Bình Cửu đi theo Thẩm Hạo Hiên vào một con hẻm nhỏ. Trong hẻm có một quán rượu khá nhỏ, chỉ đặt có ba bốn cái bàn. Một bên quán có một tấm bạc để tránh mưa chiếm hết phân nửa không gian quán.

Hai người Bình Cửu ngồi xuống một cái bàn ven đường. Sau đó chủ quán đưa lên một đĩa đậu hũ xào, một đĩa đậu phộng và mấy món ăn nhấm rượu, cuối cùng là xuống lấy rượu lên.

Bấy giờ sắc trời vẫn còn sớm. Trời có mưa phùn lất phất, mây đen che khuất ánh sáng, mấy dãy núi phía xa bị che phủ bởi mưa bụi và sương mờ.

Thẩm Hạo Hiên ngồi đối diện hắn. Hai người đã xa cách mấy năm, nhưng vẫn còn giữ sự thân quen, hiểu nhau của năm xưa. Thẩm Hạo Hiên không phải người không biết uống rượu, y chỉ không thường uống mà thôi. Huống chi tửu lượng của y cũng không tệ, nhưng khi uống rượu có một điểm đặc biệt là uống nhấm nháp từ từ.

Bầu rượu và bát rượu được bưng lên, Bình Cửu rót cho mỗi người một bát rượu, nói: “Các ngươi ở Nhạn Thành đến khi nào?”

Thẩm Hạo Hiên nhấp một miếng rượu tựa như đang thưởng thức một ly trà, nói: “Ngày mai đi.” Rồi nói tiếp: “Sau này ngươi định làm gì?”

Bình Cửu giơ bát rượu lên, gió cuốn theo làn hơi lạnh của mặt đường ẩm ướt phả vào mặt hắn, hắn nói: “Ta muốn về núi Nhạn Lộc một chuyến.”

Tay cầm bát rượu của Thẩm Hạo Hiên dừng lại: “Đi về hướng tây à, vậy không đúng dịp rồi.”

Bình Cửu nói: “Sao vậy?”

Thẩm Hạo Hiên nói: “Gần đây ma giáo gây chuyện khắp nơi, chưởng môn dẫn mấy người chúng ta đi tiếp về hướng nam. Ta cứ tưởng ngươi rảnh, định mời ngươi đi cùng.”

Bình Cửu bỏ bát rượu xuống, nói: “Tháng 12 ta phải về kinh thành một chuyến, chắc là không kịp rồi.”

Thẩm Hạo Hiên không ngờ, nhìn Bình Cửu thật kỹ trong chốc lát, nói: “Về kinh ư?”

Vẻ mặt Bình Cửu vẫn bình tĩnh: “Đúng vậy.”

Thẩm Hạo Hiên thấy dáng vẻ này của hắn, cũng đoán thầm được câu chuyện, nhưng mặt y vẫn giữ vẻ lạnh lùng, một lát sau mới nói: “Có chuyện này, ta phải nhắc nhở ngươi. Ma giáo mấy năm trước có quan hệ gì đó với kinh thành, dù mấy năm nay mai danh ẩn tích, nhưng giờ tự nhiên xuất hiện, chắc chắn gì chuyện gì đó dính líu đến triều đình. Nếu chuyến này ngươi định về kinh đô thì phải cẩn thận.”

Triều đình?

Suy nghĩ đầu tiên của Bình Cửu chính là dính líu đến Thần Dục.

Nhưng Ảnh Lâu và Thần Dục cũng giống như Thần Cơ môn và Thần Thuỷ tổ, là một thế lực vững chắc, chỉ cần nó là đủ. Với tác phong làm việc này của Ma giáo thì có vẻ đối với Thần Dục mà nói hơi dư thừa không cần thiết.

Nghĩ một lát, Bình Cửu nói: “Ta biết rồi.”

Thẩm Hạo Hiên lạnh lùng liếc hắn một cái: “Biết còn đi à?”

Có mấy giọt mưa ngoài trời bay qua mái hiên, rơi vào phòng. Bình Cửu rót một bát rượu cho mình, không trả lời y, mà chỉ lẩm bẩm: “Cuộc đời này của Lục mỗ, chuyện nên làm thì không làm, khi nên hối hận thì không hối hận. Thiên hạ rộng lớn, nhưng chỉ là từ một nhà tù này chuyển qua một nhà tù khác, nghĩ như thế, thật quá buồn cười.”

