi ra?"

Cô cố gắng thoát khỏi vòng tay của người đàn ông đang ôm chặt lấy mình. Mặt An Hạ không vui, khi không từ đâu bay ra một tên cản cô thế này. An Hạ không khách sáo ở trên người anh ta làm loạn. Mặc kệ người này là ai đi nữa, bây giờ cô chỉ muốn khóc cho thật đã, nói hết những gì trong lòng mình ra. "Chu Hạo đáng ghét, sao anh có thể nhẫn tâm với em như thế?"

Chu Hạo nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đang chôn chặt trong lòng anh, nghe cô mắng mình anh không khỏi nở nụ cười gượng gạo. Tay không tự chủ được đưa lên xoa nhẹ tấm lưng bé nhỏ của cô, hình như cô ốm đi rồi.

"Anh chỉ là muốn tốt cho hai chúng ta mà thôi.” An Hạ cựa quậy thân thể, cô đang cố gắng tập trung xem tai mình vừa nghe những gì. Cô đẩy người đang ôm mình ra, mở to mắt nhìn thật kỹ người trước mặt. Đến khi xác định là ai cô lập tức nổi cáu hét lên:

"Cút, anh cút khỏi mắt em ngay.”

An Hạ lạnh nhạt nhìn anh, tay hướng cửa chỉ đuổi anh đi. Những người xung quanh bất ngờ bị tiếng la của cô mà dừng lại mọi động tác, tất cả hướng mắt nhìn về phía hai người xem xảy ra chuyện gì. Chu Hạo là người tỉnh táo nên nhận ra không khí có chút không được tự nhiên, riêng An Hạ thì mặc kệ họ giờ đây cô chỉ quan tâm đến cái người có trái tim sắt đá này. Anh đuổi cô đi xong bây giờ lại chạy đến đây ngăn cô để làm gì? Thương hại cô hay sao? Nghĩ đến điều đó cô khóc òa lên, Chu Hạo hốt hoảng cùng bối rối anh đi đến lao vội nước mắt đang chảy ra trên mặt An Hạ, miệng lắp bắp lên tiếng:

"Em...em làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe nói cho anh biết với.”

Nhưng anh vừa chạm tay vào đã bị cô hất mạnh ra, tay chỉ thắng vào mặt anh giọng điệu lên án vang lên:

“Anh dám bỏ vợ bỏ con chạy đến đây trốn anh có phải là đàn ông hay không hả? Uổng công tôi tha thứ cho anh, cực khổ một mình đi đến nơi xa xôi này để tìm anh về. Vậy mà anh thì sao, anh lạnh nhạt không xem tôi ra gì. Chu Hạo từ khi nào anh trở nên tàn nhẫn với tôi như thế?”

Im lặng một lát An Hạ tiếp tục nói:

“Không đúng, đó giờ anh có tốt với tôi đâu mà giờ tôi đứng đây trách anh, tất cả đều do tôi dễ mềm lòng, bỏ qua cho anh hết mọi chuyện. Tôi sai rồi, quyết định ngày hôm nay của tôi hoàn toàn sai rồi, tôi không nên quá hi vọng vào người đã từng tổn thương tôi."

Nghe cô chất vấn mình, mắt anh ửng đỏ vì đau lòng. Anh không nói gì đi đến bế cô lên rồi hiên ngang rời khỏi quán Bar. Để cô ở lại đây một hồi chắc quán sẽ bị cô quậy tan nát vì mất khống chế.

Chu Hạo cẩn thận đặt cô xuống giường, tay đưa lên vén mấy sợi tóc rơi trên trán An Hạ. Ánh mắt chua xót nhìn gương mặt đang ngủ say của cô, anh nhịn không được cúi người xuống hôn nhẹ lên trán An На.Đọc truyện full trên truyen88.net

"Em như vậy anh biết phải làm sao đây? Buông không nỡ mà không buông thì không được.”

Chu Hạo nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô đưa lên môi khẽ hôn. Đã năm năm rồi, giây phút gặp lại cô anh đã rất vui mừng nhưng khi biết cô về để trả thù, anh đã hụt hẫng như thế nào. Anh tạo điều kiện cho cô thuận lợi để đối phó với anh, cô xứng đáng có được như ngày hôm nay và anh không có điều gì hối tiếc cả.

Ngồi với cô một lúc, thấy An Hạ có dấu hiệu sắp tỉnh. Chu Hạo vội đứng lên đi ra cửa, trước khi rời đi anh còn ngoảnh mặt lại nhìn cô thì thầm:

"Anh xin lỗi, anh không thể nghe theo ý của em được khi anh chưa biết được tình cảm mà em dành cho anh có phải thật lòng hay không, hay chỉ là thương hại một kẻ đau thương không còn gì trong tay này."

Nói xong anh không do dự đóng chặt cửa lại bước khỏi khách sạn, bên trong phòng chỉ còn lại không gian tĩnh lặng không một tiếng ồn, An Hạ cứ thể ngủ một cách say sưa mà không hề biết người cô thương đã biến mất khỏi cuộc đời cô một lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play