Ngày ấy gặp được người đàn ông kỳ lạ ấy ở dưới lầu xong, Dự vương không còn tâm trạng uống rượu gì nữa. Sau khi về nhà, việc Thần Cảnh làm đầu tiên là sai người tìm một vị đạo sĩ trừ tà nhảy cả đêm, chiều hôm sau thì vội vào cung.

Mặc kệ cuối cùng ngày ấy gặp được người hay ma, liên tưởng chuyện này với thanh kiếm treo ở ngự thư phòng, Thần Cảnh đều cảm thấy việc này cần phải nói một tiếng với hoàng đế. Có điều nghĩ đi nghĩ lại, hoàng cung là nơi long khí thịnh vượng nhất thế gian, cô hồn dã quỷ có vào được cửa thành đi chăng nữa, cũng không đến gần được người hoàng đế. Cứ thế, Dự vương vừa vào cung, vừa suy nghĩ miên man.

Mới vào cung đã thấy ai nấy người trong cung đều bận bịu công việc.

Bởi vì cả năm, hoàng đế và các tần phi  rất hiếm có cơ hội cùng ngồi lại một chỗ, ăn một bữa cơm, nên từ quý phi xuống thái giám cung nữ trong cung đều chuẩn bị hết sức cho bữa cơm đoàn viên mỗi năm một lần này. Nếu hỏi ai rảnh nhất cung thì có lẽ chỉ có Dự vương hắn thôi, địa vị của hắn cao, lại không đòi hỏi sự yêu mến của hoàng thượng. Hắn có đặc quyền vào cung chơi, không cần làm gì dù nay đã là 29 Tết. Dự vương đứng ở cung Chính Dương chờ người vào thông báo.

Không bao lâu đã thái giám ra truyền lời, cung kính mời Thần Cảnh vào gặp hoàng thượng.

Tháng chạp, trời rét căm căm, tay Thần Cảnh cũng lạnh tê hơn phân nửa. Vừa vào phòng đã vội đến gần than sưởi, hành lễ nói: “Thần đệ bái kiến hoàng thượng, Ngô hoàng… “

Thần Cảnh còn chưa nói hết câu đã bị Thần Dục ngăn lại. Thần Dục đứng cạnh bàn, ngài mặc một bộ long bào bằng gấm màu vàng óng, khoác một cái áo choàng bằng lông màu nâu đen, tơ áo mềm nhẵn, chiếc áo được may rất khéo, tôn lên sự cao quý của ngài. Thần Dục hỏi Thần Cảnh: “Có chuyện gì?”

Thần Cảnh cẩn thận nhìn Thần Dục một cái, thấy mày ngài hơi dãn ra, nhưng nhìn có phần mệt mỏi, tâm trạng ngài có vẻ như không tệ lắm, thế là hắn bèn lựa lời mà thưa: “Hoàng huynh, nói chuyện này ra chắc huynh có thể không tin. Hôm qua thần đệ thấy một người, bất chợt cũng không nhớ nổi tên hắn là gì, à không, cũng chưa chắc là người…”

Thần Dục vốn không kiên nhẫn nghe lắm, ngài nắm một cây quạt xếp trong tay, nghe Thần Cảnh nói được hai câu thì mày đã cau lại, gõ quạt xếp lên bàn một cái, nói: “Trẫm thấy người đang rảnh lắm đúng không.”

Thần Cảnh nghe vậy suýt nữa ói máu, vội nói: “Đừng đừng đừng, hoàng huynh, ý đệ là cái…cái… ” tay hắn chỉ chỏ mấy cái, không biết đang chỉ cái gì: “Thanh kiếm treo ở ngư thư phòng của huynh, huynh mau ném đi, coi chừng dẫn mấy thứ không sạch sẽ tới đó!”

Thần Dục vừa nghe vậy, ánh mắt đông cứng lại, ngài cười, nhưng giọng điệu thì không như biểu hiện trên mặt: “Là ai nói bậy với ngươi? Ai dám động thanh kiếm đó một cái thử xem, trẫm lấy mạng kẻ đó.”

Thấy hoàng đế không giống chỉ nói suông, lần này Thần Cảnh không dám nói nữa.

Nhưng Thần Dục lại bước lên một bước, giọng nói đều đều nhưng chứa sự bức ép, khiến người ta khó mà lảng tránh: “Ai?”

Thần Cảnh nhăn mặt, biết tám phần mười là hôm nay mình gặp xui rồi, chỉ đành nói thật: “Hồi bẩm hoàng huynh, không ai nói… Là hôm qua, lúc ăn cơm ở quán rượu phố tây, không biết sao, đệ nhìn thấy một ám vệ ngày xưa của huynh trước một quầy bán bánh bao… Tên, tên gì đệ quên rồi… Cũng có thể là đệ nhìn lầm người? Hơn nửa phần đó là ma…”

Thần Cảnh nói mấy câu, câu trước với câu sao chẳng liên quan gì, nói hết nửa ngày, càng nói càng thấy mình rảnh rỗi tìm việc. Sau đó hắn thấy tay cầm quạt xếp của Thần Dục bỗng ngưng lại, ngài im lặng trong chốc lát, nhẹ giọng hỏi: “Bình Cửu?”

Thần Cảnh vỗ tay một cái: “Đúng, đúng đúng đúng. Là tên này. Năm ấy hoàng huynh nhắc người này với đệ, nói võ công của người này rất giỏi. Năm đó đệ có đánh thử với người này, nên khá ấn tượng, nhưng người này… không phải người này đã chết trong lần cứu giá hồi bốn năm trước ư?”

Nếu không…

Thần Cảnh sắp xếp lại dòng suy nghĩ.

Nếu người này còn sống, có công cứu giá thì không phải chỉ cần xòe tay là có được vinh hoa phú quý ư, nhưng tại sao bốn năm nay chẳng nghe tin gì về người này, chỉ để lại một thanh kiếm ở ngự thư phòng của hoàng đế?

Mà dù có công cứu giá đi nữa thì kiếm của một thị vệ đã chết lại xuất hiện ở ngự thư phòng, vậy có hợp lý không?

Không hợp lý.

Tất cả những thứ này đều không hợp lý.

Thần Cảnh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Thần Dục một cái, thì thấy khi Thần Dục nghe tin này, trên mặt ngài lộ vẻ trong tập trung một cách hiếm thấy. Ngài chống quạt xếp lên bàn, ánh mắt vẫn thâm sâu như thường, nhưng không tối tăm chán nản như xưa, tựa như có một đường hơi thở không nhìn thấy trong thân thể được làm thông, cho dù không cười, Thần Cảnh vẫn cảm thấy ánh sáng rất nhẹ trong đôi mắt Thần Dục.

Thần Dục nói: “Trẫm biết rồi, ngươi về trước đi. Mai nhớ tới dùng cơm.”

Thần Cảnh gần như ngây người, không nói nên lời.

Thả hắn đi dễ vậy à?

Không hỏi gì hết à?

Thần Cảnh nhìn thấy, hoàng đế xoay người, rõ ràng vẻ mặt không thay đổi, nhưng không biết sao, Thần Cảnh cứ cảm thấy hoàng đế trở nên vui vẻ hơn bình thường, nhưng hắn không biết diễn tả nó thế nào.

Hơn nữa, niềm vui này còn không phải chỉ có tí ti.

Suy nghĩ này không thua gì chuyện Dự vương ra phố thấy ma hôm qua, hắn thật nghi có phải hôm nay hoàng đế cũng trúng tà rồi không.

Thế nhưng hắn không dám hỏi.

——————— phân cách —————-

30 Tết, trong hoàng cung treo đèn kết hoa, không khí mừng vui náo nhiệt, không khí an lành xen lẫn sự huy hoàng tráng lệ của hoàng cung. Bữa tiệc đêm giao thừa rất phong phú xa hoa, không thể thiếu sơn trân hải vị.

Tần phi trong hoàng cung không nhiều, thêm thái hậu, dự vương và mấy vị vương gia quận chúa còn nhỏ nữa thì miễn cưỡng ngồi hơn một nửa sảnh. Hoàng đế nâng rượu mở đầu bữa tiệc, sau đó mọi người mới cùng nhau ăn cơm.

Hôm nay là bữa tiệc đoàn viên mỗi năm một lần, hiếm khi được gặp thánh thượng, tần phi của các cung trang điểm rất lỗng lẫy, ai nấy không tranh nhau khoe sắc.

Sau khi Thục phi và hoàng thượng kính rượu xong, các tần phi thấy hoàng đế không từ chối, ai cũng đều cẩn thận chúc rượu theo, thỉnh thoảng nói một câu êm tai cũng chỉ mong hoàng thượng có thể nhìn mình thêm vài lần. Nhưng có lẽ hôm nay tâm trạng của hoàng đế không tệ, ngài cũng không ngăn lại, có điều biểu cảm trên mặt vẫn hững hờ. Ngài uống thêm vài ly, ánh mắt không còn khiến người ta cảm thấy áp lực như bình thường nữa, dần dần đôi mắt ấy xen chút men say.

Trông hoàng đế như đang nghĩ chuyện gì, ai lên kính rượu cũng uống hết, không từ chối ai cả. Cuối cùng thái hậu lên tiếng nhắc nhở, mọi người mới không lên kính rượu nữa.

Buổi biểu diễn ca múa diễn ra được một nửa, hoàng đế đứng lên, lúc đi, thân thể ngài loạng choạng một cái, một vị tần phi gần đó vội đưa tay muốn đỡ thì bị hoàng đế lạnh lùng gạt ra: “Cút.”

Tần phi nọ tái mặt, nước mắt lăn dài, không dám đỡ nữa. Trừ lúc mới đầu ngài đi còn loạng choạng, sau đó bước chân ổn lại, nhưng đi hơi chậm. Thục phi ngồi bên dịu dàng hỏi: “Hoàng thượng muốn về cung nào? Quế công công, còn không mau đi theo.”

Mày Thần Dục hơi dãn ra, gần như tỉnh táo hơn. Ngài nhìn Tống Thục Dao một cái rồi nhìn những người phía sau bằng ánh mắt đầy sức ép: “Trẫm tự về.”

Bước thêm một bước, giọng nói lại vang lên: “Ai dám theo, trẫm tuyệt không tha cho dễ dàng.”

Đêm giao thừa, mặt trăng tròn vành vạnh, sáng trưng, treo giữa trời. Tuyết trên đất rơi mấy ngày trước còn chưa tan hết, trong lúc mông lung chợt nhớ tới trận tuyết lớn ở Phong Hoài năm ấy. Buổi sáng, cơ thể còn mang hơi nóng trong phòng, tuyết nắm trong tay mới chớp mắt đã tan thành nước. Ra sân, nắng ấm chiếu xuống mặt đất giữa mùa đông vừa trong trẻo và xen một chút gì đó se se lạnh, có một đứa bé nhà hàng xóm đang hô: “Tuyết rơi đi, tuyết rơi đi.”

Sao Thần Dục có thể nhớ tới những chuyện nhàm chán như vậy chứ?

Ngài không nhớ rõ.

Không cố ý nhớ, nhưng không hiểu sao tự nhiên lại nhớ.

Cũng là một ngày như thế, có một người, người nọ đứng trước sân, hình như mới từ ngoài về, thấy Thần Dục tới trước mặt, hắn cất kiếm vào hông, như đang cười, rồi như đang khẽ thở dài.

Người nọ nói: “Mong năm sau trời đừng lạnh như thế nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play