Thẩm Hạo Hiên đặt bát rượu xuống: “Lục Thu Hồng, ngươi đó.”

Bình Cửu nghe vậy thì nâng mắt nhìn, thấy Thẩm Hạo Hiên cầm một bát rượu đầy trong tay nhưng không uống, giữa không gian xung quanh là mưa phùn gió nhẹ mát mẻ thoải mái, y nói: “Nhiều năm rồi mới gặp lại, mọi người cho là ngươi đã thay đổi, nhưng bản chất con người ngươi chưa bao giờ thay đổi. Ta không hỏi ngươi chuyện ở núi Bình Viễn, cũng không tin những lời đồn đại trên đời. Ngươi không nói cũng không sao, nghe người ta nói gì, thấy gì, cũng không sánh bằng để ta tận mắt thấy ngươi còn sống.”

Thẩm Hạo Hiên nâng bát rượu lên, rượu sóng sánh trong bát, bị nhấn chìm trong tiếng mưa tí tách, y cười. Đó là một nụ cười chưa chút tự giễu. Sau đó y nói: “Dù kiếp này của ngươi và ta, chỉ đơn thuần tựa như một bát rượu trên tay ta đây.”

Bình Cửu đặt bát rượu xuống, nhìn nó trong chốc lát, nói: “Thẩm ca, rượu này ngon quá, đáng tiếc cuối cùng thứ đã mất đi không thể trở lại, mãi mãi cũng không thuộc về ta.”

Thẩm Hạo Hiên nhìn bát rượu trước mặt Bình Cửu đó.

Rượu trong bát không hề lay động, soi bóng từng hạt mưa rơi ngoài kia.

Y chợt bất ngờ cầm kiếm đứng lên, nhìn cảnh bên ngoài mái hiên, lạnh nhạt nói: “Ngươi cần gì phải nói với ta như thế? Nếu có một ngày ngươi bị trói buộc ở một nơi nào đó, thì nói đến cùng, cũng là do ngươi không muốn đi nữa thôi.”

Sau đó bước vào màn mưa mông lung, thân hình dần biến mất trong sương mờ ẩm ướt.

Bình Cửu thì vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, nghe tiếng mưa rơi tí tách không ngừng, hồi lâu, hắn mới cử động.

Bình Cửu quay đầu hỏi chủ quán: “Xin hỏi gần đây có chỗ nào đúc kiếm không?”

—————- đường phân cách ——————–

Bình Cửu về thì trời đã chập tối, không còn ai trên đường.

Lúc này mưa còn chưa ngừng, mưa cứ kéo dài cả ngày.

Bình Cửu dầm mưa ướt hết cả người, nước mưa chảy dọc theo tóc, chảy xuống mặt. Một tia chớp xẹt qua trong đêm đen, chiếu rọi ra gương mặt đẹp trai, góc cạnh rõ ràng của hắn nhưng lại bị ướt đầy nước mưa.

Bình Cửu cầm thanh kiếm mới đi về quán trọ.

Đây là một thanh kiếm rất bình thường, lưỡi kiếm sắc bén vừa phải, dài hơn những thanh kiếm bình thường một chút, tay nghề của thợ đúc kiếm cũng thường, nhưng chất liệu làm kiếm không tệ lắm.

Lúc tới gần con hẻm kế bên quán trọ, Bình Cửu hơi dừng bước chân. Trong mưa, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, tay trái quấn băng vải màu trắng chạm vào cán kiếm, sau đó bàn tay đo kích cỡ thanh kiếm.

Đo đến mũi kiếm, trên trời lại có một tia chớp xẹt qua, chiếu lên lưỡi kiếm bạc màu trắng và đôi mắt sáng tuyệt đẹp đang nhìn vào kiếm của Bình Cửu.

Nếu trở về thân phận Lục Thu Hồng, vậy phải có một thanh kiếm bên cạnh.

Bình Cửu nghĩ vậy.

Tuy mùa đông, mưa to như trút nước, nhưng Bình Cửu có nội công hộ thể, hắn không thấy lạnh chút nào.

Nói cho cùng, một cái tên, một cái họ, cũng chẳng thể đại biểu cho gì cả.

Từ khi Lục Nhất Phẩm chết đi, Bình Cửu không muốn đối mặt với sự thật, không muốn dùng thân phận Lục Thu Hồng nữa. Hắn đổi tên, đổi mặt, tất cả chỉ vì muốn trốn tránh hiện thực.

Thật ra, lời Thẩm Hạo Hiên không sai, cuộc đời đau khổ của Bình Cửu cũng tại hắn tự trói buộc mình. Hắn rơi vào hoàn cảnh khó khăn, bị trói buộc, cũng vì hắn muốn thoát khỏi ân tình của Lục Nhất Phẩm mà tự cam chịu bị trói buộc.

Bình Cửu là một người thế đó, tính tình hắn tự do phóng khoáng, võ công cao siêu. Nếu tính cách hắn vẫn tự do, phóng khoáng, không bận âu lo như xưa, thì ngày cả cái chết còn không trói buộc được hắn, huống chi là một nhà tù cỏn con.

Huống chi, hắn chỉ còn một mình, không có ai vướng bận nữa?

Bình Cửu đứng thẳng trong mưa, chợt xoay cổ tay một cái, mũi kiếm đâm thủng màn mưa, một tiếng kiếm lanh lảnh rung động trong không khí.

Đầu tiên động tác kiếm vẫn bình thường, không biến đổi gì, sau đó kiếm khí biến đổi, kiếm chợt run động bất ngờ.

Đoạn Thủy kiếm pháp có tên là “Đoạn Thủy” vì kiếm pháp này có nhiều cách biến đổi, lúc không động thì như lá rụng về cọi, lúc chuyển động thì như cắt vào sóng biển cao trăm trượng, từng chiêu từng thức của kiếm pháp này nhìn như không nhanh, thật chất là rất nhanh. Sai khi một giọt nước mưa bị mũi kiếm cắt đứt, Bình Cửu nâng mắt, xoay người vung kiếm, lập tức nước mưa trong trời đất tự động chuyển động quanh người Bình Cửu. Rồi sau đó có một đường kiếm cắt vào màn mưa dày.

Nước mưa ngưng trong một giây, rồi tiếp tục rơi tầm tã xuống người hắn.

Vẻ mặt Bình Cửu lãnh đạm, đứng tại chỗ một hồi, bỗng như nhận ra được cái gì đó, hắn liếc mắt nhìn phía trước, vui vẻ cất kiếm về, sau đó bước qua hẻm vào quán trọ.

Có một người đang đứng trước hiên, người đó mặc một bộ áo ngoài sẫm màu, đôi mắt lạnh lùng hững hờ, gần như không nhìn rõ người đó giữa màn đêm đen kịt.

Bình Cửu nhìn Thần Dục, Thần Dục đã nhìn hắn nãy giờ, mặt không hề cảm xúc, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Bình Cửu đi tới, người hắn dính bết nước mưa, mở miệng nói: “Vào thôi.”

Thần Dục giơ tay vén loạn tóc rối bị ướt trên trán Bình Cửu.

Đôi mắt sáng quắc như chim ưng nhìn vào mắt Bình Cửu. Đôi mắt ấy của ngài đen láy. Họ mặt đối mặt với nhau, nhưng cứ như bốn năm trước vậy, nhìn nhau nhưng không biết đối phương đang nghĩ gì.

Từ giây phút lúc sáng Bình Cửu đi theo Thẩm Hạo Hiên, đám mây mù trong lòng Thần Dục như muốn nổ tung, đấu đá lung tung trong trái tim ngài.

Thần Dục phải mất hết sức mới kềm chế tất cả dục vọng sắp vỡ tung của mình. Ngài đưa tay ra ôm lấy Bình Cửu, không để ý nước mưa dính ướt, hít thở đầy hơi thở và mùi cơ thể của hắn, hơi thở của ngài cuối cùng mới ổn định lại.

Mà Bình Cửu bị ôm, với hắn mà nói, như bị giam trong lồng. Cánh tay này đang giam cầm hắn, mà ngoài kia là trời đất lao la rộng lớn.

Một lát sau Bình Cửu nghiêng đầu thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Tiếng vậy rồi mà Thần Dục vẫn ôm rất chặt. Ở nơi tầm mắt Thần Dục không nhìn thấy, vẻ mặt Bình Cửu có phần hững hờ.

Hắn nghĩ.

Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, mọi thứ sẽ được giải thoát.

Cái nhà tù tưởng như không gì phá nổi này sẽ bị chính tay hắn chặt đứt.

Đến lúc đó… Thần Dục, chỗ mà đôi tay ngươi có thể với tới, sẽ không có chỗ của ta nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play