Một tiếng đồng hồ đã trôi qua, trên mặt Trúc Thanh đã hiện lên sự mệt mỏi nhưng cô vẫn giữ chiêu thức khống chế này cho đến giọt năng lượng cuối cùng trong người, những chiếc răng cắn chặt vào nhau. Mọi người xung quanh như Không Thời hay huynh đệ của Nhất Tôn cũng chỉ án binh bất động, tên Thổ Long cũng y như vậy không dám động thủ mặc dù cấp độ của hắn vượt trội hơn đám người Không Thời, lý do là hắn sợ ra tay biến cố xảy ra. Cả địch và ta đứng về hai phía âm thầm quan sát cảnh tượng này.

Bề mặt kết giới khống chế bắt đầu xuất hiện những vết nứt, Trúc Thanh có vẻ không trụ vững được bao lâu nữa.

Âm Long, Hoả Long và hai trưởng lão dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau bắt đầu hành động, “Toang” tiếng kết giới khống chế vỡ ra mang theo sau là 4 cỗ sức mạnh lao tới.

“Ầm” sức mạnh vừa tới địch đã tạo ra một luồng năng lượng toả ra xung quanh một cách kinh hồn, tên Thổ Lon đứng đằng xa cũng ớn lạnh với sức mạnh 4 người hợp lại.

Nhưng 4 người trong cuộc lại con cảm thấy ớn lạnh hơn, cảm giác vừa đánh trúng vào một vật gì vô cùng cứng rắn, cảm giác như “vừa đấm vào một khối sắt cứng”. Xoá đi cảnh tượng khói bụi, một hình thù màu vàng xuất hiện, hình dáng như một con người lộ ra.

Lúc này, Trúc Thanh phía sau và Hoả Phượng, Mr.2 mới thở phào nhẹ nhõm. Hình dáng này vô cùng quen thuộc.

“Đây chẳng phải là con robot hình người của Thị Trưởng đã từng điều khiển ở Thành Hoà Bình. Nhưng màu vàng của nó bây giờ có vẻ đậm hơn trước rất nhiều.” Mr.2 mừng nói

Cả 4 người Âm Long, Hoả Long và hai trưởng lão lùi về phía sau phòng bị, một tên trưởng lão buộc miệng nói “Đây là thứ gì?”

Âm Long, Hoả Phường đều lắc đầu không biết.

Tên trưởng lão nhiều tuổi kinh nghiệm hơn nói “Dù nó là vật gì thì cũng cực kỳ nguy hiểm? Mọi người không được manh động.”

Tên trưởng lão ít tuổi nói “Vậy chúng ta cứ trơ mắt nhìn chúng đi vậy ư?”

Tên trưởng lão nhiều tuổi nhìn về phía Thổ Long đang trốn “Vậy ta phải để cho tên kia lên kiểm tra thử? Nãy giờ hắn đã làm được gì đâu.”

Thổ Long bất ngờ với lời nói đó nhưng hắn là người thấp cổ bé họng nhất ở đây, hắn phải chấp nhận tiến từng bước một cách đề phòng tiến tới con robot. Khi đến đủ gần, Thổ Long sử dụng chiêu thức mạnh nhất của hắn, một bàn tay rồng to lớn xuất hiện trên không trung mang theo một nguồn năng lượng hệ Thổ to lớn. Chiêu thức này xuất ra làm cho mặt đất cũng rung chuyển theo, đây là sự giao thoa của năng lượng Thổ trong đất, chiêu thức tốc độ vuốt từ bên trái vuốt qua và “Uỳnh”.

Cảnh tượng tiếp theo làm mọi người kinh hãi hơn, chiêu thức đó đang di chuyển cực nhanh vậy mà tức tốc đã dừng lại trong không trung. Thứ cản lại là con robot chỉ dùng tay trái của nó đưa ra, hình ảnh của chiêu thức đó bỗng nhiên biến mất. Thổ Long bây giờ lo sợ tính mạng của mình, nhưng hắn đã muộn, một tia điện xuyên qua người hắn làm tim hắn ngừng đập. Cả cơ thể Thổ Long cứ như vậy mà không còn sức sống nằm bất động dưới đất.

Âm Long, Hoả Long và hai trưởng lão lại càng đề phòng hơn với con robot này, Âm Long và Hoả Long bây giờ đã không còn đường lui, bọn chúng đã hứa giải quyết vấn đề này tận gốc. Âm Long và Hoả Long bắt đầu dùng lời lẽ thuyết phục hai vị trưởng lão cùng nhau hợp sức chiến đấu con robot này.

Âm Long bắt đầu với câu nói kích tướng “Chúng ta lại để đám nhãi nhét này sống mà trở về sao, còn những đồ tốt trên cơ thể chúng nữa! Đặc biệt là Thôi Ninh!”

Nghe hai từ Thôi Ninh ánh mắt của hai trưởng lão sáng lên, bọn chúng tới đây cũng vì cô gái này.

Hoả Long thêm vào “Nếu chúng ta hợp sức cùng nhau thì một tên cấp 29 cũng phải ngán ngẩm, huống hồ chi nó chỉ là cục sắt mà chúng ta có đến hai người hệ Hoả!”

Nghe được những lời này làm cho hai vị trưởng lão hợp lý, bọn chúng bắt đầu bàn tính cách tấn công. Đầu tiên, trưởng lão hệ Kim sẽ chống đỡ đòn đánh của con robot này, hai người hệ Hoả chịu trách nhiệm tấn công từ hai hướng, sau khi tấn công thành công hệ Thuỷ chịu trách nhiệm cầm chân.

Robot sau khi tiêu diệt được tên Thổ Long, nó vẫn đứng yên tại chỗ.

Bất ngờ, hai quả cầu lửa bắn tới tạo ra một không gian bán kính 5 mét bị thiêu cháy kịch liệt, sức nóng không gian này làm cho mặt đất như muốn chảy ra. Với sức mạnh của một tên cấp 28 và cấp 27 hợp sức lại thì sức mạnh không phải bàn tới, Không Thời và Ba Động hiểu rằng “chỉ chạm vào về mặt không gian này đủ để lấy mạng hai người, mà trung tâm của nó còn ác liệt hơn nhiều”.

Trúc Thanh, Hoả Phượng và Mr.2 bây giờ lui lại về phía đồng đội ngồi xuống hồi phục lại sinh lực và nội lực, Trúc Thanh tin tưởng robot của Nhất Tôn không dễ dàng bị thua bởi chiêu thức của hai tên kia. Cả ba kiên định tập trung phục hồi.

Con robot đã ở trong không gian này được 10 phút, tên trưởng lão hệ Kim bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn đang tính di chuyển khỏi vị trí thì bị tên trưởng lão hệ Hoả cản lại “Ca ca tính làm gì đấy, đệ vẫn còn cảm giác vẫn chưa nung chảy được vật chất bên trong?”

Tên trưởng lão hệ Kim tức giận nói “Người có nhầm không nung chảy lâu như vậy thì sắt thép nào chịu nổi, ngươi để lâu hơn thì bọn kia phục hồi là rắc rối lớn đó!”

Tên trưởng lão hệ Hoả cảm thấy lời nói phía trên hợp lý, đằng im lặng thầm đồng ý. Trưởng lão hệ Kim cùng Âm Long rời khởi vị trí đạp đất lao tới chỗ 3 người Trúc Thanh đang toạ vị. Vừa mới đạp đất được 3 cái thì phía sau đã có hai tiếng la thất thanh, Trưởng lão hệ Kim quay đầu lại thì đã thấy hai cơ thể nằm dưới mặt đất, không gian thiêu đốt robot dần bé lại để lộ ra hình dáng mới robot thon gọn và sáng chói hơn.

“Chuyện gì vừa xảy ra?” Tên trưởng lão hệ Kim quay qua Âm Long hỏi

Âm Long thấy hai cơ thể nằm dưới đất làm trong đầu hắn nổi lên một tia kinh hãi “ngày chết, ngày mình chết!”, hắn bị câu hỏi của tên trưởng lão hoàn hồn lại mặt ngu ngu không biết câu trả lời.

Tên trưởng lão mặt dữ tợn quay lại hỏi nhóm người đồng đội của Nhất Tôn “Nói mau chuyện gì vừa xảy ra không ra giết hết!”.

Khi hắn không thấy ai trả lời liền tung một quyền tạo ra một bàn tay vàng óng khổng lồ bay tới, tức khắc một thoáng chiêu thức của hắn đã bị chặn lại bởi bàn tay dơ lên con robot tạo ra một tiếng “Keng” toả ra chấn động lan ra mặt đất.

Tên trưởng lão hệ Kim lùi lại vài bước trong đầu nhảy lên suy nghĩ “Tốc độ của con robot này thật kinh khủng, mình chỉ thấy một tia sáng màu vàng xoẹt qua đã đứng trước mặt mình chặn lại quyền của mình.”

Lúc này Hoả Phượng đứng lên đầu tiên tiếp theo là Trúc Thanh và Mr.2, thấy cảnh này thì hai tên trưởng lão và Âm Long cảm thấy sự thua thiệt.

Nhất Tôn từ phía sau bước lên phía trước nói “Các ngươi hãy quay trở về và mang theo đám thuộc hạ trước khi ta đổi ý!”

Mặc dù phía trước là tên cấp 20, nhưng tên trưởng lão cảm nhận được tên này có tiếng nói rất trọng lượng với đám người ở đây. Hắn nhanh chóng cùng tên Âm Long và quân lính bị bắt quay đi với tốc độ nhanh nhất.

Mộc Lan thấy Nhất Tôn liền lao tới cầm tay anh hỏi “Chàng sao rồi?”

Hoả Phượng liền lao tới đẩy tay Mộc Lan ra “Gì mà chàng của người, mau đi ra!”, sắc mặt cô liền thay đổi cách hiền dịu “Nhất Tôn, lâu không gặp, anh có vẻ gầy đi đó!”

Với hai câu hỏi của Mộc Lan và Hoả Phượng, Nhất Tôn cảm thấy một tia hàn ý sau lưng, anh chỉ cảm giác được ánh mắt Trúc Thanh đang lườm anh. Nhất Tôn quay lại vài bước tiến tới chỗ Trúc Thanh bỏ qua sự cãi nhau của Mộc Lan và Hoả Phượng “Trúc Thanh em khoẻ chứ?”

Trúc Thanh giận hờn nói “Khoẻ gì? Tưởng anh đi xa không ai chăm sóc thì ra bóng hồng xinh đẹp thế kia cơ mà!”

Nhất Tôn mặt năn nỉ “Có đâu! Anh chỉ thương mình em thôi mà!”

Trong lúc Nhất Tôn đang giải thích cho Trúc Thanh, Mộc Lan quay qua hỏi Hoả Phượng “Cô gái lùn lùn kia là ai vậy?”

Hoả Phượng “Tình địch lớn nhất của ta và ngươi đó! Đừng có xem thường người lùn!”

Mộc Lan cười phá lên một tiếng “Ta và người 10 phân vẹn 10 thế này lại không bằng nấm lùn ấy ư!”

Hoả Phượng giọng nói hơi trầm tư “Ta cũng biết vậy! Nhưng lựa chọn là của chàng ấy!”

Mộc Lan thì từ trước nay bao nhiêu khó khăn nàng vẫn cố vượt qua, thử thách là một mục tiêu sống của nàng. Khi thấy Nhất Tôn, nàng đã muốn chiếm lấy chàng nhưng bây giờ thử thách đối diện với tình địch một cô cấp 27 và 28 càng làm cho nàng thêm quyết tâm. Mộc Lan tiến tới chỗ Trúc Thanh nói lớn “Ta sẽ giành lấy trái tim chàng ấy từ cô!”

Trúc Thanh vừa nghe những lời này như đổ dầu vào lửa, ánh mắt cô nhìn qua Nhất Tôn một cái. Công sức nãy giờ của Nhất Tôn đã đổ sông đổ biển, chàng chỉ biết khóc thầm trong lòng. Nhưng chưa kịp khóc Nhất Tôn đã bị Trúc Thanh tra tấn bằng những đòn đánh, miệng cô luôn nói “Này thì tán gái ngoài đường nè!” “Này thì không có gì đâu này!”…

Mộc Lan tính lao lên can ngăn Trúc Thanh thì bị Hoả Phượng cầm tay lại “ngươi bây giờ lao vào thì sẽ bị chấn động sức mạnh của 2 người đó làm bị thương đó. Tí nữa cô ấy trở lại bình thường thôi và Nhất Tôn không sao đâu.”

Ba vị huynh đệ và Không Thời nghe được lời của Hoả Phượng cũng bớt lo đi nhiều, tất cả bắt đầu sắp xếp trở về thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play