Chẳng mấy chốc cả ba liền xông vào giao chiến, Thẩm Xuyên nhanh tay
vơ lấy kiếm dưới đất, một cái vứt cho Yến Thanh Ngọc, một cái thì cầm
trên tay lao về phía Nhiễm Cảnh. Quả thực Nhiễm Cảnh nói không ngoa, hắn đã hút hết pháp lực của rất nhiều người, hiện tại hai đánh một cũng chỉ miễn cưỡng ngang tài ngang sức. Trong hang động liên tục vang lên tiếng binh khí chạm vào nhau, linh lực của ai cũng cuồn cuộn chứa sức mạnh
đáng sợ, mỗi một đạo phát ra đánh trúng vách đá liền tạo nên một tiếng
vang lớn, những hòn đá tan nát ào ào thi nhau rơi xuống.
Yến Thanh Ngọc càng nhìn càng ngứa ngáy tay chân, thấy Thẩm Xuyên đã
bị Nhiễm Cảnh đả thương một chiêu, hắn không thể đứng yên được quay qua
nói: "Nhóc con muội đứng yên ở đây được không, đừng nhúc nhích, đừng đi
đâu cả đợi ta một lúc."
Ngọc Tịnh Yên gật gật đầu: "Muội tự bảo vệ được mình, huynh mau đi giúp hai người họ đi."
Yến Thanh Ngọc gật đầu rồi lập tức lao vào cuộc hỗn chiến, có thêm
Yến Thanh Ngọc hỗ trợ quả nhiên Nhiễm Cảnh yếu thế hơn hẳn. Hắn lùi lại
vào trong bóng tối khuất đằng sau, cười lớn: "Hóa ra tam đại quỷ vương
các ngươi cũng chỉ biết lấy ba chọi một?"
"Hừ!" Yến Thanh Ngọc chĩa kiếm lên quát: "Chẳng phải ngươi nói trên
đời này chỉ có kẻ thắng người thua thôi à? Ta cũng đâu cần thanh danh gì đó, lúc nãy to miệng lắm giờ sợ rồi?"
"Ha ha ha." Nhiễm Cảnh cười lớn đột nhiên bốn phía lụi tắt tối đen
như mực. Thẩm Xuyên đứng cạnh Huyền Mặc còn Yến Thanh Ngọc đứng xa xa
một góc, nếu đánh dĩ nhiên sẽ chọn đánh lén kẻ đang đứng một mình. Quả
nhiên nhân lúc Yến Thanh Ngọc không để ý, từ đằng sao bị một đoản đao
chém xuống, cũng may hắn nhanh tay nhanh chân đỡ được. Huyền Mặc dùng
Đoạn Mạch kiếm chém mạnh một vòng trên không trung, lập tức xung quanh
ánh lên tia lửa, bốn phía được thắp sáng lại như cũ.
Thẩm Xuyên vội vàng hét lên: "Tiểu Yên cẩn thận!"
Trong lúc đánh nhau, Nhiễm Cảnh bị cả ba giữ chân dĩ nhiên không có
cơ hội tiến đến gần Ngọc Tịnh Yên, nhưng họ đã quên mất ở đây còn có một Mộng Quỷ. Nhân lúc không có ánh sáng, Mộng Quỷ từ từ tiến đến gần Ngọc
Tịnh Yên. Thẩm Xuyên ở quá xa không thể chạy đến kịp, Tử Linh Lan thấy
vậy vội kéo Ngọc Tịnh Yên về đằng sau, dơ tay lên chống đỡ. Nhưng ngày
trước nàng bị pháp chú của Huyền Mặc làm tổn hại, pháp lực chẳng còn lại bao nhiêu, đối với Mộng Quỷ càng không phải là đối thủ lập tức bị đánh
cho ngã xuống.
"Tỷ tỷ!" Ngọc Tịnh Yên lớn tiếng hốt hoảng vội chạy lại đỡ Tử Linh
Lan lên, nàng bị thương ôm chặt lấy lồng ngực, Ngọc Tịnh Yên siết tay
nhìn về phía Mộng Quỷ đứng dậy quát: "Ngươi dám làm tỷ ấy bị thương?!"
Ngọc Tịnh Yên vừa nói vừa giật mạnh cây trâm trên tóc xuống cứa vào
lòng bàn tay, Thẩm Xuyên vừa đến nhìn thấy cảnh này thì âm thầm lùi lại
về sau tiếp tục giúp hai người kia đánh với Nhiễm Cảnh, đã nói từ trước
Ngọc Tịnh Yên pháp lực vốn không tồi chỉ là chưa đến lúc phát huy hết
năng lực. Mà lúc nãy Mộng Quỷ ngu dốt kia vừa vặn làm cho cô triệt để
nổi lên cơn giận.
Tóc không còn trâm cố định xõa xuống thả tự do trên vai, cây trâm
dính máu từ từ dài ra tạo thành một thanh kiếm sắc nhọn, Ngọc Tịnh Yên
lao vào đánh tay đôi với Mộng Quỷ. Tử Linh Lan lo lắng nói với theo:
"Muội cẩn thận đấy!"
Phía bên kia không cần lo lắng, Thẩm Xuyên cũng tập trung vào giao
đấu với Nhiễm Cảnh hơn, Đoạn Mạch kiếm của Huyền Mặc rất lợi hại mỗi lần ra chiêu đều khó chống đỡ, Nhiễm Cảnh lúc đầu còn lớn tiếng hiện tại đã bắt đầu biến sắc. Yến Thanh Ngọc nhân lúc Thẩm Xuyên và Huyền Mặc mỗi
bên khống chế, hắn dùng một đao đâm ngay vào chính giữa bụng, Nhiễm Cảnh tránh không kịp buông tay ngã nhào xuống đất.
Mộng Quỷ thấy chủ nhân bị thương kêu gào lên một tiếng thảm thiết,
định chạy lại nhưng bị Ngọc Tịnh Yên bám chặt không buông. Nó tức giận
đột nhiên điên cuồng gào lên những tiếng the thé, răng nhọn nhô ra kiên
tục nghiến ken két vào nhau, chẳng mấy chốc đã phân chia ra thành chục
bản sao giống y hệt.
"Còn chơi thuật phân thân?" Ngọc Tịnh Yên tức giận chém loạn xạ,
nhưng đây là chiêu lợi hại nhất của Mộng Quỷ một khi đã biến hình thì
mười như một, thật giả khó phân.
Ba người Thẩm Xuyên chĩa kiếm vào Nhiễm Cảnh, hắn đang dùng tay ôm
chặt lấy bụng, máu từ kẽ tay chảy ra không ngừng. Thẩm Xuyên nhíu mày
nhìn máu trên đất, khác với người thường máu màu đỏ tươi thì đây máu của Nhiễm Cảnh lại đen sì, Huyền Mặc nhíu mày nói: "Ngươi đã chết rồi?"
"Ha ha ha. Không sai, ta đã chết từ lâu rồi!" Nhiễm Cảnh chống tay
xuống đất gượng đứng dậy cười nói: "Sao hả, bất ngờ à? Bất ngờ vì ta với các ngươi giống nhau, đều là quỷ?"
Nhiễm Cảnh vừa nói vừa cúi đầu xuống cười, dù bây giờ Nhiễm Cảnh
không còn sức chống trả nhưng Thẩm Xuyên vẫn thấy bất an, siết chặt kiếm trong tay đề phòng chĩa về phía hắn. Nhiễm Cảnh đột nhiên ngẩng đầu
lên, ánh mắt hơi quỷ dị cười: "À nhầm, ta khác mấy kẻ các ngươi chứ...
Các ngươi là vì vô dụng nên mới chết, còn ta là tự dâng mình lên để đi
theo hoài bão!"
Nhiễm Cảnh càng nói càng hơi lùi về sau, đằng sau vẫn là một mảng tối đen ánh sáng không thể chiếu đến, hắn lùi một bước đám người Thẩm
Xuyên lại tiến lên một bước.
"Ngươi nghĩ ta đã chết còn để các ngươi dễ thu phục vậy? Ta đã nói
rồi, hôm nay Tử Trùng Bất Tri Trận nhất định phải mở, các ngươi nhất
định phải chết!" Nói rồi hắn đột nhiên gào lớn lên, tiếng gào đinh tai
nhức óc khiến người nghe cực kì khó chịu. Đến pháp lực cao cường như
Huyền Mặc cũng phải nheo mắt, hạ kiếm xuống bịt chặt lấy tai lớn tiếng
nói: "Mau bịt tai lại đừng nghe âm thanh này!"
Tất cả đều lập tức làm theo chỉ tội cho mấy tu sĩ đang bị trói không
thể làm gì được, những đệ tử Luyện Khí, Trúc Cơ yếu ớt đều đã gục cả
xuống. Cũng may âm thanh này không kéo dài quá lâu, khi nó ngừng tất cả
ngẩng đầu lên lại không phát hiện Nhiễm Cảnh ở đâu cả.
Tất cả đều nhìn xung quanh đề phòng, chỉ sợ nhân lúc không để ý Nhiễm Cảnh đột nhiên ở góc nào đó nhảy vọt ra từ đằng sau. Ngọc Tịnh Yên vẫn
không buông tha cho Mộng Quỷ, xung quanh lặng ngắt chỉ có hai người liên tục giao đấu, đúng lúc cô vừa túm lấy tóc nó, Mộng Quỷ gào lên thảm
thiết thì từ phía sau lưng vang lên tiếng thở nặng nề.
Ngọc Tịnh Yên xanh mặt lôi cả Mộng Quỷ lùi về sau, Huyền Mặc tiến lên phía trước vài bước thăm dò, ánh sáng này có hạn mà nơi này quá rộng
không thể một lúc chiếu sáng tất cả, tiếng thở 'phì phò' ngày càng rõ,
tất cả chỉ biết im lặng chờ đợi.
Ngay sau đó là những bước chân nặng nề vang lên, mỗi một bước chân cả mặt đất đều như đang rung chuyển. Yến Thanh Ngọc nuốt khan có linh cảm
không tốt, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ chính hắn phải cảm thấy sợ
hãi. Chỉ cần nghe thôi cũng cảm nhận được, dường như vật đang tiến đến
là một thứ cực kỳ to lớn. Cũng không để họ đoán già đoán non quá lâu,
trong bóng tối dần dần lộ ra, đầu tiên là một cái chân ba ngón cỡ lớn,
móng của nó theo từng bước chân cắm dài xuống đất. Sau đó là một cái đầu to không ngừng ngoe nguẩy, chính là một con yêu thú da đỏ như lửa, vẩy
sắc như dao, bốn chân dài ngoàng, ở trên cái đầu cỡ lớn kia chỉ có duy
nhất một con mắt, miệng của nó dài nhe ra những hàm răng nhọn không
ngừng phát ra những tiếng khè khè, trong miệng mang theo ánh lửa.
Yến Thanh Ngọc sắc mặt trì trọng lắp bắp nói: "Má ơi... Đây... chính là Hỏa Ly trong truyền thuyết?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT