Cho đến bây giờ, Giang Dịch Dương vẫn nhớ rõ cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa y và người kia.

Tám năm trước, cái lúc mà trời vừa vào xuân, còn giữ cái se se lạnh của mùa đông, bãi đất đầy xác người ngang dọc, máu tươi đỏ khắp.

Hắn xuất hiện như một cái bóng vậy. Cao ngạo, bừa bãi, lại không gì không làm được.

Hắn tên là Lục Thu Hồng.

Trang chủ đương nhiệm của Thanh Tịnh sơn trang – Giang Càn và nhi tử lão Giang Dịch Dương có tính tình hoàn toàn khác nhau, bình thường nghiêm túc, thận trọng, cũng rất nghiêm khắc với thuộc hạ, trong chốn giang hồ rất có uy tín. Hôm đó, vừa mới sáng, hai phụ tử họ đã chờ ở cửa lớn, chờ đến hơn giờ ngọ thì một chiếc xe ngựa mới từ từ chạy tới.

Bình Cửu đánh xe ngựa. Còn chưa đến gần, Giang Càn đã vái chào Bình Cửu từ xa.

Giang Dịch Dương cũng chắp tay chào như phụ thân nhìn, tầm mắt cứ dính lì trên người Bình Cửu. Hôm trước gặp, Giang Dịch Dương thầm nhận ra, tuy Lục Thu Hồng vẫn là dáng vẻ như lần đầu gặp gỡ, nhưng cứ như biến thành người khác. Lục Thu Hồng của tám năm trước là lúc tuổi trẻ ngông cuồng, tự do nhất, giữa lông mày tràn đầy hăng hái ngạo khí, chứ không gầy như bây giờ.

Càng không như bây giờ… Như vậy…

Giang Dịch Dương sững sờ nhìn Bình Cửu nhảy xuống xe ngựa, rồi nâng tay Giang Càn dậy, thở dài: “Sao Giang trang chủ lại khách khí như vậy.”

Sắc mặt mắt bình tĩnh mà trắng xám, nở nụ cười hòa nhã. Giang Dịch Dương thấy vậy lại căng thẳng trong lòng, hơi cảm thấy khó chịu.

Cũng không biết mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì, để một người thay đổi nhiều đến vậy.

Hắn của ngày xưa rõ ràng không phải người gần gũi như vậy.

Giang Càn mời Bình Cửu và Thần Dục đến một dãy nhà khá yên tĩnh ở Thanh Tịnh sơn trang, chào tạm biệt một cách khách khí, còn cố ý dặn dò hạ nhân không được tùy ý quấy rầy.

Trời vừa sáng, Bình Cửu đứng ở cửa, đang chỉ cách phối thuốc cho hạ nhân thì một trận tiếng bước chân vội vã từ xa đến gần. Người còn chưa tới, đã nghe tiếng rồi.

“Lục đại hiệp, Lục đại hiệp, ngài xem ta tìm được cái gì nè? ”

Giang Dịch Dương cầm một thanh kiếm chạy tới, vừa vào cửa đã vỗ lên bàn, vui sướng nhướng mày, nói với Bình Cửu: “Ngài nhìn kiếm này một cái đi, thấy sao?”

Bình Cửu chia mấy loại thuốc cần có, rồi thong thả viết lên giấy, xong mới rút ra vỏ kiếm trên bàn ra xem, ngón tay vuốt dọc theo lưỡi kiếm, đo đạc một phen rồi nói: “Là một thanh kiếm tốt.”

Giang Dịch Dương rất vui, sắc mặt lộ rõ sự nóng lòng muốn thử: “Tuy kiếm này không sánh được với kiếm Cửu Sương, nhưng cũng thuộc những loại vũ khí tốt nhất trong giang hồ rồi. Nếu không phải năm nay ta được hai mươi tuổi, chắc chắn phụ thân không đưa kiếm này cho ta. Lần này có được rồi, sau này ta sẽ ra giang hồ, gặp những tặc tử ma giáo thì nó càng giúp ích! ”

Bình Cửu không tỏ rõ ý kiến, cầm kiếm, trở tay vẩy nhẹ một cái, mũi kiếm nhắm thẳng ra ngoài cửa. Một mảnh lá rụng ngoài cửa bỗng ngừng hoạt động giống như đọng lại trong không khí. Thoắt cái, không hề có một tiếng động mà chia thành hai nửa đều nhau, từ từ bay xuống.

Bình Cửu thu kiếm ném đi, không chênh không lệch rơi vào Giang Dịch Dương kiếm trong tay trong vỏ, tiếp tục nói, “Chỉ là phong mang quá lộ, ngươi dùng vẫn cần cẩn thận rồi.”

Giang Dịch Dương nhìn vết cắt sắt và thẳng từ hai nửa lá rụng ngoài cửa, rồi quay đầu nhìn Bình Cửu, hai mắt như tỏa sáng: “Nếu ta giỏi như ngài á, không thèm danh kiếm làm gì, cầm cành cây cũng đủ đi giang hồ…”

Bình Cửu buồn cười nhìn y: “Vốn Thanh tịnh sơn trang cũng không phải lấy kiếm nổi danh, nếu ngươi theo Giang trang chủ luyện Phong Lộ chưởng cho tốt, vào giang hồ tự nhiên cũng thành thạo điêu luyện.”

Giang Dịch Dương bĩu môi: “Nhưng ta thích luyện kiếm. Giấc mơ từ nhỏ của ta là như…như… Khụ ừm… Nói chung, chính là hành hiệp trượng nghĩa, vung kiếm thiên hạ!”

Bình Cửu bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Trong phòng vang lên tiếng “Kẻo kẹt”, cửa bị đẩy ra.

Thần Dục bệnh nặng chưa lành nên vẻ mặt có phần tiều tụy, hơi lười biếng dựa vào thanh cửa, tóc dài màu mực được buộc đơn giản, tuy mắt không nhìn thấy, nhưng nhìn chính xác hướng hai người Bình Cửu, khóe môi hơi mím: “Ồ, thì ra Giang thiếu chủ đến rồi?”

Giang Dịch Dương thấy Thần Dục mở cửa thì hơi sửng sốt, rồi sang sảng nói: “Là ta, gần đây thân thể Vương huynh cảm thấy khỏe chút nào chưa? ”

Thần Dục thật không tiện lộ thân phận của mình, lần này ở nhờ Thanh Tịnh sơn trang dùng tên giả là Vương tiên sinh.

Tuy Thanh tịnh sơn trang chỉ cho Thần Dục là bạn Lục Thu Hồng, trong mấy ngày ở chung ngắn ngủi, Giang Dịch Dương cũng cảm thấy vị Vương công tử này chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Không chỉ có tướng mạo xuất chúng, cử chỉ dáng vẻ cực kỳ đúng lễ, khí thế càng thong dong như kẻ bề trên, khiến người ts nể sợ. Thanh Tịnh sơn trang đã trải qua trăm năm, tuy ở giang hồ, nhưng cũng có làm ăn lui tới ít nhiều với người triều đình. Trên người vị Vương công tử này đậm chất vương dã, chắc chắn không phải người trong giang hồ.

Bình Cửu bước đến, đỡ lấy Thần Dục, dìu ngài tới cạnh bàn: “Sao vậy, muốn ra hóng mát à? ”

Thần Dục có ý riêng mà cười khẽ: “Ngươi đi nửa ngày không trở lại, ta cũng muốn biết chuyện tốt đẹp gì níu chân ngươi.” Sau đó, khí định thần nhàn ngồi xuống ghế dựa, quay về gật đầu với Giang Dịch Dương: “Gần đây đỡ hơn chút rồi.”

Từ xưa, giang hồ và triều đình chia ra hai thế giới riêng biệt. Giang Dịch Dương không hiểu sao Lục Thu Hồng phải quan hệ cùng người triều đình. Trong mắt Giang Dịch Dương, Lục Thu Hồng cao cao tại thượng, giống như con chim diều hâu, một người đầy khao khát tự do, sống trên đời ghét nhất là tranh giành quyền lợi, sao lại dễ dàng bị trói buộc chứ?

Chỉ thấy hai người rất gần gũi nhau, chắc không phải quan hệ tầm thường gì rồi.

