Những người trên du thuyền lúc này đã chấp nhận hiện thực, cũng không còn kêu khóc than vãn như tối qua nữa.
Tuy nhiên tâm trạng ai nấy đều cực kỳ kém.
Ở một bên mái che nắng, tên béo Nabuto vừa ăn bữa trưa vừa ôm khư khư cái điện thoại ipon 15 ultra super pro max plus.
“Mày từ bỏ đi Nabuto, trừ khi là điện thoại vệ tinh. Nếu không cũng vô phương liên lạc với đất liền.”
Dù sao cũng được coi là bạn thân, Kong hảo tâm khuyên nhủ một câu.
“Tao không quan tâm, biết đâu đột nhiên có tín hiệu...”
Thấy hắn vẫn cố chấp ôm hy vọng, Kong cũng mặc kệ. Cậu thân là một người chơi, biết rõ được hướng đi của cốt truyện, hiển nhiên sẽ không làm mấy việc vô ích như chờ đợi kia đâu. Đảo hoang còn đang chờ cậu tới để sinh tồn a.
Đi qua phía mạn phải thuyền để kiểm tra chiếc thuyền phao cứu hộ.
Sau một ít công phu lục lọi tìm kiếm, cậu cũng thấy được thứ mình cần.
“Đáng tiếc không có máy bơm khí.”
Kong nhìn chiếc thuyền phao màu vàng xẹp lép dưới đất mà cảm khái.
Lúc trước nều có điện thì sẽ sử dụng máy bơm nén để bơm, nhưng giờ không có thì cũng chỉ có thể dùng miệng tới để bơm.
Mang chiếc thuyền phao trải rộng ra mặt boong thuyền, Kong ngồi khoang chân xuống điều tức lại hô hấp xong bắt đầu phồng mang trợn má lên mà thôi hơi vào ống dẫn khí trên đuôi chiếc thuyền phao.
Phù...! Phù...! Phù...!
Nhóm bốn cô gái ca sĩ đứng ở một bên nhìn, cũng không có ý định giúp đỡ. Còn quản gia Hùng cùng với Adam thì sau bữa trưa vẫn ở lại bên phòng phòng điều khiển.
Không quan tâm tới bọn họ đang làm gì, Kong vẫn chăm chú ngồi thổi thuyền phao. Cậu dự tính ngày mai sẽ rời khỏi du thuyền, đi tìm kiếm đất liền.
Dựa theo nhiệm vụ ban bố “Sống sót trên đảo hoang 365 ngày” thì Kong có thể khẳng định 96% là sẽ liên quan tới đảo. Mà một mực chết dí chiếc du thuyền và chờ đợi nó có trôi dạt vào hòn đảo nào đó.
Đây chính xác là một cái quyết định cực kỳ ngu xuẩn.
Với cái tốc độ trôi như hiện tại, có tới tết Công Gô cũng chưa thấy bóng dáng đất liền đâu.
Sau hơn nửa giờ, cuối cùng chiếc thuyền phao cũng đã được bơm căng.
Balo bị khóa, nhưng điểm chỉ số của Kong vẫn là còn ở đấy. Thổi một chiếc thuyền phao bốn chỗ ngồi cũng không tốn bao nhiêu.
Cậu dừng lại một chút để kiểm tra xem có bị thủng chỗ nào? Sau khi ổn thỏa hết mới buộc dây thừng lên chiếc thuyền phao và ném nó xuống biển.
Bước đầu đã xong, tiếp đến là bước thứ hai.
Kong xuống khoang thuyền, đi vào trong phòng bếp. Cậu bê theo hai thùng nhựa cùng với một balo lớn đã chuẩn bị từ trước, ném lên trên thuyền phao.
Bên trong có một ít đồ hộp, nước lọc và các vật dụng cần thiết cho dã ngoại sinh tồn.
Kong chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành. Hiện tại cái cậu còn thiếu chỉ là vài người đồng đội nữa mà thôi.
“Bác Hùng. Bác đi tập hợp mọi người lại, cháu có chuyện cần bàn bạc.”
“Được rồi, bác đi ngay đây.”
Một lát sau, quản gia Hùng dẫn theo tất cả người trên du thuyền tụ hợp lại một chỗ.
Tên béo Nabuto đi tới đầu tiên, nhìn thấy thằng bạn thân liền hỏi: “Có chuyện gì vậy Kong? Sao lại gọi mọi người lại đây.”
Mấy cô gái kia đoán già đoán non hô lên.
“Có phải là anh đã liên lạc được với đội cứu hộ biển rồi phải không.”
“Tốt quá!”
“Chúng ta được cứu rồi.”
Kong nhìn bọn họ phản ứng, cũng không biết nói gì cho phải. Cái đám người này nha, lúc nãy nhìn thấy cậu bơm thuyền phao còn chưa hiểu ra được vấn đề hay sao?
Nếu không phải là lúc cần tuyển thành viên thì cậu chắc chắn đã chửi mấy câu cho tỉnh rồi.
“Không phải. Tôi không có cách nào để liên lạc cầu cứu đất liền. Tình cảnh của chúng ta hiện nay mọi người cũng ít nhiều hiểu được đúng không.”
Nghe xong lời Kong nói làm năm người tên béo Nabuto và bốn cô gái nhốn nháo cả lên.
“Im miệng!”
Diễn biến có chút đi lệch với dự tính, Kong quát lớn một tiếng ổn định cái nhóm phá hoại lòng quân lại. Chưa chiến đã loạn thì còn đánh cái nỗi gì.
“Đây là thông báo cho mọi người biết chứ không phải là thương lượng. Dù có nghe hay không thì tôi cũng sẽ rời khỏi du thuyền. Chờ đợi ở đây chỉ có một con đường chết!”
“Mười phút nữa tôi sẽ đi. Ở đây có ai muốn đi cùng không?”
Lời vừa dứt, không một ai trả lời, chẳng có ai khuyên ngăn. Mấy người nhìn Kong như một thằng ngốc đồng dạng. Ngay cả cả ông bác quản gia cũng cúi đầu lảng tránh ánh mắt của cậu chủ.
Thấy được kết quả như này, cậu chỉ biết thở dài một tiếng rồi tự mình rời đi.
Tùm!
Kong nhảy xuống biển. Không phải là để tự sát vì thất vọng, mà là để leo lên chiếc thuyền phao.
Cậu ngồi trên thuyền, cũng không có lập tức đi ngay.
“Như đã nói, chờ mười phút. Nếu không có ai thì chỉ có thể một mình rồi đi a.”
Nhóm người ở trên du thuyền, đứng ở lan can nhìn xuống một chút rồi cũng mất hết hứng thú quay trở vào khoang thuyền. Bọn họ có lẽ cậu cũng chỉ là mạnh miệng, chờ đến tối kiểu gì chả mò về.
Duy chỉ có một cô gái còn đứng ở lại.
Thời gian mười phút đã kề cận. Cô gái tại trong đấu tranh nội tâm hồi lâu sau bỗng nhiên nhón chân lên nhảy xuống biển.
Cô bơi tới chiếc thuyền phao của Kong, ánh mắt cực kỳ kiên định nhìn cậu nói: “Em đi cùng anh!”
“Ha ha... Tốt lắm! Vậy chúng ta đi thôi, đồng đội!”
Dưới ánh hoàng hôn, một nam một nữ không ngừng huy động mái chèo điều khiển con thuyền lướt đi trên mặt đại dương bao la vô tận.
[Đồng Bằng Sông Hồng. Ngày 4 Tháng 3 Năm 2021.]
[3300]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT