Đêm khuya như dòng nước sông băng chảy xuôi.

Chương phủ đêm nay, ánh nến tĩnh mịch đến khác thường.

Chương Chung Sơn cũng không biết quỳ trên đất bao lâu, thân thể ông nặng nề, hai chân tê mỏi, nhưng vẫn quỳ là vì cảm giác lo lắng không yên, sau sống đã chảy mồ hôi lạnh tự bao giờ, không dám nhúc nhích.

Khoảng chừng nửa đêm canh ba ngày, người trên giường như có dấu hiệu tỉnh lại.

Chương Chung Sơn gắng sức đợi cả đêm chờ người kia ngồi dậy, dập đầu lên đất liên tiếp vài cái, ngay cả nói chuyện cũng còn run: “Ty chức hộ giá chậm trễ, tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần, chết vạn lần cũng không dám từ chối, chết vạn lần cũng không dám từ chối!”

Thần Dục mở mắt ra, chống đỡ nửa người ngồi dậy.

Sau đó ngài cụp mắt xuống, nhìn bàn tay trống rỗng của mình.

Ngài mở miệng nói: “Trẫm… tại sao lại ở đây?”

Chương Chung Sơn lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Lúc thần về phủ, hoàng thượng còn chưa về, nhưng khi trễ hơn một lúc thần muốn đi ngủ, vừa trở về phòng, ngài đã… đã xuất hiện, trên y phục còn thấm máu… Cái này… Không biết sao lại nằm trên giường… Lúc đó thần sợ quá… Vội tìm đại phu đến, đại phu nói… Nói ngài… không phải bệnh mới một ngày… “

Lời còn chưa dứt, Thần Dục đã đột nhiên nện một quyền lên vách tường, vẻ mặt âm trầm, mắt đỏ ngầu như một con thú khốn khổ.

Mở miệng, giọng khẽ run: “Sao hắn dám…?”

Chương Chung Sơn trong nhất thời không biết hoàng thượng đang chỉ chuyện gì, nhưng biểu hiện rất tức giận này khiến ông quỳ ở xa còn cảm nhận được, vội dập đầu xuống.

Có điều Thần Dục chưa hề để ý tới ông, nhấc chăn xuống giường, nhưng thân thể hơi lảo đảo một cái, khiến Chương Chung Sơn nhìn thấy mà giật mình.

Đến khi ông biết chuyện gì xảy ra, hoàng thượng đã đi thẳng ra cửa không quay đầu lại, dùng khinh công nhảy lên nốc nhà.

Chương Chung Sơn ngơ ngác nhìn cửa mở toang và bóng người biến mất trong đêm tối, đôi tay run rẫy nói: “Hoàng thượng… đây… đây…? “

—————-

Canh ba, trăng sáng treo giữa trời, màn đêm thì như biển sâu thăm thẳm không ánh sáng.

Cho dù mới vào thu, nhưng cái se lạnh của tiết trời hừng đông vẫn thấm vào người khiến người ta phát lạnh.

Thần Dục đứng trên mái hiên, thân thể kiên cường thon gầy dưới ánh trăng, ngài phóng tầm mắt nhìn xuống, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đó còn lạnh hơn cái lạnh của trời đêm.

Ngài lập tức nhảy xuống, rơi xuống sân trước nhà chính.

Trên rào còn treo đầy thuốc phơi ban sáng, nhưng cả sân không thấy một ánh nến, có vẻ hơi âm u.

Thần Dục đẩy cửa đi vào, tùy ý quét mắt, trong phòng chỉ còn lại một cái giường trống và ánh trăng.

Trang trí bên trong nhà này đơn giản đến khiêm tốn, trên tường treo mấy cái hồ lô rượu, bên cạnh treo một cái áo tơi, một cái nón rộng vành, dụng cụ gia đình đa số được làm bằng gỗ, đẻo gọt rất gọn gàng tỉ mỉ, không giống người làm nghề mộc bình thường làm ra.

Trong phòng còn nguyên hơi thở của cuộc sống, chân nến còn hơn nửa cây, thậm chí ngay cả rau củ trong phòng bếp cũng còn nhiều, lộ ra nửa quả bí đỏ cắt nửa.

Mọi thứ dường như không có gì khác lạ, chỉ có bàn tròn trong phòng có thêm một tờ giấy.

Chữ viết trên rất đẹp và phóng khoáng, hai hàng chữ ngắn trên giấy trắng mực đen, viết:

Chuyện cũ năm xưa, hà tất nhớ lại.

Thần Dục chống một tay ở mép bàn, ngón tay run rẩy chợt đè xuống, mép bàn liền lúng xuống hai cái lỗ.

Ngài nhìn tờ giấy kia, chẳng biết vì sao cười khẽ.

Chỉ là ánh mắt kia vô cùng cố chấp vặn vẹo, đôi mắt sâu thẳm, tựa như chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ vỡ ra, tuôn chảy dòng nước sền sệt ăn mòn bóng đen.

Ngài ngước mắt lên, quay về một điểm hư không nào đó, thì thầm: “Bình Cửu, sao ngươi dám trốn? “

—————– đường phân cách ————-

Tháng mười, cuối thu, không khí trong trẻo, cỏ và cây khô vàng.

Ánh mặt trời xuyên qua rừng cây và nhuộm lên lớp sương mù mờ ảo, chim nhạn trên trời bay về phía nam, bóng người trong rừng như chim ác là vụt qua, làm rung động lớp bụi mỏng.

Ở nơi sâu của khu rừng trúc, có một nấm mồ nhỏ, lá rụng trên mộ không nhiều, cũng không thấy cỏ dại, như có người thường xuyên đến chăm sóc.

Bng người trong rừng đáp xuống đất không một tiếng động, đi tới trước mộ, móc thứ được bao gói cẩn thận trong lồng ngực ra, đặt lên mộ.

Hai xâu kẹo hồ lô, mấy cái bánh tráng miệng, thêm một con búp bê nhỏ làm bằng gỗ. Người đó đặt đồ ăn xuống trước, đến con búp bê nhỏ thì tay hắn dừng một chút.

Sau đó lấy từ trong lòng ra hai viên đá đánh lửa, thêm rơm, nổi lửa lên, đốt con búp bê đó đi.

Khói bay lên ngùng ngục, thêm một bóng người từ rừng rậm đi ra, một tay chống gậy, reo lên: “Tiểu Thu Hồng, năm nay tới sớm vậy?”

Bình Cửu mặc chiếc áo vải tầm thường, đội cái nón rộng vành đơn giản, ngồi trước mộ  nhìn lửa cháy hết, nói: “Bất chợt không biết nên đi đâu, không bằng tới tìm lão.”

Tiết lão quái bây giờ đi đứng không vững lắm, chống gậy đến cạnh Bình Cửu, cũng ngồi xuống tại chỗ, vỗ đầu gối nói: “Có đem rượu tới không, lão già ta gần đây nghèo đến nỗi chỉ có thể ăn chay, lâu rồi không được uống rượu!”

Bình Cửu ném bầu hồ lô rượu trên eo cho lão, Tiết lão quái uống một hớp, khen tấm tắc “Khà, rượu này cũng không tệ lắm, rượu ở đây đó?”

Bình Cửu nói: “Rượu trúc diệp thanh Gia khang chính tông, rượu ta mang theo bên người tất nhiên phải ngon rồi.”

Tiết lão quái đỡ hồ lô rượu chép chép miệng: “Mấy năm ngươi chạy đông chạy tây, tìm ngươi còn khó hơn gặp hoàng đế. Ôi, ngươi nói ngươi cũng lớn rồi, con gia đình bình thường người ta đã chạy đầy đất rồi, ngươi thì hay lắm, cả ngày buồn hiu một mình, không bằng xuất gia làm hòa thượng đi?”

Bình Cửu nhận lấy hồ lô rượu, cũng uống một hớp, cười mỉm nói: “Nhớ lại có một năm đại hội võ lâm, đại sư Tuệ Tịnh từng bại dưới một chiêu của ta. Lúc đó trẻ tuổi nóng tính, nói không biết suy nghĩ, làm đệ tử Thiếu Lâm mất hết mặt mũi. Bây giờ ta xuất gia, người ta chưa chắc chịu. “

Tiết lão quái nghe kể cũng bị chọc cười, nói: “Tiểu tử ngươi quả thật muốn ăn đòn, cả ngày không biết trời cao đất rộng. Sợ là hoàng đế lão nhi đến ngươi cũng không nhíu mày một cái. “

Bình Cửu hơi dừng lại, vẻ mặt thay đổi, nói: “Hoàng đế ư, chắc ngài ấy đã nhận ra ta.”

Tiết lão quái phun ra một ngụm rượu, sau đó ho khan không ngừng: “Ngươi… khụ khụ khụ khụ… ngươi nói cái gì???”

Bình Cửu chỉ đành thở dài: “Ta đã gặp ngài ấy, nhưng không ngờ ngài ấy mới nhìn đã nhận ra ta.”

Tiết lão quái trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy hơi theo không kịp dòng suy nghĩ: “Nói như vậy, nó… nó biết ngươi còn sống?”

Bình Cửu cười khổ: “Chắc vậy.”

Trầm mặc chốc lát, nói, tiếp: “Ngày đó lão cứu ta lên bờ, khó khăn lắm mới tìm được thi thể giống hệt ta, xử lý kỹ từ quần áo đến khuôn mặt, ch lừa được ngài ấy lúc đầu. Bây giờ ngài ấy biết ta còn sống, sợ là phải kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ. Chỉ tiếc cho đôi chân bị thương của lão.”

Tiết lão quái nghĩ kỹ một phen, quơ quơ hồ lô rượu trong tay, nói: “Lão phu già rồi, bị thương một chân không phải chuyện to tát gì. Có điều thủ đoạn của tân hoàng đế quá lợi hại, không đề phòng thì không được, mà gần đây lão nhìn thiên tượng, hướng đi của sao Tử Vi hơi lạ. Không biết đối với ngươi mà nói là chuyện tốt hay xấu, ngươi vẫn nên cẩn thận hơn.”

Bình Cửu dời tầm mắt một hồi, nói: “Ta hiểu.” rồi rơi vào trầm tư, trong mắt hiện ra một tia tự giễu, rồi nói: “Năm đó tại ta không tính kỹ, chỉ nghĩ ngài ấy đối xử với ta không tệ, ta và ngài ấy rất hợp ý nhau. Sinh ở nhà đế vương nhất định dầy nghi ngờ và dễ thay đổi, không phải ta không biết đạo lý này. Nhưng chỉ cho rằng Thần Dục không giống với những người khác.”

Nói đến đây, Bình Cửu cụp mắt xuống, nhìn tay trái của mình, nói: “Ta từng cho là ngài ấy vẫn luôn đợi ta, tóm lại có mấy phần yêu thật lòng và khác biệt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play