Giang Dịch Dương đứng tại chỗ mà đoán, không nghe xung quanh nói gì, bị Bình Cửu kêu một tiếng mới hoàn hồn, ngơ ngác kêu lên: “Hả? ”

Bình Cửu buồn cười: “Ta muốn mượn quý phủ một con ngựa, vào thành mua ít thứ, không biết có tiện không? ”

Giang Dịch Dương hơi bối rối, vội vàng gật đầu: “Vậy à… À! Được, ta đi chuẩn bị ngay, đi ngay!” rồi chạy đi như một làn khói.

Bình Cửu than thở lắc đầu một cái, quay đầu lại thấy vẻ mặt tựa như cười mà không phải cười của Thần Dục, đến gần hỏi: “Sao vậy? ”

“Giang tiểu công tử này hình như đối với người rất không bình thường.” Thần Dục cầm chén trà trên bàn, đưa lên muic ngửi hương trà rồi nói? “Sao? Hắn đẹp không?”

Bình Cửu nghe lời nói mang thâm ý này, chỉ lắc đầu bật cười nói: “Ta không có ý nào với hắn cả.”

Thần Dục không tỏ rõ ý kiến, Bình Cửu bèn thuận thế ngồi cạnh ghế Thần Dục đnag ngồi, uống một hớp trà: “Ân oán trên giang hồ nhiều lắm, ta thì không thích lo chuyện bao đồng. Có điều, sư phụ không thích giết chóc. Năm đó cứu họ trong tay kẻ thù cũng chỉ là đi ngang qua tiện thể giúp thôi, mà bây giờ họ còn nhớ ân cứu mạng, khách khí như vậy, làm ta xấu hổ.”

Tay cầm chén trà của Thần Dục dừng một chút, nheo cặp mắt lại: “Nói như vậy, ngươi năm đó cứu ta cũng bởi vì sư phụ của ngươi à? ”

Bình Cửu sững sờ, để che giấu tâm tình mà tằng hắng một cái, đưa tay sờ độ ấm của ấm trà đang bốc hơi rồi nói: “Trà này nguội rồi à? Ừm, ta đi pha thêm nước nóng.”

Trước khi lên ngựa bắt đầu đến chợ, Giang Dịch Dương định đi theo dẫn đường lại bị Bình Cửu từ chối.

Bình Cửu vào thành, thứ nhất là muốn mua vài thứ đồ để mấy ngày nữa lên đường, thứ hai chủ yếu cũng muốn thăm dò tình hình trong thành mấy ngày nay. Mang theo Giang Dịch Dương thì không tiện.

Năm nay, ở phía nam, nạn châu chấu tràn lan, dầu gạo tăng giá, dù trấn Phù Dung không gặp nạn như ở đó cũng chịu ảnh hưởng, đường phố tiêu điều, vắng vẻ hơn xưa, mãi đến tận trưa mới náo nhiệt chút.

Thấy đến giờ cơm, Bình Cửu vào một quán trà rất náo nhiệt, gọi vài món tráng miệng, xung quanh rất ồn, đợi hồi lâu, chợt nghe ở một bàn cách đó không xa, có người cắn hạt dưa thở dài nói: “Cũng không biết gần đây bị gì, khắp nơi mất mùa, hoàng đế còn bệnh nặng, vị Thụy Vương điện hạ kia cũng bị hại, không rõ tung tích, vậy chẳng phải có lợi cho các hoàng tử khác à…”

Người ngồi cùng bàn vội che miệng người kia lại, nhỏ giọng nói: “Chuyện như vậy há để chúng ta có quyền bàn luận, bị người nghe được thì coi chừng cái đầu ngươi đó.”

Người kia lại chẳng coi ra gì, phất tay một cái: “Sợ cái gì, sao quan đại lão gia thèm đến đây ăn, với lại chuyện này cũng công bố cho cả thiên hạ biết rồi còn gì, có gì không thể nói.”

Bình Cửu buông đũa trong tay, cầm lấy trường kiếm trên bàn, trả tiền rồi đi ra cửa.

Không ngờ mới có mấy ngày đã nổi gió vần mây, biến số trong tương lai còn nhiều hơn tưởng tượng nhiều.

Bình Cửu vừa nghĩ, vừa đi đến tiệm thuốc, chợt phát hiện xung quanh tiệm thuốc đều quan binh của quan phủ canh gác. Bình Cửu không tùy tiện đi đến đó mà làm bộ như không có gì đứng ở quầy trái cây mua chút hoa quả, khi trả tiền thì giả vờ vô tình hỏi: “Này, chủ quán! Sao tiệm thuốc nhiều quan binh quá vậy?”

Ông lão bán trái cây thấy lạ nhìn hắn: “Khắp thiên hạ đều biết, ngài còn không biết à? Thụy Vương điện hạ mất tích, nghe nói còn bị thương, quan phủ nói canh ở tiệm thuốc biết đâu có thể nhận được tin tức của Thụy Vương, mấy người này đóng quân chừng mấy ngày rồi à.”

“Như vậy à” Bình Cửu mỉm cười, nhận lấy gói trái cây: “Vãn bối ở trong núi suốt, ở một mình chẳng biết tin tức gì.”

Một chiếc xe ngựa từ xa chạy qua đến, lướt qua Bình Cửu, rèm cửa sổ bị gió thổi bay lên, Bình Cửu và người trong xe kia không khéo nhìn thẳng vào nhau.

Người trong xe có khuôn mặt ngăm đen, đôi mắt như chuông đồng, tuy bị thương nặng chưa lành mà gương mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt sáng rực lạnh lẽo, không phải Lưu Hồng thì còn ai?

Bình Cửu hơi nhướng mày, xui thật! Hắn nhảy thẳng lên nóc nhà, lắc mình mấy cái nhảy đi xa.

Phía sau còn văng vẳng tiếng la ó đuổi theo càng ngày càng xa.

Bình Cửu sợ bị theo đuôi, không lấy ngựa mà dùng khinh công chạy thẳng về Thanh Tịnh sơn trang.

E rằng nơi đây không thể ở lâu, không khéo lại liên lụy đến Thanh Tịnh sơn trang thì không ổn.

Bình Cửu trở lại sơn trang, mới vào đã gặp Giang Càn, Giang Càn chào hỏi: “Lục đại hiệp, cùng ăn tối nhé? ”

Bình Cửu ôm quyền nói: “Quấy rầy mấy ngày nay thực sự xấu hổ, chuyến này Lục mỗ có rất nhiều chuyện không tiện, sáng sớm mai sẽ khởi hành, mong Giang trang chủ tha thứ cho.”

Giang Càn cũng ôm quyền, mặt lộ vẻ tiếc nuối: “Sao Lục đại hiệp lại nói thế, ân cứu mạng năm đó, tại hạ làm trâu làm ngựa cũng chưa đủ, tiếc là Lục đại hiệp không thể ở lâu, thật tiếc quá.”

Bình Cửu xua tay: “Giang trang chủ nói quá lời, bây giờ phải chuẩn bị cho ngày mai lên đường, tại hạ xin lỗi không tiếp được.”

Bình Cửu đi vào phòng, Thần Dục đang ngồi bên cửa sổ, khoác một cái áo khoác, vẻ mặt nhàn nhạt mà thưởng thức chiếc nhẫn ngọc trong tay, không biết đang nghĩ gì.

Bình Cửu tự rót chén trà uống, rồi nói: “Mai chúng ta đi đi.”

Vẻ mặt Thần Dục không lộ vẻ gì bất ngờ, chỉ quay đầu, hỏi: “Vì sao? ”

Bình Cửu kể hết chuyện mình nghe được trong thành hôm nay cho Thần Dục, lại hỏi: “Ngươi biết chỗ nào có thể đi không? ”

“Biết” Thần Dục trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Bây giờ còn chưa phải lúc.”

Bình Cửu thở dài: “Ngươi đã có kế hoạch, chúng ta lại tìm nơi ở đi, uống mấy ngày thuốc nữa thì ngươi có thể nhìn thấy rồi, không liên lụy người bên ngoài thì hơn.”

Thần Dục mỉm cười gật đầu: “Được.”

Bình Cửu kê đơn, mỗi ngày uống ba lần, tối trước khi ngủ phải uống một lần, lúc hạ nhân đưa thuốc vào phòng thì Bình Cửu đang thu dọn các vị thuốc cần mang, rồi mang tất cả đồ dùng hằng ngày khác chất lên xe ngựa. Lúc trở về đã thấy Thần Dục uống thuốc xong, bên giường đặt một cái chén không.

Bình Cửu đặt chén thuốc không lên bàn thì nghe người sau lưng nói với giọng điệu như thường, nhưng trong lời nói không thoải mái tý nào: “Sao thuốc này đắng quá vậy.”

“Không đắng sao là thuốc hay chứ.” Bình Cửu ngồi xuống bên giường, buồn cười nói: “Sao vậy? Thụy Vương điện hạ còn sợ uống thuốc à? ”

Hơi khinh thường nở nụ cười, Thần Dục còn chưa trả lời, nhưng bỗng nhiên nắm lấy vạt áo trước, nhíu mày: “Sao ta cảm thấy…”

Bình Cửu còn chưa làm gì, đã thấy Thần Dục bỗng ho khan, tay nắm chặt chăn, tư thế kia giống như muốn ho ra tim phổi luôn vậy.

Bình Cửu quả quyết điểm hai huyệt trên người Thần Dục, ho khan đỡ hơn, nhưng khóe miệng đã thấy máu tươi. Bình Cửu bắt lấy cổ tay Thần Dục, vừa bắt mạch đã nhăn mày, đi thẳng đến trước bàn, cầm lấy chén thuốc ngửi thử, vừa ngửi thì đã thay đổi sắc mặt.

“Thuốc trên bàn có Cam Thảo, sao để lẫn Nguyên Hoa vào?”

Thần Dục bỗng ho ra máu, máu trong tay đầm đìa, ngài ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng như tờ giấy, đôi mắt đen nặng nề. Ngài khẽ đưa tay ra trước Bình Cửu.

Bình Cửu nắm chặt tay ngài, lấy từ trong ngực một viên thuốc cùng với máu cho ngài nuốt vào. Ý thức Thần Dục đã nửa hôn mê. Bình Cửu nâng hai tay của ngài xốc qua vai mình, vác ngài lên, đi ra ngoài.

Mới mở cửa đã bắt gặp Giang Dịch Dương chạy vội tới. Sắc mặt Giang Dịch Dương kích động, nói: “Lục đại hiệp, nghe nói sáng sớm mai ngài sẽ… Hả? Vương công tử bị sao vậy?”

Bình Cửu lắc đầu, bước chân liên tục “Chúng ta đi luôn trong đêm nay.”

Giang Dịch Dương đi theo phía sau Bình Cửu, ngập ngừng nói: “Gì, đi ngay đêm nay? Nhưng mà, nhưng mà, các người… sao đi được!”

Bình Cửu nhảy một cái đến trên xe ngựa, nâng Thần Dục vào xe, vén rèm lên, thấy gương mặt ngơ ngác, không đành của Giang Dịch Dương, thở dài: “Tối nay thuốc của Vương công tử bị người cho Nguyên Hoa vào, tính mạng trước mắt khó bảo toàn, biện pháp bình thường đã không còn hiệu quả.”

Giang Dịch Dương giật cả mình: “Thuốc bị người động tay động chân? Sao vậy được? Ta sẽ điều tra rõ, Lục đại hiệp ngài chờ ta…”

“Không cần.” Bình Cửu ngồi vào xe ngựa, kiên định lắc đầu: “Chuyến này bị rất nhiều kẻ thù đuổi theo, đợi nữa e sẽ liên lụy Thanh Tịnh sơn trang, đành phải đi thôi. Không kịp nói lời cáo biệt với Giang trang chủ, vẫn thông cảm cho.”

“Được…” Giang Dịch Dương siết chặt ống tay áo, mắt đỏ ngầu, nhưng nhịn tâm trạng xúc động mà nói: “Lục đại hiệp, chúng ta còn gặp lại nhau không?”

“Nếu có duyên, chắc chắn gặp lại.” Bình Cửu vung roi, xe ngựa nghênh ngang rời đi.

“Giang công tử, sau này còn gặp lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play