Từ đêm Đản Đản nói yêu Tư Vực, hai người liền hình bóng không rời. Đản Đản cả ngày nhìn Tư Vực đến ngu ngu ngốc ngốc, chỉ có lúc Tư Vực cùng các tướng sĩ muốn bí mật nghị luận chiến sự lúc này mới bị Tư Vực ảo não đuổi đi, thỉnh thoảng nhìn y có chút mập mờ đe dọa.
Chu Tước Chí Quốc một mực bị quân đội Triêu Quốc đừa bỡn như mèo vờn chuột, cho nên cũng không có quân tình gì cấp báo, thê nên, Tư Vực ban ngày làm xong buổi tối thì có nhiều thời gian cận kề Đản Đản, Phạm Ngưng Toa cùng Phan An thấy vậy toàn thân đều là nổi da gà. Bất quá hai người người ta đã sớm đồng sinh cộng tử cả đời rồi, đợi khi toàn thắng hồi triều liền tường trình gia trưởng chuyện hôn lễ.
Ngày hôm, Tư Vực nhận được bồ câu đưa thư của Ngôn Học Lương, nói là Ngu Hoàng đầu hàng, chẳng qua là còn muốn nàng cho một bảo đảm. Tư Vực nhìn một cái còn tưởng rằng là chuyện gì, không phải là đối xử tử tế với bá tánh thôi sao, vốn là cũng không định làm gì bá tánh, đoán chừng là nàng ta sau khi trở về cung đã bị Di Vương giam lỏng cái gì cũng không biết, bên ngoài thành hơn phân nửa bá tánh đều đã đầu hàng, phá thành là chuyện trong tầm tay, vì vậy liền hồi đáp. Vừa nhắc tới Ngu Hoàng, Đản Đản ngược lại là dẫn đầu phát biểu diễn giảng, mặc dù những ngày ở rừng rậm đó thái độ Ngu Hoàng đối với Đản Đản cũng không tốt lắm, nhưng Đản Đản biết nàng là một Công Chúa, hơn nữa cũng biết nàng cũng là một đại mỹ nữ, rất có khí thế mẫu nghi thiên hạ, không ngờ Tư Vực nghe xong, toàn thân "bá vương khí thế"*.
*: Hiểu trong trường hợp này lại là Tư Vực đang sắp sinh khí vì Đản Đản.
Nhưng Đản Đản một đường cứ khen lớn Ngu Hoàng tốt như thế nào, như thế nào tốt, Phạm Ngưng Toa còn ở bên cạnh một tia nham hiểm khuyến khích y nói, ngay cả Phan An cũng sợ thiên hạ chưa đủ loạn chen vào tham dự, còn tuyên bố muốn Đản Đản sống động miêu tả tướng mạo Ngu Hoàng, cũng muốn vẽ một bức họa về Ngu Hoàng đem về Kinh Thành cho Thái tử Đại Ca nhìn một chút. Cái gì mà Ngu Hoàng là Phụng Hoàng mệnh, chờ bưng nàng từ Chu Tước Chí Quốc mang về cho Thái tử làm Thái tử phi, đở cho hắn khỏi hoài niệm về thái tử phi mệnh yểu trước kia của hắn. Nhưng mà bọn họ ẩu tả lại dẫn tới Tư Vực thành mặt đen, mà kẻ chịu đen chính là Đản Đản. Cho nên đến buổi tối trở về quân trướng, Phạm Ngưng Toa cùng Phan An liền chạy đến bên ngoài lều thầm cười trên sự đau khổ của người khác len lén nghe động tĩnh.
"Nghe ngươi mới vừa rồi khẳng khái hùng dũng nói Ngu Hoàng dáng dấp xinh đẹp đúng không?" Tư Vực dường như lơ đãng nói, nhưng mà Đản Đản liền có cảm giác đại sự không ổn sắp ập đến rồi!!!
"A? A a... Nào có khẳng khái sục sôi cái gì chứ! Hê hê..." Đản Đản đứng ở một bên không dám đến gần liền ngồi bên giường, Tư Vực đang nằm.
"Ngươi không phải nói da của Ngu Hoàng rất tốt sao? Vừa trắng vừa mịn?" Tư Vực.
"Ha ha! Nàng ta bị thương, ta chẳng qua là băng bó cho nàng ta, cho nên chỉ là cảm thấy như vậy..cảm thấy thôi.. A a!" Đản Đản.
"Phải không? Vậy..." Tư Vực đột nhiên nhìn Đản Đản quỷ dị cười một tiếng, Đản Đản cả kinh lạnh cả sống lưng run run.
"Bổn cung nhớ ngươi cũng từng băng bó vết thương cho Bổn cung, ngươi cảm thấy da của Bổn cung như thế nào a?"
( Lại là Bổn cung....thôi rồi...an nghĩ nhé đồng chí Đản Đản~~~~)
"Quên... Vậy cũng không được a, xem ra Bổn cung phải để ngươi nhớ tới a, ngươi vừa là Thần Dũng cùng Thận Dụng Đại Tướng Quân mà, vì Triêu Quốc mà lập chiến công, bây giờ mất trí nhớ, Bổn cung cũng không thể ngồi yên không lý đến a!" Tư Vực vừa nói vừa vỗ xuống chổ bên cạnh mình nói: "Tới đây ~ lại gần Bổn cung, Bổn cung giúp ngươi suy nghĩ thật kỹ!"
"Ha ha! Không cần!" Đản Đản thấy vậy co giò bỏ chạy, y cũng không muốn bị Tư Vực kẹp chặt dưới thân.
Nhưng Đản Đản tránh né có mau hơn nữa cũng không bằng võ công cái thế - Tư Vực, còn chưa kịp nhấc chân lên liền bị Tư Vực bắt lại!
"Sao vậy? Còn muốn chạy? Không muốn để cho Bổn cung giúp ngươi khôi phục trí nhớ sao?" Tư Vực một tay xách cổ áo Đản Đản, một tay vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đản Đản, kéo kéo hai cánh môi Đản Đản biến chúng nhìn như mỏ chim.
"Không có! A a! Không có a!" Đản Đản vểnh miệng ú ớ.
"Không có sao? Lá gan ngươi thật đúng là lớn a! Bổn cung kêu ngươi tới, ngươi còn dám chạy!" Tư Vực nói.
"Aa! Không dám! Không dám!" Đản Đản ú ớ, nhưng bởi vì hai cái tay lại gần sát đích thân thể Tư Vực không cách nào bảo vệ miệng mình, cho nên không thể làm gì khác hơn là bấu vào hai vai Tư Vực, nhưng khi nhìn dáng vẻ tà mị của Tư Vực chỉ cảm thấy chân mềm nhũng.
"Ái à! ~ thừa nhận? Vậy Bổn cung có thể phải suy nghĩ một chút hôm nay nên làm sao trừng phạt ngươi đây! A a!" Tư Vực vừa nói liền đem Đản Đản đặt trên giường.
"A! Ta sai rồi! Đản Đản biết lỗi rồi!" Đản Đản bị thả vào mặt giường mềm mại liền gian nan cởi giày ra, sợ làm bẩn lên giường, chỉ có điều chung quanh giường trừ chổ Tư Vực đứng, còn lại đều bị vải bố của quân trướng che lấp, cho nên gấp đến độ y ở nằm trên giường phủ lông gấu trắng bò tới bò lui.
"A a! Ngươi bò đi đâu cũng vô ích!" Tư Vực nhìn dáng vẻ Đản Đản cảm thấy buồn cười, càng xem càng muốn....
"A ~" Đản Đản thấy vậy liền muốn kêu to, nhưng âm thanh còn chưa ra khỏi miệng liền bị Tư Vực cắt đứt.
"Hừ, kêu cũng vô ích, nơi này có ai còn lớn qua Bổn cung? Bổn cung ngược lại là phải xem thử một chút có ai có thể cứu ngươi đây!" Tư Vực cười cười liền bắt đầu hướng đến gần Đản Đản.
"Ta... Ta ta ta ta..." Đản Đản nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tư Vực càng lúc càng gần trong lòng một trận nai con nhảy loạn, khẩn trương vừa không nhúc nhích được cũng nói không ra lời.
Tư Vực thấy dáng vẻ khả ái Đản Đản như vậy, thêm dứt khoát kiên định, Đản Đản đáng thương liền bị Tư Vực... Hôn lại hôn, cắn lại cắn, ôm lại ôm... Đản Đản khi thì ô ô hừ hừ, khi thì kêu thê lương thảm thiết, khi thì một lời xin lỗi... Tóm lại vô số khi thì.... mang tới cho mấy kẻ nghe trộm bên ngoài lều vô số trận cười trên sự đau khổ của người khác.
Phần Hạ
Nói về Ngu Hoàng lúc cam kết của Tư Vực đến cũng không đếm xỉa đến, bây giờ chỉ là phối hợp theo sự an bài. Sau đó Ngôn Học Lương nói cho Ngu Hoàng, bởi vì Di Vương hạ lệnh ngoài Hoàng thành mười dặm không được có người nào lai vãn, bá tánh Chu Tước Chí Quốc vì vậy đối với Di Vương cùng triều đình không còn hy vọng, ba ngày sau Triêu Quốc đã có thể hoàn toàn thu phục bá tánh, hơn nữa lập tức cử binh phá thành, đến lúc đó Di Vương nhất định phân tán binh lực, một nửa nghênh chiến quân đội Triêu Quốc, một nửa tấn công Vũ Quốc, nhưng điều kiện tiên quyết là phải tống khứ mấy gian thần cản trở kia mới được, vì vậy, đến lúc đó Di Vương sẽ lại dùng đến đứa Hoàng Muội Ngu Hoàng không thuận mắt này, buộc nàng đem những đại thần kia rút lui. Đây cũng chính là ý tứ của Tư Vực, đến khi Ngu Hoàng cùng các đại thần sau tiếp xúc liền nói thật —— Di Vương chạy trốn, những chuyện khác liền không cần phải để ý đến, đến lúc đó sẽ có người tới dẫn nàng ta ra ngoài.
"Không phải kỷ xảo quá cao minh, nhưng lại rất sử dụng, ai kêu những gian thần kia quá đần chứ? Người ta làm gian thần đều là lừa gạt xảo quyệt, gian thần nước mình thì lại không có đầu óc." Ngu Hoàng trong lòng suy nghĩ chỉ cảm thấy xấu hổ, có thể lại cảm thấy buồn cười, người khác đều là lấy trung thần ra so sánh, nhưng mình lại lôi mấy tên gian thần mà so sánh.
Ba ngày sau, trời trong nắng ấm, quân đội Triêu Quốc quả nhiên tới, thiết kỵ cuồn cuộn tựa như bóng đen tấn công tới, cơ hồ muốn nuốt sống địch nhân trong Hoàng thành. Không ngoài sở liệu, Di Vương quả nhiên phái ra đội cảm tử tới, nhưng là đội Cảm Tử Môn bịt mặt, mới vừa tiếp giáp cùng quân đội của Tư Vực liền tung ra rất nhiều bột màu vàng. Đây là việc Tư Vực đã sớm ngờ tới, Di Vương là phản đồ của di nương Huyễn Linh Địa, cũng là người sáng lập ra Cổ Độc Môn, âu cũng là một nhân vật dùng độc nhất đẳng, bất quá... Đản Đản cũng là nhân vật được Dược Vương truyền thụ, đã sớm vì các binh lính chuẩn bị xong giải dược.
Như vậy, không tới thời gian nửa nén hương Đội Cảm Tử liền bị giết không chừa một mống, hơn nữa quân đội Triêu Quốc thẳng tắp lao vào trong thành, không phí bao nhiêu sức lực liền chiếm lĩnh Hoàng thành, vào thẳng Hoàng cung. Tất cả các loại thái giám cung đều bị bắt, mà mấy gian thần đi theo Ngu Hoàng vì bảo vệ tánh mạng liền khai ra tất cả thông tin để có thể đường chạy trốn. Tư Vực biết Di Vương võ nghệ không cao, chỉ biết dùng độc, nhưng những kẻ đi theo bên người hắn cùng hắn loạn luân chính là thân Hoàng Muội của hắn - Thất Công Chúa lại là một nhân vật, bằng không cũng không dám một thân một mình giả dạng làm Tháp Cát Nhã tiến vào hoàng cung đâu! Có điều Tư Vực cũng đã phái thuộc hạ của Phạm Ngưng Toa đuổi theo mấy đại nhân vật kia, hơn nữa vì phòng ngừa Di Vương dùng độc, còn cố tình bằng thời gian ngắn ngủi từ lúc Đản Đản trở lại chế tạo ra một loại y phục bảo hộ đặc thù, những y phục này sẽ không bị bất cứ độc dược gì xuyên qua được, cho dù là khó có thuốc giải "Phi tiên".
Đám người Tư Vực vào hoàng cung đại điện, quả nhiên là bộ tộc đã từng phú giáp nhất phương, sơn son thiếp vàng, cung điện Triêu Quốc cũng không được như vậy, thật là hao tài tốn của mà. Tư Vực ngồi trên ngai vàng chờ tin thắng lời, còn không quên sai người mang Ngu Hoàng đến để cho nàng gặp mặt một chút. Chỉ thấy Ngu Hoàng mặc một bộ "tương kim hồng y"* đến, thấy Tư Vực cũng không có quỳ xuống, mặc dù nàng đã không còn là Công Chúa, cũng biết đến thành vương bại khấu.
*: Một bộ y phục đỏ có khảm vàng.
"A a! Nghe nói Ngu Hoàng khí chất cao quý, ngày đó ở trên chiến trường Bổn Quận chúa thật không nhìn ra, bây giờ nhìn một cái, thật đúng là danh xứng với thực!" Phạm Ngưng Toa cười nói.
"Không được vô lễ!" Tư Vực khẽ mắng, quay lại đối với thị vệ nói: "Người đâu! Ban toạ cho Cửu Công Chúa!"
Sau khi đợi Ngu Hoàng ngồi xuống, Tư Vực rất là khách khí nói: "Không làm cho Cửu Công Chúa bị giật mình chứ?"
"Hừ, Thân đã là tù nhân còn nói gì kinh hãi hay không nữa chứ." Ngu Hoàng nói.
"A a! Cửu Công Chúa cũng đừng nói vậy! Ngươi và ta sau này còn có thể có cơ hội sống chung mà!" Tư Vực cười nói.
"Hừ." Ngu Hoàng yên lặng không nói nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng trầm xuống như vậy khiến cho rất nhiều tướng sĩ bất mãn, thật ra thì ngay cả Tư Vực cũng rất bất mãn, chẳng qua là những thứ này nàng cũng sẽ nhịn, dầu gì nàng là đang vì tìm một người nương tử thích hợp cho Hoàng Huynh của mình, hơn nữa còn là một người vợ có thể giúp Hoàng Huynh trị quốc.
Qua hai canh giờ, bên ngoài liền có động tĩnh, các thần tướng của Phạm Ngưng Toa áp giải Thất Công Chúa và Di Vương vào đại điện. Chỉ thấy hai người thương tích khắp người, nhất là Thất Công Chúa bị thương nghiêm trọng, nhìn ra được, võ công cũng đã bị phế. Mà Di Vương đoán chừng là đã trúng độc của Đản Đản, bây giờ hắn khí lực không bằng một đứa bé. Bọn họ là ở địa giới Vũ Quốc bị vây bắt, đây đều là trước đó Tư Vực đã viết thư cầu xin Vũ Vương mới có thể mai phục ở biên giới Vũ Quốc chờ đợi bắt hai kẻ này. Hiện giờ vật kiện trên người hai người đều bị tước bỏ, cho nên an toàn rất.
"Này! Đây không phải là sư huynh của ngươi sao?" Phan An đối với Đản Đản nói.
Phan An vừa nói như vậy, Di Vương cũng nhìn Đản Đản một chút, dầu gì cũng là đồng môn, hắn trước khi chết cũng muốn nhìn một chút kẻ mà Dược Vương trước khi chết thu là người gì.
"Này! Ngu Hoắc, ngươi còn có di ngôn gì sao?" Tư Vực nói.
"Hừ!" Di Vương Ngu Hoắc yên lặng không nói.
"Ai! Đáng thương mà! Bản thân đem phụ mẫu huynh đệ giết hết, thật vất vả lăn lộn mới cướp được ngôi giờ lại để bản thân ra nông nổi này! Ối chao! Đây có phải là người giả danh Tháp Cát Nhã lần trước không nhỉ! Loạn luân cùng thân ca ca tất gặp báo ứng mà!" Phạm Ngưng Toa nói.
"Im miệng! Ngươi miệng chó không mọc ra ngà voi!" Bảy Công Chúa hét.
"Càn rỡ! Đẩy ra ngoài chém!" Tư Vực ra lệnh cho một đại thần râu ria bên cạnh, quả nhiên, thị vệ liền lôi Thất Công Chúa đi ra ngoài.
"Ngươi! Ngươi tên khốn kiếp này! Hừ!" Di Vương trợn to mắt giãy giụa.
"Ngu Hoắc! Ngươi tội ác chất chồng! Giết người vô số! Lưu lại ngươi chỉ hại bá tánh! Ngươi còn có lời gì muốn nói không!" Đại thần râu ria nói.
"Hừ! Từ xưa thành vương bại khấu, ban đầu Trẫm lẽ ra phải hạ độc luôn cả tên cẩu Hoàng Đế của các ngươi!" Di Vương nói.
"Hừ! Ngươi còn ở đây xưng " trẫm " sao! Lôi ra ngoài chém cho ra!" Đại thần cả giận nói.
Bất quá qua mấy câu nói, Ca ca Tỷ tỷ Ngu Hoàng đều bị giết, tuy bọn họ giết đi phụ mẫu huynh đệ, cũng đều là người thân của nàng, nhưng nói như thế nào đi nữa Ngu Hoàng cũng không chịu nổi còn vì vậy mà khổ sở.
"Công Chúa, lão thần phụng mệnh tới lấy thủ cấp của Di Vương cùng Thất Công Chúa, bây giờ chuyện đã làm xong, thần lập tức trở về gặp Thánh Thượng!" Đại thần vừa nói cũng không đợi Tư Vực đáp lời liền vội vả đi.
"Ối chà! Mới không gặp lão gia tử chưa được bao lâu, hắn liền bộ mặt đầy râu ria, chính xác là do Hoàng thượng gây ra!" Phạm Ngưng Toa cười nói, ánh mắt rất là yêu quý, dầu gì là Phụ Thân nàng mà!