Thần Dục là một người như thế. Trong tất cả mọi chuyện, ngài đều giỏi về nắm quyền chủ đạo. Ngài sẽ không mặc người khác muốn làm gì thì làm, họ chỉ có thể mặc cho ngài sử dụng.
Mà Bình Cửu lại là một người như thế. Bên cạnh ai, hắn luôn không thích ép buộc người khác, cũng không thích người khác ép buộc với mình. Trông hắn như người hiền lành, không cưỡng cầu, thật ra lại là người luôn làm theo ý mình, tính tình cứng rắn đã thấm vào xương cốt.
Thần Dục chống tay lên ngực Bình Cửu, thân thể đè lên, ánh mắt nóng bỏng, bàn tay nóng hỏi tìm tòi, sự xâm lược và chiếm hữu nồng đậm trong ánh mắt.
Bình Cửu chưa bao giờ tranh chấp gay gắt, nhưng lại biết cách khiến người ta đi vào khuôn phép, hôn lên một nơi nào đó sẽ làm eo người ta như nhũn ra. Khi Bình Cửu động tình, màu sắc con ngươi sẽ nhạt màu, màu nâu nhạt dịu dàng lóng lánh. Hắn sẽ nói những lời tâm tình đúng chỗ, không nói nhiều, thở dốc trầm thấp nóng lên, luôn có thể đảo ngược vị trí của hai người lúc nào chẳng biết.
Thụy Vương chưa bao giờ dễ dàng để mình bị sa ngã, cho nên khi ngài luân hãm vào tình dục, ánh mắt tan rả theo hơi nóng, lần đầu tiên thấy bản thân có phần mất đi lý trí, tình cảm dào dạc theo đó mà đến.
Cũng là lần đầu tiên, trái tim ngài loạn nhịp chân thật, để điều ngài có ý muốn chiếm hữu là một người.
Giống như trong thiên hạ, quyền lực tối cao có thể mang niềm vui, niềm thỏa mãn vĩnh viễn bất tận đến cho ngài.
Nhưng luôn có một cái bóng ẩn giấu trong tiềm thức, mỗi khi tình dục nóng bỏng đi qua, thân thể nguội lại, mặt Thần Dục không hề lộ cảm xúc mà nhìn lên đầu giường. Nó như bóng ma, yên lặng ẩn núp bên cạnh, đến khi lớn lên, bùng bổ thì không cách nào ngăn được.
Bình Cửu đã từng rất vui vẻ hạnh phúc. Lục Thu Hồng muôn màu muôn vẻ của lúc thành công nhất bây giờ hiện ra tất cả trong hắn.
Thần Dục cứ ngỡ mình luôn có đầy đủ kiên trì với cuộc săn đuổi này.
Cho tới hôm nay, khi thám tử nói, Bình Cửu đi theo công tử họ Thẩm rồi, là người phái Côn Sơn.
Thì ngay sau đó, “Răng rắc ” một tiếng, Thần Dục vô thức bóp nát cán bút trong tay.
Người bên cạnh dường như quỳ xuống ngay lập tức.
Nhưng Thần Dục đứng đó, không nhúc nhích, trơ mắt nhìn trang giấy trắng trước mặt.
Mực nước đầy ấp, to tròn, từng giọt từng giọt rơi lên giấy, nhuộm lan cả trang giấy.
Một giây đó, Thần Dục cảm thấy bóng ma ẩn nấp kia đang rục rịch, lòng ngực mình có một chỗ nào đó vỡ ra, từ đó chảy ra thứ dịch đen đậm.
Có một giọng nói văng vẳng bên tai ngài.
Trầm thấp, phiền phức, ồn ào.
Giết tên đó.
Giết nó.
Để nó biến mất vĩnh viễn.
Thần Dục nở nụ cười.
Ngài khẽ cười, để bút xuống, thong thả vò tròn trang giấy loang lổ mực nước trên bàn một hồi rồi ném xuống.
Thần Dục nhớ lại, mấy tháng trước, vào một ngày nào đó khi còn ở kinh thành, ngài thấy Bình Cửu đứng dưới một mái hiên nào đó, mặc một bộ trang phục trắng, gương mặt trầm tư, tay vô thức vuốt ve lá trúc thon dài, lộ ra mấy khớp tay rõ ràng. Nghe có người đến gần, Bình Cửu ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt trong suốt, sáng quắc, còn nở nụ cười không hề cố ý.
Có lẽ có cơn gió nhẹ nào thổi qua, ánh mặt trời sau giờ ngọ ấm áp, Thần Dục cũng không phòng bị mà nở nụ cười.
Một giây đó đã có thứ gì không còn như lúc trước.
Hắn là Bình Cửu, cũng là Lục Thu Hồng. Hắn thay đổi rất nhiều so với ngày xưa, nét sắc bén được giấu đi rất tốt, nhưng ánh mắt thường xuyên trống rỗng, nhìn xa xăm. Hắn vẫn ngóng trông sự tự do, không bị ràng buộc.
Nhưng Thụy Vương sẽ không buông tha cho hắn.
Rất nhiều năm trước, Thần Dục đã nghĩ, một ngày nào đó, ngài phải có được người này.
Có được hắn, phá huỷ hắn, giữ lấy hắn, hoặc là cùng bên nhau với hắn.
Bình Cửu trói cổ tay Thần Dục lên đỉnh đầu, nhìn ngài bằng ánh mắt thâm trầm mà nóng bỏng. Hắn biết cách nói, cách xoa, hôn, khiến thân thể mạnh mẽ của người dưới thân trở nên mẫn cảm, cách có thể khiến cho Thụy Vương rơi vào hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ.
Chỉ nói về thân thể, dường như họ hợp nhau đến bất ngờ, tiếc rằng sau khi Thụy Vương tỉnh táo lại luôn không tiếp thu được sự thật này cho lắm.
Tuy nhiên, tối nay Thần Dục lại đáp lại nụ hôn của Bình Cửu, ôm chặt hắn, hai chân quấn quýt lấy nhau.
Tối nay, Bình Cửu trầm mặc ít lời, hắn cắn vào yết hầu Thần Dục, mút mạnh vào, động tác có phần thô bạo hiếm thấy, cảm nhận được động tác dưới thân từ chống cự cứng ngắc trở nên ngoan ngoãn thuận theo.
Đến lúc cao trào, Thần Dục cắn lấy bả vai Bình Cửu, không nén được hô hấp dồn dập mà mạnh mẽ, ánh mắt cũng có chút thất thần.
Âm thanh ngài trầm thấp khàn khàn, tràn ngập tình dục, có một ít mê ngoặc.
Bình Cửu sờ lên khắp cơ thể Thần Dục, đầu óc tỉnh táo lại, hắn nghĩ, chỉ có mình mới có thể làm vậy với ngài.
Đây có lẽ là một loại đặc quyền, hoặc như là một loại được cần, đối với Bình Cửu bây giờ mà nói, tình cảm này thật đáng quý.
Giống như khi được người khác cần, hắn có thể sống được lâu hơn một chút.
Hai người bắn xong, Bình Cửu nhích người sang bên một chút.
Hắn nghĩ, cãi nhau với Thụy Vương nổi giận chỉ làm sự tình càng nát hơn.
Lại nói, Thẩm Hạo Hiên không đáng bị liên lụy, chuyện này cũng có phần lỗi có mình.
Thế là hắn đẩy người bên cạnh một cái, nhìn Thần Dục. Thần Dục còn có chút chưa hoàn hồn, hô hấp cũng không ổn, chỉ đưa mắt từ đỉnh giường sang Bình Cửu.
Tuy Bình Cửu có hơi gầy, thân thể vẫn cứ thon dài mà rắn chắc, trên cổ có mấy vết đỏ không cạn không sâu, trên bả vai còn có thêm một dấu răng rất rõ, hắn trầm giọng nói: “Vương gia, tối nay ngươi đang ghen hả?”
Ánh mắt Thần Dục ngưng lại, lại thấy Bình Cửu than thở: “Ta với Thẩm Hạo Hiên bao nhiêu năm không gặp, chỉ ra ngoài thành luận kiếm thôi, không ngờ lại làm ngươi giận.”
Thần Dục vừa nghe nhắc cái tên đó, lông mày đã nhăn lại, ánh mắt trầm xuống: “Hắn không được, ngươi…”
Thấy ngọn lửa nơi đáy mắt Thần Dục đang cháy dần lên, Bình Cửu vội ngưng lại, nghiêng người hôn lên trán ngài: “Nếu ngươi để ý, ta sẽ không gặp hắn nữa.” sau đó vươn mình nằm trên giường, có phần bất đắc dĩ nhìn lên trần giường: “Vương gia, ta đã yêu ngươi, đương nhiên sẽ không đến gần người khác. Sao ngươi cứ mãi không tin ta chứ?”
Thần Dục nghiêng người sang đến: “Cũng không phải ta không tin ngươi, nhưng Thẩm Hạo Hiên thì không được.” Ngài nhắm mắt lại, dường như nhớ tới chuyện không vui: “Nếu có lần sau nữa, ta sẽ không để hắn có đường lui.”
Nghe lời này có ý nhượng bộ một bước, Bình Cửu hiểu trong lòng Thụy Vương còn khá bất mãn với chuyện năm đó, vẫn xem như chấp nhận lời mình nói, bèn nghiêng người sang để hai người đối mặt nhau, hòa nhã nói: “Khi nảy ta có hơi thô bạo, eo ngươi còn đau không?”
Thần Dục nhúc nhích một chút, nhíu mày: “Có chút.”
Bình Cửu vỗ vỗ giường: “Quỳ lên đây đi, ta xoa giúp người một lát.”
Bình Cửu dùng một chút lực, cường độ xoa bóp vừa phải, xoa đúng chỗ mỏi. Từ khi Thần Dục nằm úp sấp tới giờ chưa nói lời nào, bỗng hỏi: “Trước đây ngươi cũng làm như vậy cho người khác à?”
Bình Cửu chạm lên làn da căng mịn bóng mượt, ngón tay dừng một chút, mở miệng nói: “Nhất định phải nói thật ra à?”
Thần Dục nhắm mắt lại, bóng ma đang ẩn nấp kia dường như lại rục rịch lên, nó thoát khỏi khống chế, sống trong lồng ngực của ngài, cái bóng đen kịt rục rà rục rịch, bất cứ lúc nào cũng có thể nứt ra.
Bình Cửu lại nói: “Hồi còn trẻ không hiểu chuyện, nhiễm phải tật xấu, bây giờ không còn như vậy nữa.”
Nói rồi, Bình Cửu cúi đầu hôn lên đỉnh đầu ngài, trầm thấp nói: “Sau này cũng sẽ không.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT