"Ca ca nói xem ta phải đối với ngươi thế nào đây?"

Giọng nói trầm ấm của hắn vang bên tai, khuôn mặt cũng đang tựa sát. Cả người Thẩm Xuyên run lên, cuối cùng vòng tay ra ôm chặt lấy người hắn. Huyền Mặc thuận thế lần nữa ôm chặt Thẩm Xuyên vào trong lòng, cằm gác nhẹ lên vai một tay xoa nhẹ mái tóc.

"Tin ta được không?"

Thẩm Xuyên mím môi gật gật đầu, nếu hắn muốn có thể tùy tiện nhốt cậu lại cần gì phải hạ giọng xuống an ủi như vậy chứ? Dù sao đi nữa, trong thâm tâm từ lúc đầu là hy vọng nghe thấy lời giải thích, chỉ cần là hắn Thẩm Xuyên sẽ nguyện ý tin... chỉ cần hắn nói là cậu sẽ tin.

"Ca ca ngoan." Huyền Mặc mỉm cười hài lòng buông Thẩm Xuyên ra, nhìn thấy áo khoác của mình vẫn nằm ngang trên người kia, không khỏi nhíu mày trách: "Sao ca ca không về phòng? Ở đây lạnh lỡ ốm thì sao?"

"Ta bị lạc..." Thẩm Xuyên ấm ức cắn nhẹ môi, nếu không phải lúc đó hắn lơn tiếng như vậy, làm cậu đi lung tung thì cũng đâu đến nỗi ngồi như kẻ lang thang ở đây.

Huyền Mặc thở dài ngồi dậy, một tay đặt trên lưng một tay vòng xuống dưới chân ôm lấy Thẩm Xuyên. Thẩm Xuyên đột nhiên nằm trọn trong vòng tay, vội vàng bám lấy cổ hắn tìm điểm tựa ngại ngùng cúi nhẹ đầu xuống.

Nếu hiện tại còn tay, Huyền Mặc thực sự muốn nhéo nhẹ má người kia một cái.

Trong cái ôm ấm áp Thẩm Xuyên lại lần nữa thiếp đi, về đến phòng Huyền Mặc nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống. Dù Thẩm Xuyên ngủ vẫn không ngừng nhăn hai mày lại, sắc mặt nhợt nhạt thấy rõ, Huyền Mặc lo lắng đưa tay lên sờ vùng trán.

Quả nhiên là bị ốm rồi.

"Huyết Y ngươi ra ngoài mua một chút thuốc về đây." Huyết Y nghe thấy lời hắn không biết xuất hiện từ lúc nào cúi đầu nhận lệnh. Cô nhìn Thẩm Xuyên đang nằm trên giường, không vội rời đi chần chừ một lúc rồi nói: "Thành chủ chỉ là ốm bình thường, người dùng linh lực chữa là được mà?"

"Chung quy y cũng là phàm nhân không thể nào quá lạm dụng." Huyền Mặc thở dài nhìn đôi tay của mình, ánh mắt trầm tĩnh nhìn không rõ cảm xúc nói: "Huống chi trên người ta toàn là ma khí đâu phải là thứ tốt lành gì."

Huyết Y lại nói thêm: "Có thể do lúc nãy bị Mộng Quỷ nhập vào nên y mới bị như vậy, thành chủ có cần thuộc hạ giúp y giải trừ hết oán khí trong người không?"

"Không cần ta đã làm rồi. Mộng Quỷ thế nào?"

"Lục Thanh cùng Tư Nguyệt đã ra lệnh cho thuộc hạ đi truy bắt, thành chủ yên tâm chỉ cần nó còn ở trên nhân gian, sớm muộn gì cũng phải xuất đầu lộ diện."

"Ừm." Huyền Mặc gật đầu cầm lấy tay Thẩm Xuyên đặt vào trong chăn, không quay đầu lại nói: "Ta biết rồi ngươi lui ra đi."

Huyết Y siết chặt tay trong vạt áo, Huyền Mặc chỉ chăm chú nhìn người đang nằm trên giường không liếc mắt nhìn cô dù chỉ một chút, dù không can tâm nhưng cũng không biết làm gì hơn cuối cùng lặng lẽ rời khỏi.

Lần này Thẩm Xuyên hôn mê mất ba ngày, trong ba ngày đó Huyền Mặc liên tục ở bên săn sóc. Thế nhưng đến ngày thứ ba, Thẩm Xuyên tỉnh dậy ngoài căn phòng trống quen thuộc ra không thấy bóng dáng hắn đâu cả. Thẩm Xuyên khẽ thở dài ngồi dậy, vì nhiều ngày không xuống giường nên người như không còn sức, đành dựa người vào đằng sau gối.

"Thẩm Xuyên tỉnh rồi đấy à?"

Thấy người đến là Tư Nguyệt, trên tay còn cầm thêm một đĩa đồ ăn cùng một bát thuốc, Thẩm Xuyên mỉm cười chào lại: "Tư Nguyệt ."

"Tỉnh dậy là tốt rồi." Tư Nguyệt cầm đến bên giường một bát cháo, khẽ dùng thìa khuấy nhẹ rồi đưa cho Thẩm Xuyên: "Mau ăn chút gì rồi uống thuốc đi."

Thẩm Xuyên cầm lấy bát, vì đã tỉnh dậy rồi nên có thể tự mình ăn. Đây là một bát cháo trắng hơi khó nuốt nhưng ít ra đã có một chút muối, không đến mức quá nhạt nhẽo. Thẩm Xuyên ăn được vài thìa rồi lại bỏ xuống nhìn Tư Nguyệt hỏi: "Thành chủ của các người lại đi ra ngoài rồi sao?"

"Phải rồi, cùng Huyết Y mới đi được một lúc thôi." Tư Nguyệt cười cười để lộ ra chiếc răng khểnh nhìn rất đáng yêu, hướng Thẩm Xuyên trêu chọc: "Sao vậy? Mới dậy mà đã nhớ rồi sao?"

Thẩm Xuyên đang nuốt dở cháo nghe Tư Nguyệt nói vậy ho khan lên vài tiếng, Tư Nguyệt vội vàng chạy lại vỗ lưng tiếng cười càng lớn hơn: "Ối ăn uống cẩn thận chứ, nào uống một ngụm nước đi."

Tư Nguyệt rót lấy chén trà cười nói: "Không phải là ta nói đúng rồi chứ? Thật sự là... không gặp một lúc đã nhớ người ta rồi."

"Khụ..." Thẩm Xuyên xua xua tay bị Tư Nguyệt nói đến hai má đỏ ửng cả lên. Tư Nguyệt cũng không có ý đùa dai đặt chén về vị trí cũ.

"Hôm nay ta có việc nên để Sở Thiên Ca đến chơi với ngươi nha." Nói xong chỉ lên bát thuốc: "Nhớ uống hết thuốc đó."

"Ta biết rồi." Thẩm Xuyên mỉm cười gật đầu, Tư Nguyệt cũng không nói gì thêm dường như thực sự rất bận, vội vàng tạm biệt rồi rời đi luôn.

Thực ra Thẩm Xuyên cũng không muốn làm phiền người khác, cậu cũng đâu phải trẻ con mà cần ngươi trông nom. Hơn nữa những người này hình như là thuộc hạ rất thân thiết của Huyền Mặc ai cũng bận rộn, để họ hầu hạ một người nhàn rỗi như cậu đúng là ủy khuất cho họ rồi.

Tuy nể mặt Huyền Mặc không nói ra nhưng Thẩm Xuyên cũng biết, trong mắt những người tu tiên hay là yêu ma quỷ quái, người phàm không phải vô dụng nhất sao? Vừa phải ăn uống ngày đủ ba bữa còn suốt ngày ốm đau.

Thẩm Xuyên càng nghĩ càng không khỏi thở dài, ước gì Huyền Mặc cũng chỉ là một người bình thường thì thật tốt.

Ngồi lơ đãng trên giường một hồi lâu, Thẩm Xuyên nghĩ lại những chuyện vừa trải qua. Dù thấy Huyền Mặc còn nhiều điều giấu diếm, hắn cũng không giải thích rốt cuộc người trong tranh kia là ai, nhưng đã chấp nhận tin người ta thì sẽ không hối hận, ai bảo cậu thích hắn làm gì?

Thẩm Xuyên vừa nghĩ vừa mỉm cười sờ lên miếng Bạch Ngọc trên thắt lưng, ngày trước Uyển Nương từng nói dùng nó có thể trò chuyện với đối phương, vài ngày rồi không được nói chuyện với Huyền Mặc, bây giờ gọi thử có được không nhỉ?

Nhưng có lẽ là hắn bận mình gọi có làm phiền không?

Do dự một hồi đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Vào đi." Thẩm Xuyên cất Bạch Ngọc lại chỗ cũ, vì biết trước Sở Thiên Ca sẽ đến nên nhìn người đi vào cũng không lấy làm bất ngờ.

"Ngươi đến rồi." Thẩm Xuyên chào hỏi một cái cho có lệ, Sở Thiên Ca không trả lời chỉ gật nhẹ đầu.

...Cái người này có khi đến cũng chỉ gọi cho là có thôi.

Thẩm Xuyên là người hay nói mà Sở Thiên Ca lại chỉ đứng nguyên một chỗ, Thẩm Xuyên nói hắn cứ đi ra ngoài tùy tiện tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi nhưng Sở Thiên Ca lại từ chối.

"Hôm trước để ngươi một mình xảy ra chuyện kia, thành chủ đã trách phạt ra rồi."

Thẩm Xuyên mím môi biết mình vô dụng không thể tự bảo vệ nên cũng không đuổi người nữa, tránh lại có thứ gì đột ngột nhảy ra, nhưng có thêm một người nhìn chằm chằm thật là khó chịu. Lại không có gì làm cậu lâu lâu vẫn phải miễn cưỡng nói chuyện với hắn vài câu, Sở Thiên Ca đáp lại cũng toàn là những câu rất đơn giản. Hỏi đi hỏi lại một hồi cuối cùng Thẩm Xuyên nhìn ra phía ngoài lơ đãng nói: "Không biết Huyền Mặc bây giờ đang làm gì?"

"Ngươi có muốn nhìn xem thành chủ đang làm gì không?" Vốn không nghĩ rằng Sở Thiên Ca sẽ trả lời, đột nhiên nghe hắn nói như vậy Thẩm Xuyên hơi bất ngờ, nhưng cũng rất cao hứng tươi tỉnh hẳn lên nói: "Ta có thể đi xem hắn làm gì sao?"

"Nếu ngươi muốn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play