Giờ phút này xung quanh lại chìm vào khoảng không yên tĩnh lần nữa, mọi người vẫn chưa kịp hiểu những gì Từ Nhu nói. Trong đầu mọi người hậu như có cùng dòng suy nghĩ: “Cái gì cơ? Từ Nhu cô ấy vừa nói gì? Anh trai nghĩ là sao?”

Lúc này trên xe Từ Thiên nhìn hai người bạn của Từ Nhu nói: “Từ nãy đến giờ xảy ra nhiều việc quá mà quên mất hỏi tên các em.Hai em tên gì vậy.”

Một người bạn của Từ Nhu tính cách có vẻ khá bạo dạn, cô nói: “Em là Nhạc Y Y, hân hạnh được gặp anh.”

Một người bạn nữa của Từ Nhu tính tình khá trầm ổn,cô nhìn Từ Thiên không rời mắt khi lên xe đến bây giờ. Trong ánh mắt của cô có thể thấy cô rất sùng bái Từ Thiên,cô hơi cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói: “Chào anh, em là Tề Tuyết”

Từ Thiên nhìn hai cô bé qua kính chiếu hậu,giờ hắn mới để ý hai cô bạn này của Từ Nhu cũng phải nói là nhan sắc cũng không tồi. Từ Thiên mỉm cười nhẹ nói: “ Chà, hai cái tên thật đẹp. “

Tề Tuyết và Nhạc Y Y được Từ Thiên khen đồng thờiđỏ mặt. Từ Nhu ngồi cạnh Từ Thiên hết quay xuống nhìn hai cô bạn của mình rồi lại quay sang nhìn anh trai, cô ngồi sát lại gần ôm lấy cách tay cảu Từ Thiên nói: “Anh hai à, em chỉ có tiểu Tuyết và YY là bạn thân của em thôi. Anh đường có mà giở trò tán tỉnh họ, em không muốn ai trong hai người trở thành chị dâu của em đâu.”

Nghe Từ Nhu nói vậy khuôn mặt cảu Tề Tuyết và Nhạc Y Y càng trở nên đỏ hơn, còn Từ Thiên đành phải cười khổ nói: “Em nói gì vậy, anh giống như loại như em nói không?”

Từ Nhu nheo đôi mắt của mình lại, cô không rời mắt khỏi Từ Thiên, cô nói: “Em sống với anh từ bé đến bây giờ lai không thể hiểu được tính anh sao...”

Từ Thiên ngồi lái xe với một khuôn mặt đầy khổ sở, hắn không biết mình nên làm gì với cô em gái này nữa. Từ Thiên vội vàng chuyển chủ đề: “Được rồi, bây giờ anh đưa mấy đứa đi ăn. Mấy đứa tích ăn ở đâu?”

Thấy Từ Thiên nói vậy ba cô nàng cũng có cảm giác thấy đói. Tề Tuyết và Nhạc Y Y lần đầu quen biết Từ Thiên nên hai cô bé yên lặng không nói gì. Hai cô bé đều suy nghĩ anh trai Từ Nhu đã mời hai cô đi xem ca nhạc, với sự biểu hiện của Từ Thiên khi nãy khiến hai cô không muốn xuất hiện hình ảnh xấu nào trong mắt Từ Thiên. Nữ sinh cấp ba mà, ai chẳng muốn để lại một ấn tượng tốt trong mắt một người nam nhân tuyệt vời như Từ Thiên. Từ Nhu không biết tâm tư cảu hai người bạn của mình, cô chỉ nghĩ hai người ngại ngùng trước Từ Thiên mà thôi. Vì Từ Thiên là anh trai cô nên suy nghĩ một chút Từ Nhu nói: “ Anh! Vừa rồi em nghe thấy chiếc xe này của anh có chiếc giá là 280.000USD phải không.Anh có nhiều tiền mua xe như vậy hay anh đưa cọn em đến một nhà hàng nào sang trong ăn đi.”

Từ Thiên mỉm cười nhìn Từ Nhu rồi lái xe thẳng đến nhà hàng Tân Sơn.

Bước vào nhà hàng Tân Sơn, Từ Nhu và hai người bnaj cảu mình không khỏi choáng ngợt. Ba cô bé vội vàng đi sát vài Từ Thiên, Từ Nhu nắm lấy tay của Từ Thiên nói nhỏ: “Anh vừa rồi em chỉ nói đùa thôi, sao anh lại đưa bọn em đến nơi đắt tiền này?” Tề Tuyết và Nhạc Y Y cũng đồng tình gật đầu với Từ Nhu

Từ Thiên nhìn biểu hiện của ba cô bé biết ba cô sợ mình ăn xong không có tiền trả có chút buồn cười. Từ Thiên nhìn ba cô bé nói: “Đừng lo, không sợ anh không có tiền trả. Anh đang mong mấy đứa ăn hết tiền của anh đi cũng được đây này.”

Từ Thiên đến trước mặt nhân viên quầy lễ tân hỏi: “Xin lỗi, nhà hàng còn phòng trống nào không?”

Tên nhân viên lúc đầu tính nói hết phòng rồi vì hắn thấy Từ Thiên đi cùng ba cô gái xinh đẹp này chắc chắn là sĩ diện mà thôi. Hắn làm việc ở đây cũng thấy nhiều thể loại này rồi, cuối cùng là không có tiền để trả. Nhưng đột nhiên hắn nhìn Từ Thiên có chút quen quen, hắn thấy Từ Thiên giống người thanh niên tối hôm qua hắn tiếp đón cùng với người có tiếng ở Viêm Thành này là Sở Nam. Vì không chắc chắn nên hắn hỏi lại: “Ngài có phải là người hôm qua đi cùng với chủ tịch Sở của công ty Sở Tinh phải không?’

Từ Thiên gật đầu nói: “ Đúng, là tôi.’

Tên nhân viên biết mình nhận đúng người thầm kêu may mắn, tí nữa thì chỉ vì không nhìn kĩ mà hắn đuổi một nhân vật lớn đi. Tân nhân viên niềm nở đón tiếp: “ Xin mời ngài vào trong, tất nhiên là chúng tôi còn phòng rồi. Xin mời đi lối này.”

Tên nhân viên đưa bọn họ vào phòng ăn cùng với khuôn mặt mộng bức không hiểu gì của ba người Từ Nhu. Từ Nhu vội vàng hỏi Từ Thiên: “Anh! Hôm qua anh đến đây ăn sao? Còn cùng chủ tịch của công ty Sở Tinh nữa sao?”

Tề Tuyết và Nhạc Y Y nhìn Từ Thiên với khuôn mặt đồng câu hỏi, đơn giản vì các cô biết nhà hàng Tân Sơn này đâu phải muốn đến là đến. Phải những người nào có tiền lắm mới có thể đến đây cảm nhận hương vị đầu bếp năm sao nấu. Nhưng đến đây là một chuyện, bọn họ còn bất ngờ hơn là Từ Thiên đến cùng với chủ tịch của công ty Sở Tinh- Sở Nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play