Từ khi chiếu cáo thiên hạ, Đản Đản cùng Tư Vực liền bị cưỡng ép chia phòng ngủ. Đại hôn đến gần, trong cung bận bịu không thôi, chú ý nhất có thể là ba vị Hoàng Tử của chúng ta. Hôn lễ không chỉ có Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu hết sức ủng hộ, còn có ba vị ca ca cùng các tẩu tẩu trợ giúp, ngoài ra còn có Phạm Ngưng Toa cùng Huyễn Linh Sa hai cái miệng nhỏ lo trù hoạch, hôn lễ của Tư Vực cùng Đản Đản tuyệt đối sẽ là hôn lễ lưu danh nhất từ cổ chí kim của Triêu Quốc.
Ngoài ra trước tiên nói một chút về hai người Phạm Ngưng Toa, bởi vì Trấn Tây Hầu sợ đêm dài lắm mộng, cho nên vào trước nữa tháng đại hôn của Công Chúa để cho hai người bọn họ thành thân. Bởi vì hai người bọn họ từng đào hôn, cho nên vật dụng hôn lễ cũng còn đầy đủ hết thẩy, vì vậy sẽ không vội vàng. Bây giờ, từ lúc tân hôn của bọn họ còn chưa qua hết trăng mật liền chạy tới lo trù hoạch mọi bề cho Tư Vực, có thể thấy được tình cảm thân hữu thật động lòng mà!
Ngày hôm đó, lễ phục đại hôn của Phò Mã cùng Công Chúa rốt cuộc đã xong, Phạm Ngưng Toa cùng Ngu Hoàng cầm y phục chạy tới cho hai người mặc thử. Tư Vực thiên sanh lệ chất, lễ phục Công Chúa xa hoa lộng lẫy, mặc lên người thật ung dung hoa quý. Tư Vực trước gương đồng hiện lên hình dáng mê người, trong lòng thầm kêu một tiếng "mỹ"! Y phục này mặc vào không bút mực nào tả được nét uyển chuyển mỹ lệ của nàng, màu đỏ bên ngoài được khoát lên bởi hồng sắc của thủy sa ngưng càng có cảm giác "ôm đàn tỳ bà che nửa mặt"*
*: Trích trong Tỳ Bà Hành (Bạch Cư Dị)
"Thiên hô vạn hoán thủy xuất lai
Do bão tỳ bà bán già diện
Chuyển trục bát huyền tam lưỡng thanh
Vị thành khúc điệu, tiên hữu tình "
Dịch:
""Mời mọc măi, thấy người bỡ ngỡ
Tay ôm đàn che nửa mặt hoa
Vặn đàn mấy tiếng dạo qua
Dẫu chưa nên khúc tình đà thoảng hay ""
Đản Đản nhìn thấy nhất định sẽ bị mê hoặc chết đi sống lại, sau đó liền... Nghĩ tới đây, không kiềm được trên mặt bổng chốc đỏ bừng. Một bên nhìn Phạm Ngưng Toa vì hành động của nàng mà 囧, dĩ nhiên biết Tư Vực đang nghĩ chuyện lung tung, cho nên lòng đùa giỡn lại nổi lên.
"Ngự tỷ! Nghĩ gì vậy?! Mặt đỏ rần! Ái nha!" Phạm Ngưng Toa nói.
"Kia... Nào có! Chẳng qua là..." Tư Vực lấy lại tinh thần, thẹn thùng muốn chết, nhưng lại muốn giải bày, nhưng là "Chẳng qua là " nửa ngày cũng không nói được gì.
"Chẳng qua là đang suy nghĩ Phò Mã bên kia đang thử y phục như thế nào, đúng không! Hả!" Phạm Ngưng Toa vội hạ cho nàng một "cái thang".
"Ách... Đúng, chính là đang suy nghĩ cái này!" Tư Vực cười khan nói.
"Đã như vậy, vậy chúng ta hãy đi nhìn một chút đi!" Phạm Ngưng Toa nói.
"Không phải nói trong bảy ngày trước hôn lễ mà gặp mặt, lúc cử hành hôn lễ sẽ xui xẻo sao?" Tư Vực hỏi.
"Ngự tỷ, ngươi từ khi nào lại mê tín như vậy hả?" Phạm Ngưng Toa nói.
"Thà tin có chứ không thể không tin!" Tư Vực gõ nhẹ đầu Phạm Ngưng Toa mỉm cười nói.
"Ngươi bớt đi! Đừng tưởng rằng ta không biết! Ngu Hoàng đã nói hết rồi, có vài người nào đó không biết chừng mực, mỗi đêm đều len lén ở nóc nhà liếc mắt đưa tình với nhau!" Phạm Ngưng Toa nói.
"Ai nha! Nha đầu nhà ngươi, cũng không nên vạch trần ta vậy chứ!" Tư Vực giả bộ trách cứ.
"Được rồi! Chúng ta đi xem một chút đi! Những thứ này đâu phải là quy củ của hoàng thân chúng ta chứ! Hê hê!" Phạm Ngưng Toa vừa nói liền giúp Tư Vực thay lễ phục, cùng đi đến Cung Thái Tử.
Bởi vì "Ở riêng", cho nên Đản Đản dời đến ở Cung của Thái Tử, Đản Đản thay trang phục đại lễ Phò Mã, đỏ rực một dãy, vui thích cực kỳ, chẳng qua là...
Mọi người đang cùng nhau nhìn Đản Đản mặc thử lễ phục Phò Mã, Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa cũng đến. Tư Vực vốn định đợi đến ngày đại hôn mới nhìn được phong thái người thương, nhưng mà nhìn Đản Đản sau khi mặc lễ phục, chân mày liền không thể thoải mái được. Đều nói "nhân kháo y trang mã kháo an"*, có thể Đản Đản mặc lễ phục Phò Mã cao quý uy phong nhưng vô cùng không hợp mắt!
*: Người đẹp do y phục, ngựa oai dựa vào yên.
Chỉ thấy Đản Đản trên người lễ phục bên trong ba tầng bên ngoài lại ba tầng, cho dù là... Ho khan -... Để thời điểm động phòng thuận lợi nên thiết kế cực kỳ tốt nên thắt lưng dùng khuy mà cài lại, nhưng sao mặc ở trên người nàng lại cảm thấy y phục này cởi được ắc phải khó hơn lên trời. Thật ra thì lễ phục này là y theo lễ phục Công Chúa phối hợp thành một thiết kế trai tài gái sắc. Có thể xứng với Tư Vực nhất định là một nam nhân anh tuấn cao lớn, nhưng vị Phò Mã này của chúng ta là một bộ nữ hài thì không nói đi, vóc dáng còn không cao hơn Tư Vực, vóc người lại là gầy yếu, vốn Thượng Cung Cục là theo tỷ lệ này mà thu nhỏ lễ phục Phò Mã, nhưng lại bỏ quên điểm trọng yếu nhất, đó chính là "Cá tìm cá, tôm tìm tôm, con rùa đen cũng nên phối hợp con ba ba"*!
*: Ý chỉ là đã thu nhỏ y phục thì phải đồng bộ, thắt lưng kia quả thật không phù hợp....
Đang lúc mọi người im lặng trầm mặc, đúng như dự đoán thì người kia liền:
"Vực Vực! Ngươi nhìn ta mặc quần áo này đẹp mắt không? Nếu lại cỡi ngựa nữa có phải rất oai phong hay không?" Đản Đản không sợ chết vẫn đắm chìm trong vui vẻ của mình, bởi vì dựa theo suy nghĩ của Đản Đản, cỡi ngựa là đón dâu, ngồi kiệu hoa tức là gã đi. Nhưng nàng nào ngờ bản thân mình vừa nhìn vào đã tức cười, hơn nữa, nàng còn bỏ quên một điều - mình không biết cưỡi...
"... Không cần..." Tư Vực mỉm cười ôn nhu nói, "Vậy tốt rồi, nhưng mà trên chiếu thư Phụ Hoàng viết chính là Bổn Cung cưới ngươi, cho nên ngươi cứ ngồi kiệu hoa là được rồi."
"Sao?" Đản Đản nhất thời bị Tư Vực nói như thế đầu óc không thông được, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái từ "Bổn Cung" này, lập tức ngược lại hít một hơi khí lạnh, không nói gì nữa.
Sự kiện lễ phục cũng chỉ như vậy mà lắng xuống, dù sao bị đóng chặt bởi danh hiệu "Thận Dụng Tướng Quân" Phò Mã khiến Đản Đản có chút mất mặt, cho nên cũng không sợ mất mặt hơn, thêm phần ngồi trong kiệu sẽ không ai thấy được vóc dáng mình bé nhỏ! Tư Vực an ủi mình như vậy, chỉ cần dân chúng đưa ánh mắt tập trung ở trên người mình là được.
Cách đại hôn Công Chúa còn có ba ngày...
"Ngự tỷ! Mấy chuyện về lộ trình du thành ngươi cũng không cần để ý, đến ngày ngươi thành thân chỉ phải giữ vững vẻ cao quý xinh đẹp là đủ rồi! Đầu đất bên kia có mấy ca ca Thái Tử trông nom, chắc chắn sẽ không có chuyện rắc rối gì!" Phạm Ngưng Toa an ủi tân nương đang lo lắng trước hôn lễ.
"Ta biết, chẳng qua là... Trong lòng vẫn rất không thoải mái, Đậu Đậu, có thể đem lộ trình thu thành rút ngắn một chút lại hay không?" Tư Vực nói.
"Hảo hảo hảo! Thật ra thì, không cần ngươi nói đường đi cũng đã rút ngắn!" Phạm Ngưng Toa nói.
"Cám ơn." Tư Vực nói.
"Oa! Ngự tỷ, ta biết ngươi lâu như vậy, ngươi cũng không nói với ta được mấy tiếng cám ơn! Chỉ tiếc, ta lần này còn không có vận khí này tiếp nhận đâu!" Phạm Ngưng Toa nói.
"Làm sao?" Tư Vực nghe vậy ngạc nhiên.
"Ngươi muốn cám ơn thì đi cám ơn Đản bảo bối của ngươi đi! Ngày đó phản ứng ngươi như vậy, nàng ta có ngu ngốc cũng hiểu được! Cho nên nàng liền kêu ta đổi ngắn lộ tuyến." Phạm Ngưng Toa nói.
Tư Vực nghe hạnh phúc cười một tiếng, không nói gì nữa.
Cách đại hôn Công Chúa còn có năm giờ...
"Đậu Đậu, thật xin lỗi, ngươi mới thành hôn không bao lâu, còn phiền toái ngươi vì ta bên này vất vả, bây giờ còn giữ ngươi ngươi ở nơi này bồi ta." Tư Vực từ trong thâm tâm nói.
Hai người giống như khi còn bé vậy rúc vào nhau ngủ.
"Cám ơn cái gì! Thời điểm ta lập gia đình ngươi cũng tới giúp ta làm việc mà! Hơn nữa, ngươi ngày mai sẽ phải thành thân, sau này chúng ta sao còn có cơ hội như vậy a!" Phạm Ngưng Toa nói.
"Ngưng Toa, ta không ngủ được..." Tư Vực nhẹ giọng nói.
"A a! Sợ sao?!" Phạm Ngưng Toa nói.
"... Ân." Tư Vực.
"Ngươi quên sao, ban đầu ta thành thân lúc đó cũng giống như ngươi vậy, ngươi không phải còn an ủi ta, nói lập tức phải gả cho người mình yêu, phải cao hứng mới đúng, bây giờ đến phiên mình cũng không biết làm thế nào rồi à!" Phạm Ngưng Toa nói.
"A a, thật ra thì suy nghĩ một chút cũng không có gì, nhưng là trong lòng vẫn có chút hoang mang, từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng có loại cảm giác này!" Tư Vực nói.
"Ngự tỷ! Ngươi biết không? Ngươi như bây giờ chỉ là vì ngươi thật quan tâm nàng, muốn cùng nàng chung một chỗ. Bởi vì tâm muốn ở chung với nhau quá mạnh mẽ, nên mới bàng hoàng." Phạm Ngưng Toa trịnh trọng chuyện lạ nói, Tư Vực nhìn nàng không khỏi ngây người.
"Ngự tỷ, ngự tỷ? Thế nào?" Phạm Ngưng Toa nói.
"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy cái này không nên là từ trong miệng ngươi nói ra thôi." Tư Vực nói.
" Ái cha! Ngươi không nên nói như vậy chứ!" Phạm Ngưng Toa bất mãn nói.
"Ha ha ha ha!" Hai người cùng cười, sau tựa sát nhau ngủ.