Phó Tư Diễn là một người nổi tiếng trong khoa khi còn học ở trường, lớn lên đã đẹp trai lại còn có thành tích học tập tốt, điểm số cao đáng sợ, dự án dưới tay hắn cũng đạt giải thưởng quốc gia, nói chung Phó Tư Diễn lúc đó hào quang rực rỡ đến mức người khác không dám nhìn thẳng, không dám với tới. Một người cao vời vợi như vậy rơi vào ái tình cũng đều phải vướng bụi trần.
Phó Tư Diễn lúc học đại học chỉ có một vài bạn thân chí cốt, nhưng phàm làm người thì khó mà giữ bí mật được lâu dài, vì vậy sau đó chuyện yêu đương của hắn bị rất nhiều người biết. Chuyện Phó Tư Diễn là đồng tính đã khiến cho rất nhiều người bất ngờ, ai cũng muốn biết nửa kia của hắn rốt cuộc là thần tiên nơi nào mới có thể bẻ cong Phó Tư Diễn. Có người lén lút chạy đi rình, chụp được bức ảnh Phó Tư Diễn và Kỳ Gia cùng nhau tản bộ trên bờ sống, đăng lên diễn đàn trường.
Mọi người xem xong thì thập phần thất vọng, cậu kia tuy trắng trẻo, thoạt nhìn cũng khá là ưa nhìn nhưng quả thật không xứng với Phó Tư Diễn cho lắm. Người hoàn hảo như Phó Tư Diễn có phải là không nên ở cùng với người như kia không? Sau đó những câu nói này truyền tới tai Phó Tư Diễn, hắn liền lên diễn đàn trường báo cáo bài post kia. Bạn cùng phòng phải ngăn cản hắn lắm thì hắn mới không hack sập cái diễn đàn này.
Lữ Nham từ trước đến giờ cảm thấy Phó Tư Diễn trưởng thành hơn so với người cùng lứa, khả năng lập kế hoạch và thực hiện nó của cậu ta rất vững chắc. Trong khi người khác còn ngơ ngác sống qua ngày thì cậu ta đã có thành tựu trong tay rồi. Vậy mà về mặt tình cảm, Phó Tư Diễn lại như biến thành người khác, vừa ấu trĩ vừa bộp chộp, vừa nhiệt tình vừa hăng hái.
Lữ Nham vốn cảm thấy hai người này sẽ không thể bên nhau lâu dài được. Nhưng qua nhiều năm như vậy rồi mà hai người này vẫn dính nhau như keo thế kia. Lữ Nham nghĩ ý nghĩ bảo thủ của mình đã sai rồi sao? Trên thế giới này có rất nhiều người có được hạnh phúc theo cách mà người khác cho là không đúng nhưng rồi mọi chuyện đều có vòng xoay riêng của nó, chẳng có gì là không đúng cả.
“Vậy cậu về đi, chuyện bên này còn lại để anh xử lý, cậu đừng quá lo lắng.” Lữ Nham vỗ vai Phó Tư Diễn, Phó Tư Diễn nói tạm biệt rồi vào trong xe taxi.
Trên đường trở về, Kỳ Gia không hề nói chuyện với hắn; Lúc lên máy bay, Kỳ Gia không hề nói chuyện với hắn; Trên xe về nhà, Kỳ Gia vẫn không hề có phản ứng với Phó Tư Diễn.
Phó Tư Diễn liên tục sốt ruột, một lúc sau không nhịn được nữa, vừa về đến nhà là ôm Kỳ Gia vào ngực: “Bảo bối đừng như vậy nữa, anh biết sai rồi.”
“Sai cái gì?”
“Không nên nói dối em.”
Đôi mắt Kỳ Gia đỏ lên, âm thanh run rẩy: “Thân thể anh tốt đến bao nhiêu mà dám uống nhiều rượu như vậy? Lúc học đại học, anh ăn uống nghỉ ngơi không điều độ nên bị viêm loét dạ dày cấp tính đó anh có nhớ không hả? Mấy năm nay em vất vả điều trị, bồi bổ lại cho anh, anh liền đi uống rượu đến say khướt, lại còn bị xe đụng. Có trời mới biết anh rốt cuộc đã uống bao nhiêu mới bị như vậy! Em nghĩ thôi đã sợ hãi lắm rồi, lỡ xảy ra chuyện gì anh muốn chết hay là muốn em chết đây?”
Cậu quả thật không dám nghĩ, lỡ như chiếc xe kia chạy nhanh hơn một chút nữa thì sẽ ra sao… Tâm trí cậu như bị ai đó bóp nghẹt.
“Xin lỗi bảo bối, anh sẽ không uống rượu nữa.”
Kỳ Gia không trả lời, cậu đẩy Phó Tư Diễn ra, quay về phòng. Phó Tư Diễn bị nhốt bên ngoại, tội nghiệp khóc ngao ngao cào cửa xin vào nhưng Kỳ Gia lần này thật sự quyết tâm dạy dỗ người kia một chút, cậu nằm im mặc kệ.
Lần này chiến tranh lạnh này là lần chiến tranh lạnh dài nhất của hai người. Ngày thường cũng có cãi nhau vài lần nhưng lúc Phó Tư Diễn chỉ cần đùa đùa vài câu là Kỳ Gia lại mềm lòng và hai người liền hòa hảo nhau. Nhưng lần này, Kỳ gia đã thật sự thương tâm.
Buổi tối hôm đó, Phó Tư Diễn thận trọng mở cửa phòng, đi tới bên giường, Kỳ Gia lúc đó đang ngồi đọc sách.
Phó Tư Diễn nhích tới, vén chăn chui vào, hai tay vòng quay eo Kỳ Gia, cắn nhẹ tai cậu. Cậu nhíu mày chặn lại, “Hôm nay em không có tâm tình, đừng chạm vào em.”
Phó Tư Diễn luống cuống buông tay ra, nằm sang một bên. Kỳ Gia tắt đèn, nằm xuống quay lưng lại với Phó Tư Diễn. Phó Tư Diễn cực kì rối rắm, không dám nói gì, đành phải dựa sát vào Kỳ Gia một chút, đắp mềm lên cho Kỳ Gia rồi đi ngủ.
Hôm sau Kỳ Gia tỉnh dậy rất sớm, làm điểm tâm cho hắn nhưng không đợi hắn dậy đã đi làm. Lúc Phó Tư Diễn dậy, sờ bên cạnh đã thấy một mảng lạnh lẽo, trong lòng hắn cũng trở nên lạnh lẽo.
Phó Tư Diễn lấy điện thoại ra, mở Zhihu ra, lúc đầu hắn nhập “Bạn trai tức giận phải làm sao để dỗ?”, nhưng ngẫm lại thấy không đúng lắm, lại đổi thành “Bạn gái tức giận phải làm sao để dỗ?”
Hắn lướt lướt trong một đống câu trả lời nhưng quanh đi quẩn lại chỉ có vài cách như:
+ Dẫn cô ấy đi ăn gì đó thật ngon;
+ Quăng tiền làm trống giỏ hàng của cô ấy;
+ Địch tiến ta lùi, địch phẫn nộ ta quỳ…
Phó Tư Diễn nhìn nhìn một chút, chẳng có thông tin nào hữu ích cả. Kỳ Gia bình thường không mua sắm gì nhiều nên chiêu chi tiền không dùng được, còn chiêu mặt dày, Phó Tư Diễn bình thường lúc nào cũng làm nên hình như Kỳ Gia đã có kháng thể với chiêu này trong người rồi.
Phó Tư Diễn buồn bực nhìn chăm chú điện thoại, đột nhiên, có một câu trả lời đập vào mắt, Phó Tư Diễn kích động ngồi dậy, nhìn câu trả lời này mấy lần, trong đầu nảy ra một kế hoạch.
Kỳ Gia quả thật rất tức giận nhưng lại không nỡ phát hỏa với Phó Tư Diễn nên không thể làm gì hơn là không thèm để ý đến hắn nữa, phải để cho hắn lo lắng một chút, để sau này hắn phải biết lo lắng cho thân thể của hắn hơn. Sau khi giải quyết hết công việc trong sở luật, Kỳ Gia liền về nhà bố mẹ mình, cậu tự biết tay nghề nấu ăn không tốt lắm, thân thể hắn chưa khỏe lắm, không nên bạc đãi hắn nữa. Thế là cậu nhờ mẹ mình nấu giúp cậu một nồi canh xương hầm, bây giờ tan làm cậu về nhà lấy.
“Tư Diễn sao lại không cẩn thận như vậy? Nó bị thương có nặng không?” Mẹ cậu hỏi
Kỳ Gia lắc đầu, “Vẫn không sao ạ, anh ấy phục hồi cũng nhanh lắm, chờ anh ấy khỏe rồi con sẽ dẫn anh ấy về thăm bố mẹ.”
“Gấp cái gì?” Mẹ cậu cười nói: “Tư Diễn nó tinh tế hơn con nhiều, tháng trước đã đến thăm chúng ta rồi, còn tặng rất nhiều thứ tốt, vô cùng hiếu thuận, không giống con, chắc sớm đã quên mất hai người già ở đây rồi đúng không.”
Kỳ Gia bĩu môi, “Tháng trước anh ấy đến thăm bố mẹ rồi sao? Sao anh ấy không nói gì với con hết?”
“Tháng nào nó cũng tới, con không biết sao?”
“Không biết thật mà.”
Kỳ Gia thật sự không biết Phó Tư Diễn lại vì cậu mà âm thầm làm nhiều thứ như vậy.
Hai mẹ con nhìn nhau một lát, Kỳ Gia mới bật cười: “Lần này mẹ yên tâm rồi nha, anh ấy tốt với con lắm.”
Về đến nhà, Phó Tư Diễn đang ngồi ở trong phòng gọi video với người trong công ty. Kỳ Gia cũng không quấy rầy hắn, liền bước vào bếp, hâm nóng canh, dọn ra chờ Phó Tư Diễn xuống ăn. Rất nhanh sau đó, Phó Tư Diễn đã bước ra, chân hắn vẫn chưa lành hoàn toàn, bước đi vẫn còn tập tễnh.
Đi tới bên cạnh bàn, Phó Tư Diễn khen: “Bảo bối, em nấu canh thơm quá nha.”
“Em có thể nấu ra thứ ngon vầy sao, mẹ em nấu cho anh đó.”
“A… Em nói với mẹ rồi à? Chút chuyện nhỏ này đừng nên nói với bà ấy, tránh để bà ấy lo lắng.”
“Vậy anh có bản lĩnh thì đừng có bị thương nữa!”
Phó Tư Diễn đuối lý liền ngậm miệng. Ăn cơm xong, Phó Tư Diễn liền lên phòng làm việc, Kỳ Gia cũng biết công việc của hắn bị trễ nãi mấy ngày qua, cậu vào phòng ngủ đọc sách..
Một lúc sau, chuông cửa đột nhiên vang lên, Kỳ Gia định ra xem thử thì nghe tiếng Phó Tư Diễn vọng đến, “Chỉ là chuyển phát nhanh thôi, không có gì đâu bảo bối, anh đi mở cửa rồi, em không cần ra đâu.”
Kỳ Gia cũng không coi là chuyện to tát gì. Những lúc chiến tranh lạnh, Kỳ Gia đã quen với mấy trò lấy lòng của Phó Tư Diễn rồi. Phó Tư Diễn đóng cửa lại rồi thần thần bí bí vào phòng làm việc.
Hôm sau, Kỳ Gia vừa tỉnh lại đã thấy tay Phó Tư Diễn đang quấn trên eo mình, hắn quấn lấy mình như bạch tuộc. Nóng chết mất. Kỳ Gia đành phải kéo tay hắn ra, nhẹ nhàng đắp lại chăn rồi ra ngoài làm bữa sáng. Cậu nướng bánh mì, hâm nóng sữa lên rồi đi đánh răng rửa mặt. Đột nhiên, cậu cảm thấy có gì đó kì lạ, cúi đầu nhìn thì thấy trên ngón tay áp út của mình có một chiếc nhẫn bạc.
Kỳ Gia nhìn kỹ thì thấy trên đó có khắc “F&Q” *
(*Pinyin họ tên của Phó Tư Diễn là Fù Sīyǎn, còn pinyin họ tên của Kỳ Gia là Qí Jiā. F&Q là ghép hai chữ đầu trong pinyin họ của hai người)
Kỳ Gia đột nhiên bật khóc.
Nước mắt rơi xuống bồn rửa mặt. Kỳ Gia đưa tay lau nước mắt, rồi chạy về phòng ngủ. Lúc xông vào, cậu thấy hắn đang chuẩn bị mặc quần áo. Phó Tư Diễn thấy Kỳ Gia xông vào thì có chút mơ hồ, ngồi im một chỗ không dám nhúc nhích.
Kỳ Gia nắm lấy tay Phó Tư Diễn, quả nhiên thấy trên ngón áp út của hắn cũng có một chiếc nhẫn bạc y hệt.
“Em… em thấy rồi à? Có thích không?”
Kỳ Gia không trả lời, đưa tay muốn tháo nhẫn của Phó Tư Diễn ra.
Phó Tư Diễn kinh hãi, lập tức rút tay giấu ra phía sau: “Bảo bối, em muốn làm gì?”
“Anh tháo ra trước đi.”
“Không được, anh nói cho em biết, Kỳ Gia, cãi nhau thì cãi nhau nhưng nếu em dám nói chia tay gì gì đó với anh, anh…anh biết em còn giận nhưng đã đeo nhẫn lên rồi thì là người của anh… không được… ngày mai chúng ta ra nước ngoài đăng ký kết hôn, không cho em đổi ý đâu…”
Kỳ Gia im lặng nhìn vẻ mặt bất an của Phó Tư Diễn, cưỡng ép kéo tay hắn qua, phải dùng sức để tháo nhẫn xuống. Mắt Phó Tư Diễn đỏ lên, Kỳ Gia có cảm giác như thể hắn sắp phun lửa đến nơi rồi. Kỳ Gia lại cầm lấy tay hắn, trịnh trọng đeo nhẫn vào cho hắn. Chiếc nhẫn bạc sáng bóng trên ngón tay thon dài của hắn thật sự quá đẹp. Kỳ Gia hài lòng ngắm đi ngắm lại mấy lần.
“Anh bị ngốc hả, có ai lại tự mình đeo nhẫn kết hôn bao giờ?” Kỳ Gia oán trách liếc nhìn Phó Tư Diễn.
Phó Tư Diễn còn đã ngơ ngẩn nhìn tay mình. Chờ Kỳ Gia nắm lấy tay hắn, hai chiếc nhẫn bạc chạm vào nhau, Phó Tư Diễn mới tỉnh hồn lại, hắn ôm chặt Kỳ Gia, “Em làm anh sợ muốn chết đó bảo bối.”
“Anh chuẩn bị lúc nào?”
“Hôm qua.”
“Qua loa vậy? Phó Tư Diễn đại nhân nổi tiếng kĩ tính sao lại làm việc tùy tiện thế này?”
“Vậy em có thích không?”
“Thích.”
Sao lại không thích chứ? Sao lại không động lòng trước thứ tình yêu chân thành đến như thế này chứ?
“Hôm qua lúc anh gọi điện đặt hàng, người ta hỏi anh muốn khắc chữ gì, anh bảo là F và Q, lúc đó tự dưng anh lại có cảm giác như tên của hai đứa được viết vào sổ nhân duyên, duyên phận của chúng ta được định sẵn như vậy.”
“Duyên phận chúng ta không phải đã sớm được định sẵn rồi sao, vào lúc 6 năm trước lúc ở tàu điện ngầm đấy?” Kỳ Gia dựa vào ngực Phó Tư Diễn, hỏi hắn: “Anh nói xem nếu lúc đó anh không đi chuyến tàu đó, hoặc đi sớm hơn hay muộn hơn một chút thì có phải hai đứa sẽ không bao giờ gặp được nhau hay không?”
Phó Tư Diễn nhìn người trong ngực, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng khi anh đến, không sớm không muộn, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy em.”
—— tư nhân nhược thải hồng, ngộ thượng phương tri hữu * ——
(*Câu này tạm dịch là “Có những người giống như cầu vồng nhưng có gặp gỡ mới nhận ra.” Nó xuất phát từ một câu thoại trong bộ phim “Flipped” của Mỹ: … But every once in a while you find someone who’s iridescent, and when you do, nothing will ever compare. Theo mình hiểu thì câu này có nghĩa là: có thể trước đó bạn từng nghe rất nhiều người nói cầu vồng rất đẹp nhưng chỉ khi bạn gặp được người ấy, bạn mới có thể biết cầu vồng thực sự lộng lẫy đến thế nào)
HOÀN CHÍNH VĂN
Editor: Vậy là hoàn truyện rồi, còn mấy phiên ngoại nữa thôi. Mình sẽ cố gắng đăng trong thời gian tới. Mình đào hố này vào ngày 1 tháng 1 coi như mở hàng năm mới cho nhà mình ấy mà. Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ. Yêu mọi người nhiều. (ɔ◔‿◔)ɔ ♥
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT