Kong cùng với năm mươi người sống sót, bao gồm cả quân nhân lẫn dân thương đang chen chúc nhau trốn trong không gian trật hẹp của khu nhà vệ sinh nữ.
Đột nhiên bên ngoài truyền tới âm thanh hỗn loạn của zombies. Tiếng người la hét chạy trốn.
Một người lính trẻ thò cầu qua ổ cửa sổ quan sát tình huống bên ngoài vội báo cáo: “Đội trưởng! Tàu tới rồi, còn có rất nhiều người sống sót khác đang bị zombies truy đuổi.”
Và người đội trưởng không ai khác chính là Kong, cậu cùng Sunny đã cứu được toàn bộ những người ở đây. Vì thế mà được những người sống sót ủng hộ đảm nhiệm chức vụ đội trưởng, lãnh đạo bọn họ.
Kiểm tra lại một lần trang bị cùng tình trạng của những người tại đây, Kong trầm tư một lát nói: “Chú ý bảo vệ an toàn cho bản thân và những người bên cạnh. Tôi cùng với Sunny sẽ đi tiên phong. Tất cả chú ý bám sát!”
“Rõ!”
“Chúng tôi sẽ không làm vướng chân cậu đâu...”
Những người sống sót đồng thanh nói.
Kong gật đầu hài lòng với biểu hiện của họ, cậu cầm chắc vũ khí lên đạp cửa lao ra ngoài.
“Xuất phát!”
.........
“Mau chạy đi!”
“Soo An!”
Seok Woo trong nháy mắt nhìn thấy đứa con gái bé bỏng của mình bị một con zombie khuôn mặt lở loét áp sát, trực vồ lấy. Anh ta dồn toàn bộ sức lực lao tới trong sự vô vọng.
Corona444 đang bị ba con zombies vây công khó lòng mà dứt ra để ứng cứu được.
Những tưởng con bé sẽ chết chắc. Đúng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, thình lình xuất hiện một nữ cảnh sát tóc đen búi đuôi ngựa lao ra.
Đùng! Ầm!
Đầu tiên là một cú phi thân đá thẳng vào đầu con zombie, đồng thời mượn thế xoay tròn 180 độ bồi thêm một cú khiến nó bay ra xa bốn năm mét, lăn vào giữa đống ghế ngồi.
“Mau đi chạy đi!”
Sunny không quay người nói với cô bé, thanh kiếm trong tay liên tục được huy vũ chém giết zombies giải cứu những người đang chạy loạn.
Dù sao thì xuất thân của cô cũng là cảnh sát nhân dân, được đào tạo kỹ năng cùng tư tưởng sâu sắc.
Corona444 cũng không nghĩ nhiều, mà dù có thì hắn cũng không rảnh để suy nghĩ. Cứu được Soo An giúp hắn không bị hủy mất nhiệm vụ, chỉ cần biết thế là đủ rồi.
Seok Woo chạy tới bên cạnh con gái, những lời lẽ hỏi han có sao không cái mẹ gì đều không cần hỏi.
Lúc này phải chạy đua với tử thần!
Những người sống sót được giảm bớt áp lực, bọn họ thục mạng mà chạy ra sân ga theo sự dẫn dắt của Kong cùng nhóm quân nhân.
“Tất cả mau lên tàu!”
“Trick Song Sok, dẫn đội đi hộ tống người lái tàu, không được ông ta xảy ra chuyện.”
Kong vừa vung rìu chặt chém zombies vừa ra lệnh cho nhóm quân nhân bên cạnh.
Chỉ thấy người được gọi tên hô “Rõ!” một tiếng xong liền mang theo bốn người đồng đội bên cạnh bứt tốc lao lên trước đuổi theo người lái tàu.
“Nhanh lên! Nhanh lên!”
Choang!
Rầm! Rầm! Rầm!...
Tấm cửa kính không thể chịu nổi được áp lực từ vô số zombies đánh tới đã vỡ vụn. Vì thế mà bè lũ zombies từ trên tầng cao ào ào rơi nện trên nóc tàu rồi lăn xuống đầy sân ga.
Nhiều hành khách bị tập kích bất ngờ đã bỏ mạng.
Những người may mắn chạy nhanh leo được lên trên tàu vẫn tràn đầy kinh sợ nhìn tràng cảnh máu tanh bên ngoài sân ga.
Lão trung niên doanh nhân không hổ thẹn là nhân vật bị ghét nhất trong phim.
Lão ta túm chặt lấy cổ áo nam nhân viên tàu gắt gỏng quát lên: “Chúng ta phải đi thôi! Mau liên lạc với trưởng tàu ngay!”
Nữ học sinh trung học vừa nghe xong liền nóng nảy lắc mạnh đầu gấp hô lên: “Không được! Bạn cháu còn chưa lên tàu!”
“Tránh ra!” Lão trung niên đẩy mạnh cô nữ sinh ngã lăn ra sàn tàu lớn tiếng.
“Phải bảo vệ những người trên tàu!”
Nói xong lão lại túm chặt lấy cổ áo nam nhân viên gằn hỏi: “Đúng không!”
Bị đẩy trách nhiệm gánh vác sinh mạng của nhiều người trên vai làm cho nam nhân viên vô cùng khó xử. Nhưng bị mấy chục con mắt nhìn chăm chú khiến anh ta chỉ chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Trưởng tàu. Xuấ... Xuất phát!”
Ở một bên khác. Kong đang cùng với Sunny, Seok Woo và một vài nam thanh niên khác ở lại chặn cửa ngăn cho lũ zombies đuổi theo nhóm người sống sót.
“Oppa! Anh chạy trước đi!”
Sunny vừa gồng mình lên đẩy cánh cửa kính ngăn cách sảnh chính với hàng lang thông xuống sân ga vừa nói.
Kong trong lòng thầm cười khổ, nếu không phải vì cô nàng thì cậu cũng chẳng ngu gì mà ở lại làm công tác bọc hậu đâu.
Nhìn cánh cửa kính đang trên đã nứt bể, cậu hô lớn: “Đừng nói nhảm! Cảnh cửa này không giữ được lâu đâu. Đếm tới ba liền buông ra rồi chạy. Hiểu không?”
“Em biết rồi Oppa.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Tất cả nghe theo cậu chỉ huy.”
Kong cũng không dài dòng, ngay lập tức bắt đầu đếm.
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
“Chạy!”
Lại tiếp một hồi bị zombies đuổi giết kịch liệt trên sân ga, cuối cùng thì nhóm người của Kong cũng an toàn nhảy được lên chiếc tàu đang chạy.
Kong ngồi phịch xuống ghế thở dốc, chửi một tiếng phát tiết.
“Cái con em nó! Chúng ta thì liều mạng ở lại ngăn cản zombies, lũ khốn này lại mở tàu chạy trước.”
Sunny ở bên cạnh, ở chung một thời gian cũng hiểu một chút tính cách của oppa, cô cười nói: “Không phải là chúng ta đều đã lên được tàu rồi hay sao. Oppa đừng để tâm tới nữa.”
“Nể mặt Sunny.”
Kong kéo Sunny xuống ngồi kế bên mình, khuôn mặt mặc đã hòa hoãn đi rất nhiều.
Còn những người khác thì vội móc điện thoại ra gọi kiểm tra cũng như báo bình an với người thân, bạn bè của mình.
Người chồng to con bấm điện thoại, vừa mới chờ được dây lát thì đầu dây bên kia đã bắt liên lạc: “Alo!? Em yêu à?”
“Chú ơi!”
Là tiếng hét của Soo An. Người chồng bỗng chốc trở nên khẩn trương lo lắng.
“Sao cháu lại cầm máy? Cháu đang ở đâu?”
Soo An hoảng loạn nức nở đáp: “Chúng cháu đang ở trong nhà vệ sinh!”
“Nhà vệ sinh? Toa... Toa số mấy?”
“Ở... Ở...”
Cô bé không biết mình đang ở toa nào, lắp bắp mãi không trả lời được. Cũng may người vợ mang thai tinh ý phát hiện được số toa tàu trước khi leo lên, vội hô lớn: “Toa 13!”
Và rồi đó cũng là âm thanh cuối cùng được truyền tới.
[Chán phim về zombies chưa các bạn hữu. Giờ chuyển qua chơi sinh tồn nhé.]
[Nếu thấy truyện giải trí, thì đừng tiếc vài giây bấm nút Thích a.]
[À còn một điều nữa. Trải qua ba Map đầu hơi kém chất lượng, những chương sau sẽ được chăm chút hơn. Các bạn hữu tiếp tục ủng hộ nhé.]
[4900]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT