Vô Minh nằm bất lực trên thảm cỏ, ánh mắt vô định nhìn ánh trăng.
Đó là hậu quả của việc thiếu hiểu biết mà vẫn muốn làm bậy, hắn nghĩ mình không nên tỏa ra khôn lõi như thế nữa.
"Thật muốn có cao thủ từ trên trời rơi xuống nhận mình làm đệ tử thì hay biết mấy." Vô Minh thì thầm trong vô lực.
Hắn ngồi dậy gãi gãi đầu rồi nhìn xung quanh và nhìn hậu quả mà hắn mang lại, hắn đi lại bao đồ mà hắn đã để xa ngay từ đầu nhầm đề phòng bất trắc xảy ra.
Y phục đang mang lúc nãy cũng đã tan biến luôn rồi, hên là hắn có vài bộ dự phòng.
Hắn lấy một bộ y phục dự phòng từ bao đồ mặc lên, đóng gói bộ còn lại lại rồi vác sau lưng cùng với thanh kiếm.
May mắn là hắn đã nghĩ tới trường hợp xấu nhất, nếu không hắn lại trở về thời nguyên thủy trên người không một tắc vải rồi.
...
Ngự Thiên Hoàng Triều, Thiên Nguyên Thành.
Cách bên ngoài Thiên Nguyên Thành khoảng ba ngàn dặm về hướng Bắc.
Một đàn sói hơn một trăm con đang chạy băng băng về hướng Thiên Nguyên Thành.
Thoạt nhìn bọn chúng như những con sói thông thường không có gì đặc biệt, nhưng khi nhìn kĩ lại thân hình của bọn chúng cao to hơn rất nhiều.
Và ánh mắt của bọn chúng không như một con vật mà đầy trí tuệ như con người vậy.
Khi đang chạy nhanh, đột nhiên con dẫn đầu ngưng lại, những con khác cũng đồng loạt ngừng theo.
Con sói đầu đàn tiến tới vài bước qua một bụi rậm, trước mặt nó là một ngôi làng nhỏ nhìn chu vi thì khoảng một ngàn dân.
Một con sói khác đi tới con đầu đàn mở miệng nói tiếng người: "Đại nhân, sao chúng ta dừng lại? Chúng ta chỉ cần càn quét qua là được."
Con sói đầu đàn quay đầu nhìn nó, trầm giọng nói: "Không, chúng ta đi vòng qua."
Con sói kia nhìn thủ lĩnh của mình e sợ như thế nói: "Tại sao? Bọn chúng chỉ là người bình thường không có tu vi, mà lại khiến ngài e sợ như thế?."
Con đầu đàn tóm lấy cổ nó giọng uy nghiêm nói: "Ta nói!! Là đi vòng qua." Rồi quăng tên đó qua một bên rồi dẫn đầu đi vòng qua ngôi làng.
Hắn đang làm một kiện đại sự không thể để một chút ham muốn mà phá hỏng nó được.
Từ khi dẫn quân lính của mình đi vào lãnh thổ của Ngự Thiên Hoàng Triều, hắn đã cố gắng tránh va chạm với nhân tộc nhiều nhất có thể.
Nếu như hắn giết dù chỉ một người, tên đó sẽ biết tất cả và tất cả bọn hắn sẽ chết trước khi chưa kịp làm gì cả.
Đó cũng là một trong những điểm phiền phức nhất của Đế Vương Đạo.
Thiên Nguyên Thành.
Ở một góc bí mật phía đông trong một căn phòng tối có hai thân ảnh đang đứng tương đối với nhau.
Tên bên phải sờ cằm nhìn lên bầu trời đầy sao nói: "Nếu như không lầm thì Ngụ Lang Quân sẽ đến đây trong nửa giờ nữa."
Tên bên trái thì do dự hỏi: "Ngươi nghĩ kế hoạch sẽ thành công chứ, phải đối đầu với hai đại năng Trảm Hồn cảnh không phải điều mà sâu kiến như chúng ta có thể làm."
Tên bên phải im lặng một chút rồi thở dài nói: "Ta cũng không muốn phải đối đầu với họ, nhưng đây là lệnh của thiếu chủ, chúng ta không thể kháng mệnh, với lại người đối đầu với bọn họ không phải là chúng ta, chúng ta chỉ phụ trách đưa Ngụ Lang Quân vào thành mà thôi."
Tên bên trái ánh mắt xa xăm nhìn về Kinh Thành nói: "Dù có đối đầu hay không sau chuyện này chúng ta chắc chắn sẽ chết, muốn thoát khỏi cơn thịnh nộ của hai đại năng Trảm Hồn là khó như lên trời, hai ta điều hiểu đạo lý đó."
Tên bên phải trầm mặt rồi im lặng quay người biến mất trong bóng tối, bọn họ biết vận mệnh của mình, họ chỉ có thể đánh cược một chút hi vọng nhỏ nhoi để có thể sống sót.
Yêu Tộc, Hoang Lĩnh, Bạch Yêu Thành.
Hoang Yêu Điện.
Trong sảnh đường rộng lớn có bốn thân ảnh đang đứng đối diện nhau.
Ba trong số họ toát ra khí tức huyết mạch mạnh tới nỗi nó gần như ngưng tụ thành thực chất, đó là khí tức của Yêu Đế cảnh.
Còn một tên còn lại thì khom người cung kính.
Bạch Vương nhìn tên đó nói: "Ngươi chuẩn bị thứ đó xong chưa?"
Hi Yêu cung kính nói: "Bẩm Vương, thuộc hạ đã chuẩn bị kĩ càng." Rồi móc từ tay áo ra một hộp gỗ.
Bạch Vương nhận lấy rồi hỏi: "Thứ này có thực sự ngăn đứa trẻ đó trưởng thành?"
Hi Yêu cung kính đáp: "Vâng, thứ này là thuộc hạ tình cờ phát hiện, chỉ cần đứa trẻ đó tu luyện và đột phá từ Kim Đan cảnh tới Nguyên Anh thì thứ này sẽ tái phát và sẽ khiến đứa trẻ đó "tẩu hỏa nhập ma"."
Bạch Vương nghi hoặc hỏi tiếp: "Nếu không có tác dụng thì sao?"
Hi Yêu khom người đáp: "Nếu không có tác dụng thì thuộc hạ lấy tính mạng đền tội."
Bạch Vương nhìn chằm chằm hắn một chút rồi nhìn về hướng hai huynh đệ của mình nói: "Hai huynh đệ đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, nếu thất bại yêu tộc e rằng sẽ lâm nguy." Rồi đưa hộp gỗ cho hai người đó.
Hai người đó cũng biết tình trạng an nguy nghiêm trọng của yêu tộc vì thế cũng không nhiều lời.
Xiên Thủ nhận lấy hộp gỗ nhìn về tên thuộc hạ hỏi: "Thứ này dùng thế nào?"
Hi Yêu cung kính đáp: "Đại nhân chỉ cần vào kết giới của Kinh Thành rồi bóp nát hộp gỗ là được, thứ đó sẽ tự tìm đến nơi nó cần đến."
Hai yêu đế gật đầu một cái xem như đã hiểu, rồi nhìn về Bạch Vương gật đầu coi như lời chào, rồi biến mất tại chỗ.
Bạch Vương trở về chiếc ngai vàng bằng bạch ngọc của mình rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Bây giờ là thời điểm quyết định thời khắc vận mệnh của yêu tộc.
Sau vài năm nóng lòng tìm cách ngăn cản sự ra đời của đứa bé đó.
Hắn muốn trảm thảo trừ căn nhưng lại không thể.
Lúc hắn bắt đầu bế tắc thì có một thuộc hạ phát hiện một thứ rất thú vị và cuối cùng hắn đã tìm được cơ hội để giải quyết mối đe dọa này.Ps:
Hết sự kiện của Main chính của chúng ta rồi, giờ tới sự kiện mới thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT