Mấy ngày sau Chu Hạo thấy dường như cuộc sống của mình trở về như trước, những chuyện ngày trước xảy ra chỉ là một giấc mơ thoáng qua. Có thể cô chỉ là nhất thời đến tìm anh vậy chứ không có ý giữ chân anh lại lâu.

Anh cầm ly rượu trong tay lắc lắc xong ngửa đầu uống sạch, không có cô ở đây sẽ không có ai dám ngăn anh uống rượu nữa.

Không phải anh không nghe lời bác sĩ căn dặn chỉ là đối với anh hiện tại, rượu là bạn tâm sự của anh, nó có thể làm cho anh quên đi nỗi nhớ nhung về cô. An Hạ cùng đàn em ngồi ở bàn cách anh không xa, mày cô nhíu đến lợi hại miệng khẽ thì thầm:

“Đợi khi em bắt được anh rồi em sẽ xử tội anh." Bên đây Chu Hạo vẫn không hay biết gì vẫn thưởng thức rượu của mình một cách say sưa còn An Hạ đã đi đến quầy rượu từ lúc nào. Cô thì thầm bên tai người pha chế gì đó rồi lấy tay chỉ hướng Chu Hạo đang ngồi, người đó gật đầu với cô như đã hiểu, An Hạ lúc này mới hài lòng quay lại chỗ của mình ngồi.

Một giờ sau An Hạ đi theo thuộc hạ của mình vào khách sạn chỗ cô ở, đợi bọn họ thả anh xuống giường thì mới khóa cửa lại.

Cô đi đến cởi giày anh ra, chỉnh lại tư thế của anh cho ngay ngắn. Nhìn anh mê man ngủ mà cô nở nụ cười thích thú. Đúng vậy, cô lúc nãy đã căn dặn người phục vụ đổi cho anh loại rượu mạnh nhất, cô không tin anh có thể chống đỡ nổi. Lần này cô sử dụng cách này đối với anh và cô sẽ không cho anh uống thêm giọt nào lần sau.

Vừa định với tay cởi nút áo anh ra thì điện thoại trong túi xách vang lên.

"Mẹ đã tìm thấy ba chưa?”

An Hạ đưa mắt nhìn Chu Hạo, tay vuốt ve khuôn mặt cân xứng và góc cạnh hoàn hảo của anh, miệng nở nụ cười thích thú trả lời.

"Đã tìm được rồi, con trai yên tâm ở nhà ngoan ngoãn mẹ sẽ sớm mang ba về cho con."

"Dạ, mà mẹ này mẹ nuôi có em bé rồi á." "Cái gì?"

An Hạ hốt hoảng thốt lên, mắt cô mở to như không tin vào chuyện này. Làm sao có thể như vậy được, đứa bé là con của ai? Không lẽ.?

"Con nói có thật không? Vậy cha của em bé là...?

"Là chú Hàn Thiên ạ.”

An Hạ không ngờ hai người họ lại nhanh như vậy, xem ra ai cũng gấp gáp không chờ được nữa.

“Được rồi, mẹ đã biết, mẹ sẽ nói chuyện với mẹ nuôi của con sau."

An Hạ trở lại công việc của mình, cô đưa tay cởi từng nút áo của anh ra, bờ ngực cường tráng cứ thế lộ ra trước mắt cô. Tay An Hạ khựng lại, mặt đỏ ửng ngại ngùng. Mặc dù mấy ngày trước cô mạnh miệng trêu chọc anh nhưng cô cũng không hơn gì, năm đó vốn dĩ bị anh cưỡng ép nên đâu có nhìn kĩ hình dáng của anh như thế nào.

Bây giờ nhìn kỹ thấy thân hình và khuôn mặt của anh thật sự quá hoàn hảo, múi cân xứng đủ quyến rũ không quá thô, cơ ngực to lớn trong thật hấp dẫn. Anh có góc nghiêng rất cuốn hút, xương hàm anh rõ rệt khiến ai nhìn cũng say mê.

An Hạ chống tay lên ngực anh quan sát khuôn mặt đang ngủ say của anh mà khẽ nở nụ cười thật tươi. "Biết vậy em đã sớm quan sát anh kĩ hơn một chút."

Không để mất thêm thời gian nữa, cô cởi hết những gì còn sót lại trên người anh ra. Nhìn cậu nhỏ của anh to lớn mà An Hạ sợ hãi nhăn mặt hết sức khó coi. Mặc dù cô đã mang thai và sinh con cho anh luôn rồi nhưng cô vẫn không thể nào quên được những đau đớn mà anh mang lại.

An Hạ nhìn tới nhìn lui xong quyết định cởi đồ của mình ra, kinh nghiệm của cô hoàn toàn là con số không nên cô đành phải cúi người xuống vụng về hôn lên bờ môi khẽ mở của anh, môi anh rất mềm nếu không phải anh đang nằm đây cô cứ nghĩ mình đang hôn lên đôi môi của phụ nữ.

Chu Hạo trong mê man cảm nhận được trên môi mình có gì đó chạm vào, anh còn cảm nhận được nó đang từ từ tiến sâu vào khoang miệng của mình, mắt anh khẽ mở ra xem nhưng không thể nào nhìn rõ cảnh vật xung quanh được vì độ cồn trong người vẫn chưa vơi đi hết.

An Hạ giữa lúc muốn bật khóc vì không biết bản thân nên làm gì nữa thì cánh tay đang để bên người cô kéo cô ngã xuống lồng ngực. Tình thế thay đổi cô dưới anh trên, An Hạ hốt hoảng nhìn người đàn ông mắt lim dim nhìn mình.

"Em đang định làm gì?"

"Muốn sinh con cho anh.”

An Hạ không chần chừ mà nói trắng ra với anh, Chu Hạo dường như nghe được chuyện cười anh bật cười khanh khách, xong không nể tình búng mạnh vào trán An Hạ.Mời bạn đọc truyện trên truyen 88.net

"Em có bị sao không? Sinh con cho kẻ thù? Em nằm viện lâu đến ngáo rồi à?"

An Hạ ôm lấy trán mình mặt nhăn lại khẽ quát:

"Anh không biết đau sao?"

Chu Hạo không muốn nói thêm với cô mà cẩn thận tách người ra khỏi An Hạ, đứng lên chỉnh sửa lại quần áo của mình.

"Đừng nghĩ chuốc say được anh thì muốn làm gì thì làm."

An Hạ không tin anh có thể nhịn được với sức hút của mình nếu không năm đó đã không làm cô đến có thai. Cô đứng bật dậy nhân lúc anh không để ý quật anh ngã xuống giường, tay cô nhanh chóng chạm lên cậu nhỏ của anh.

Chu Hạo không kịp phản ứng, cô đụng vào khiến anh phải hít vào một hơi để kìm nén lại cảm xúc của mình. Anh đã lâu không có giải tỏa nên khi bàn tay mềm mại của cô vừa chạm vào đã có phản ứng. An Hạ thấy anh thật sự thay đổi sắc mặt liền không nhân nhượng đưa tay kéo khóa quần anh xuống, tay trực tiếp luồn vào trong xoa bóp chỗ đang dần to lớn lên của anh. Chu Hạo lấy tay đè tay cô lại, hơi thở hổn hển nói với cô:

"Em.em đừng có làm chuyện sẵn bậy." An Hạ không để ý anh nữa mà cúi người xuống hôn lên cổ của anh, tay vẫn vuốt ve lên xuống cậu nhỏ. Chu Hạo không biết cô lại giở trò điên khùng gì nhưng sự việc này là ngoài tầm kiểm soát của anh.

Anh lật người đặt cô dưới thân, ánh mắt mơ màng nhiễm đầy dục vọng nhìn cô gái nhỏ nằm bên dưới mình. Tay của cô vẫn còn đang ở trong đũng quần của anh, mắt ngây thơ nhìn vào ánh mắt đỏ ngầu của Chu Hạo.

"Em có biết em đang làm chuyện gì không?" An Hạ không trả lời mà tay đột nhiên tăng sức cầm lấy vật nhỏ của anh siết chặt, Chu Hạo hít một hơi thật sâu cố nhịn lại cơn khao khát của mình. Ấy vậy mà An Hạ càng lớn gan hơn đưa tay kéo đầu anh xuống hôn lên môi anh.

Cơn kích thích nhanh chóng đánh mất lý trí còn sót lại của anh, Chu Hạo kéo tay cô ra khỏi quần của mình rồi nhanh chóng xé rách bộ váy cô đang mặc rồi lao đến bên cô như một con thú.

Đến khi anh thật sự tiến vào, mặt mày An Hạ trở nên xanh mét. Chu Hạo thấy hình như có gì bất ổn nên nhìn xuống cô nhăn mặt lại nhịn đi cơn đau đớn. Chu Hạo cất giọng khàn khàn hỏi cô:

"Em làm sao vậy?"

An Hạ mếu máo nói không nên lời, cô cứ nghĩ chỉ có lần đầu mới đau đến như thế nhưng cô hình như đã nghĩ sai rồi, bây giờ cô rất là đau, có lẽ còn đau hơn khi lần đầu làm với anh nữa.

"Em đau quá, có phải của anh lớn hơn rồi không?"

Mặt Chu Hạo hết xanh rồi đỏ thay đổi như một con tắc kè vì câu hỏi của cô, anh làm sao biết cậu nhỏ của mình có thay đổi hay không vì từ khi cô đi anh có gần gũi với ai đâu.

"Làm sao bây giờ, em đau quá."

“Vậy...vậy chúng ta dừng ở đây đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play