So với cảnh tượng đám đông sôi nổi xung quanh, thì sự bình tĩnh của Bình Cửu có phần không hợp chút nào.
Dù bạn cũ dùng khinh công bay qua bên cạnh, vẻ mặt hắn từ đầu đến cuối cũng không thay đổi gì.
Thật ra, từ vết xe đổ khi mới gặp đã bị Thần Dục nhận ra, Bình Cửu vẫn không chắc Thẩm Hạo Hiên có nhận ra thân phận của hắn không.
Có điều, con người Thẩm Hạo Hiên có một ưu điểm lớn nhất, đó là y luôn thờ ơ với cảnh vật chung quanh. Dù giây phút này Bình Cửu đứng trước mặt y, y cũng chưa chắc đặt tầm mắt vào Bình Cửu hoặc những người khác.
Con người Thẩm Hạo Hiên nổi tiếng lạnh lùng. Nói trắng ra, Thẩm Hạo Hiên là một tên không coi ai ra gì.
Tuy ngày xưa Lục Thu Hồng thường lấy đặc điểm này trêu chọc Thẩm Hạo Hiên, nhưng bây giờ nhờ nó mà Bình Cửu bớt lo.
Tầm mắt mọi người đều dồn hết vào động tác đao kiếm của hai người trên đài. Bình Cửu đứng ở một góc bình thường dưới đài, chỉ nghỉ chân nhìn một hồi, rồi thừa dịp mọi người không chú ý mà bỏ đi.
Phái Thanh Nhạc và phái Côn Sơn vốn đều lấy kiếm thuật mà nổi tiếng khắp thiên hạ. Phái Thanh Nhạc thiên về động tác mềm mại, linh hoạt, còn Côn Sơn thiên về tấn công. Với cả, hai người đều là đệ tử xuất sắc trong phái, thực lực ngang nhau, chỉ một chiêu sai sót cũng có thể quyết định thắng thua, cũng không có gì xấu hổ cả.
Có điều, Bình Cửu không có hứng xem nữa.
Bình Cửu rời khỏi đám đông, ngáp một cái, bắt đầu từ từ đi về.
Đêm qua ngủ không ngon, giờ hắn cảm giác mệt lắm.
———— phân cách ——
Lúc Bình Cửu ngủ dậy thì trời đã tối rồi.
Bình Cửu vò đầu, mò hồ lô rượu bên cạnh, cầm lên mới biết hết rượu.
Thở dài, Bình Cửu đứng dậy.
Đẩy cửa ra, cả quán trọ rất đông đúc.
Bình Cửu đi xuống cầu thang, thấy trong sảnh không chỉ có đệ tử phái Thanh Nhạc, kể cả người ngựa các môn phái lớn nhỏ khác cũng tới, ngồi đầy kín bàn rượu trong quán trọ.
Mà chỗ ngồi phái Côn Sơn và Thanh Thạc khá gần, vừa vặn ngay ở dưới chân cầu thang.
Bình Cửu cầm hồ lô trống không, quét mắt thấy có một khuôn mặt không thể quen hơn trong đám người. Bình Cửu nghĩ đi trước mặt, chẳng thà nhảy cửa sổ ra ngoài thì hơn.
Thế là Bình Cửu đi được nửa cầu thang thì định quay về phòng.
Bị một người mắt sắc bén phát hiện ra.
Một cánh tay nặng nề đặt lên vai Bình Cửu, Phương Vũ Hồng say rồi, rống vào tai Bình Cửu: “Lục… tiên sinh!”
Giọng nói rất lớn và vang, thế là tám phần mười ánh mắt người ngồi đây đều nhìn lại. Bình Cửu chợt cảm thấy người này không đến Thiếu Lâm luyện Sư tử hống thật đáng tiếc quá.
Sau đó, Bình Cửu quay đầu lại, nghi ngờ phát ra một tiếng “Hả?”
Phương Vũ Hồng kéo vai hắn xuống: “Lục tiên sinh sao lại đi lên, mọi người đều ngồi đây hết, ngươi không uống một chút ư… Nào, đến đây, đến đây, biết ngươi dễ mắc cỡ, đến đây mau, đừng ngại.”
Bình Cửu cứ như vậy bị Phương Vũ Hồng kéo thẳng vào bàn, sẵn tiện đổ mấy chén rượu lớn cho Bình Cửu.
Tuy Từ Như Ý và Tăng Bình gặp là cãi nhau, nhưng phái Côn Sơn và phái Thanh Nhạc đều là một trong năm môn phái lớn trên giang hồ nên bề ngoài hay bị người ta so sánh, mặt trong thì tình cảm các đệ tử hai bên vẫn rất tốt.
Lấy ví dụ Bành Thư Viễn và Thẩm Hạo Hiên tỷ thí hôm nay, tuy trưởng lão hai bên đều giận, nhưng thật ra trong lòng mọi người đều hiểu, đây chỉ là một lần tỷ thí không ảnh hưởng đến tình cảm hai bên. Tuy chỉ là đệ tử hai bên giao lưu võ nghệ, nhưng cũng coi như truyền thống gặp mặt của hai môn lớn.
Bành Thư Viễn ngồi ở sau Bình Cửu, thấy Bình Cửu ngồi xuống bèn giơ bát lại mời rượu, cười nói: “Hóa ra tiên sinh họ Lục, nghe nói là người trong Dược cốc đúng không? Dược cốc giáp biển, chẳng trách tiên sinh không có võ công, nhưng kỹ năng bơi lại tốt như vậy.”
Nếu Bình Cửu đã ngồi xuống, thì cũng không từ chối, bèn uống cạn bát rượu. Lăng Việt Phong bên cạnh nghe vậy nới với Bành Thư Viễn: “Lục tiên sinh đều có ân với hai phái ta, bây giờ ngồi chung cũng là duyên phận.” dứt lời, nhìn lên lầu hai lần: “Hôm nay sao không thấy người Ảnh Lâu, bạn của Lục tiên sinh đi thật rồi à?”
Bình Cửu đặt bát xuống, nói: “Có lẽ là đi rồi, không thấy chào tạm biệt.”
Bành Thư Viễn ngạc nhiên: “Lục tiên sinh có bạn ở Ảnh Lâu ư?”
Bình Cửu cười, Lăng Việt Phong thấy hắn không muốn trả lời, mình cũng không rối rắm vấn đề này, trò chuyện thêm mấy câu về chuyện khác với Bình Cửu.
Trong lúc hai người nói chuyện, Bành Thư Viễn vốn đã đi xa, nhưng lát sau đã trở về, lúc về còn dẫn một người theo.
Bành Thư Viễn nói: “Vị Lục tiên sinh này chính là người xuống sông cứu Mộc cô nương ngươi hôm ấy, ngươi phải cố gắng cảm ơn tiên sinh.”
Bình Cửu cũng đứng dậy thấy một cô nương mặc đồ tím đứng cạnh, giờ không còn dáng vẻ u sầu hôm ấy. Hôm nay cô có vẻ rất đẹp, rất đáng yêu, mới vừa bước vào tuổi đôi mươi, đôi mắt hạnh ánh nước, dịu dàng yếu đuối cúi đầu xuống, nói với Bình Cửu: “Đa tạ vị tiên sinh cứu giúp, tiểu nữ thực không biết lấy gì báo đáp.”
Hôm nay cô thay đổi nhiều hơn hôm đó, Bình Cửu mới nhìn còn không nhận ra là cùng một người.
Có điều Bình Cửu cũng đáp: “Lục mỗ làm nghề y nhiều năm, cứu người là bản phận, cô nương đừng để trong lòng.”
Cô nương kia vẫn cúi đầu không đáp, nhưng tầm mắt như có như không liếc sang chỗ khác, Bình Cửu nhìn theo tầm mắt đó thì đúng lúc thấy chỗ ngồi của Thẩm Hạo Hiên.
Tất nhiên Thẩm Hạo Hiên không thể lẫn lộn với người xung quanh, y ngồi ngay ngắn ở một chỗ, nắm hờ một ly trà trong tay. Chỗ ấy tựa như có tuyết rơi, thậm chí còn chứa chút nhã trí.
Nhưng tựa như chợt nhận ra có ai đó nhìn mình, Thẩm Hạo Hiên cau mày nhẹ, liền nhìn sang đây.
Bình Cửu thu tầm mắt trước khi y nhìn sang.
Mộc cô nương bên cạnh vừa thấy Thẩm Hạo Hiên nhìn sang, cả người đều vui vẻ hơn, nhưng vẫn giữ thái độ đoan trang nói: “Lục tiên sinh, vậy tiểu nữ đi trước ạ.”
Nàng dịu dàng cúi đầu, đi đến chỗ Thẩm Hạo Hiên.
Bành Thư Viễn bên cạnh nói thay nàng: “Lục tiên sinh đừng để trong lòng. Mộc cô nương yêu Thẩm sư huynh, tính nàng vậy đó. Ta thay nàng mời ngươi một chén rượu.”
Bình Cửu cười nói: “Không sao.” rồi ngồi xuống.
Người qua kẻ lại mỗi lúc một nhiều, không khí trên bàn càng ngày càng sôi nổi.
Qua ba vòng rượu.
Bình Cửu tự uống một mình, lâu lâu trả lời mấy câu, uống cạn mấy bát rượu, vẻ mặt hắn vẫn như thường.
Vài tiếng nói quen thuộc xen lẫn xa lạ văng vẳng bên tai, ầm ĩ khó nhận biết được.
ngôn tình hoànXưa giờ tửu lượng hắn vẫn rất tốt. Dù say thật, nhưng cũng không nhìn ra dấu vết.
Bình Cửu mở to mắt, lờ mờ nhìn trên bàn, tay vẫn cầm bát rượu, ánh đèn sáng trưng dần trở nên mờ ảo, từng gương mặt trong ký ức ùa về.
Lâu dần đã hơi không thấy rõ.
Bình Cửu cầm bầu rượu lên rót đầy một chén rượu, suy nghĩ miên man.
Nếu ngay bây giờ.
Hắn xé tấm mặt nạ trên mặt ra.
Bị người ta nhận ra, rồi bị người ta gọi thành Lục Thu Hồng một lần nữa…
Hắn dám ư?
Bình Cửu nở nụ cười, giơ tay uống cạn bát rượu.
Nếu để Lục Thu Hồng của bảy năm trước đứng ở đây, nhìn mình bây giờ, sợ là bản thân cũng cảm thấy rất hoang đường.
Có lẽ hắn đang tự hỏi.
Chết mà ngươi còn không sợ.
Tại sao lại ngại sống?
Bình Cửu bất ngờ chống bàn đứng dậy.
Lăng Việt Phong quay đầu nhìn hắn: “Lục tiên sinh sao vậy?”
Bình Cửu đáp: “Ta ra ngoài hóng gió.”
Hắn xoay người rời đi, bóng lưng thẳng và kiên cường, bỏ mặc tiếng ồn ào càng ngày càng lớn phía sau, bước đi đầy lặng lẽ.
Bao nhiêu năm rồi, hắn vẫn không thể che giấu bản thân khi đối diện với ký ức.
Có lẽ hắn đã say thật rồi.