Bình Dục không ngờ Hoàng đế nói phát bệnh là phát bệnh, vì thế hắn lập tức gọi ngự y vào. Anh Quốc Công Trương Đạt và vài vị cận thần nghe được tin cũng vội vào trong trướng quan tâm mà dò hỏi bệnh tình của Hoàng Thượng.
Lần này tùy quân xuất chinh vốn có bốn vị đại phu nhưng vì không chịu nổi đường xá xa xôi xóc nảy nên một người đã ngã ngựa chết, một người bất bạnh chết khi bị vây ở Thổ Mộc Bảo, còn lại có hai người. Hiện tại hai người đó bắt mạch cho hoàng đế nhưng vẫn chẳng nhìn ra tí sửu dần mão gì nên chỉ bảo thủ mà dựa theo phương thuốc trị đau đầu lúc trước rồi thi châm và bốc thuốc. Sau một hồi bận rộn sắc mặt hoàng đế rốt cuộc cũng hơi chuyển biến tốt đẹp, lát sau hắn thiếp đi.
Vài vị thần tử đi ra khỏi trướng nhưng bụng vẫn hồ nghi. Lúc trước không biết Vương Lệnh là Thát Tử thì thôi, mọi người tuy hận lão nịnh nọt Hoàng Thượng, đùa bỡn quyền mưu nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lão sẽ dùng độc dược để khống chế hoàng đế. Nhưng hiện tại nhìn chứng bệnh của hoàng đế thì quả thực có nhiều thứ cần cân nhắc.
Không nói cái khác, chỉ nói tính tình hoàng đế hai năm gần đây thay đổi quá nhiều, hoàn toàn không còn vẻ độ lượng nhân nghĩa của năm niên thiếu nữa. Đa phần hắn đều mơ màng hồ đồ, có khi lại cực kỳ bạo ngược. Đặc biệt là gần một năm này hoàng đế càng thêm hỉ nộ vô thường. Với nữ sắc hoàng đế cũng bừa bãi hơn trước nhiều, càng đừng nói tới tật đau đầu thường phát tác.
Nếu Vương Lệnh thật sự dùng thủ đoạn nham hiểm để mê hoặc hoàng đế thì không biết có cách nào giải tật đau đầu này của hoàng đế không? Mà sau khi giải độc rồi liệu hắn có trở về như trước được không? Nếu có thể thì giang sơn này còn có thể cứu được.
Bình Dục ôm cánh tay đứng ở một bên mặc cho mấy người Anh Quốc Công thở ngắn than dài mà không nói câu nào. Cho dù Phó Lan Nha còn Xích Vân Đan thì trước khi đảm bảo có thể phát huy hết tác dụng của nó hắn cũng sẽ không dễ dàng đưa cho cho hoàng đế dùng. Theo ý hắn thì tốt nhất là dựa vào cơ hội này để dốc hết sức lật lại vụ án của cha con Phó Băng.
Hơn nữa nói một câu công bằng thì so với việc hoàng đế trúng độc hiện tại hắn càng quan tâm đến nơi Thản Bố đang ẩn nấp. Bởi vì việc sau liên quan trực tiếp đến sống chết của mấy vạn quân Minh đang ở trong Bắc Nguyên.
Mọi người nghị luận một phen nhưng thấy Hoàng Thượng đã ngủ say nên bọn họ sợ quấy nhiễu hắn, ai nấy lập tức cáo từ rồi đi tới chỗ giam giữ Vương Lệnh.
Buổi tối lúc Hoàng Thượng còn chưa triệu kiến Bình Dục thì có nhớ tới Vinh tướng quân và Bình Hạ. Hắn thấy bọn họ không màng chuyện mang danh phản quân mà vẫn thâm nhập vào Bắc Nguyên cho Vương Lệnh một đòn trí mạng nên cực kỳ cảm khái. Chẳng những chính miệng hắn thăng cho Vinh tướng quân lên làm Đại nguyên soái mà còn thăng cho Bình Hạ làm Tả tiên phong.
Còn Bình Dục thì sau khi hồi kinh hắn nhất định sẽ trở thành người được lòng hoàng đế nhất. Hoàng Thượng vẫn để hắn nhậm chức Chỉ Huy Sứ, lại để Bình Dục và Binh Bộ Thượng Thư cùng nhau thẩm tra quản lý vụ án của Vương Lệnh.
Sau khi sắp xếp xong hắn mới triệu kiến Bình Dục. Ai ngờ mới chưa nói được mấy câu thì đầu hắn đã đau nhức không thôi.
Nhưng vì chính miệng Hoàng Thượng đã nói để Bình Dục và Binh Bộ Thượng Thư cùng thẩm vấn Vương Lệnh nên những người đứng ở cửa thần miếu đều rời đi. Ngoại trừ hai người thẩm vấn chính, vì tị hiềm nên những người khác không đi vào.
Đợi mọi người rời đi rồi, Binh Bộ Thượng Thư Quảng Dã đang muốn vào miếu Bình Dục mới hơi dừng chân liếc liếc một bên. Hắn vừa ra hiệu đã có quân sĩ nói: “Quảng đại nhân, Anh Quốc Công có việc gấp muốn cùng ngài thương lượng, xin đại nhân qua đó một chút.”
Quảng Dã ngẩn ra rồi quay đầu nhìn Bình Dục, mặt lộ vẻ khó xử. Án của Vương Lệnh liên quan quá rộng, cho dù hoàng đế tin tưởng Bình Dục thì cũng không dám để hắn thẩm án một mình mà phải có cả hai người bọn họ. Bình Dục sớm biết chuyện này nên đã có sắp xếp khác. Thấy mọi việc đã theo ý mình và để tránh Quảng Dã nghi ngờ nên hắn vội ra vẻ kinh ngạc, nghiêm mặt nói: “Quảng đại nhân cứ bận việc đi, vừa lúc hạ quan cũng có một việc gấp cần sắp xếp với Cẩm Y Vệ. Chờ ngài xong việc chúng ta sẽ cùng vào miếu.”
Dứt lời hắn lập tức xoay người rời đi. Quảng Dã thấy Bình Dục quả nhiên đi về phía doanh trướng mới yên tâm vội vàng đi tìm Anh Quốc Công.
Bình Dục đi được hai bước thì thấy Trần Nhĩ Thăng và Lý Mân đi tới. Nhìn thấy hắn hai người kia lập tức hành lễ.
Lý Mân thấp giọng nói: “Người đến chỗ hữu hộ pháp vẫn chưa có tin tức gửi về. Cả ngày Đặng tiểu thư đều ở trong trướng, không thấy có hành động gì khác. Mãi tới khi Vĩnh An Hầu và thế tử đến tìm nàng ta thì Đặng tiểu thư và vú già bên người mới ra khỏi trướng. Hiện tại bọn họ đã đến chỗ trại của Vĩnh An Hầu.
Còn Diệp Trân Trân có ra ngoài một chuyến vào lúc tối, nàng ta đi vòng vòng quanh doanh trướng với bộ dạng khả nghi giống như đang tìm ai đó. Thuộc hạ và Trần Nhĩ Thăng thấy nàng ta không gặp ai thì cũng không ngăn lại mà chỉ tạm án binh bất động. Vừa rồi theo lời ngài dặn bọn thuộc hạ đã hạ mê dược trong cơm của nàng ta. Hiện tại Diệp Trân Trân đã ngủ, với phân lượng thuốc kia thì có lẽ nàng ta sẽ ngủ hai canh giờ, đủ để Phó tiểu thư đến cùng nghe thẩm vấn Vương Lệnh.”
Bình Dục à một tiếng sau đó vừa đi vừa nói: “Phó tiểu thư vô cớ bị Vương Lệnh coi là thuốc dẫn thì hẳn có khúc chiết mà chúng ta không rõ ràng. Vì có thể thẩm vấn rõ ràng chúng ta không thể không để Phó tiểu thư cùng tham dự.”
Hắn muốn giải thích nhưng Lý Mân chỉ khoan dung ha hả cười chứ không nói gì. Trần Nhĩ Thăng thì cắn chặt răng, ánh mặt lập lòe.
Bình Dục xưa nay nhạy bén, sao có thể không chú ý tới biểu tình của hai người bọn họ, hắn lập tức nghẹn họng không biết nói gì. Sau khi nhìn chằm chằm hai người một buổi nhưng thật sự không tìm được cớ gì để xử lý hai tên này thế là hắn đành duy trì biểu tình bất động như núi mà khoanh tay đi về phía trước để tránh lãng phí thời gian.
Ban ngày Phó Lan Nha thấy hai quân bên ngoài đánh nhau nên cả người cực kỳ căng thẳng. Mãi tới khi Vương Lệnh bị bắt nàng mới thả lỏng hơn.
Lúc ăn tối nàng nhớ tới cảm giác hoảng hốt không tên khi bước vào miếu cổ lúc trước nên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Thế là nàng chẳng ăn được gì mà chỉ nói mình mệt sau đó mở chăn ra cuộn người lại ngủ.
Không biết qua bao lâu nàng lại bị Lâm ma ma đánh thức. Nàng mở đôi mắt nhập nhèm ra thì thấy Lâm ma ma nói: “Bình đại nhân lệnh cho người mang xiêm y tới để tiểu thư nhanh chóng thay. Nhìn có vẻ như ngài ấy định để tiểu thư đi tham dự thẩm vấn.”
Bà biết tiểu thư luôn canh cánh trong lòng cái chết của phu nhân và cũng hận Vương Lệnh thấu xương. Vất vả lắm Vương Lệnh mới bị bắt nên đương nhiên nàng sẽ muốn chính tai nghe Vương Lệnh nói ra chân tướng năm xưa.
Quả đúng như bà đoán, tiểu thư vừa nghe xong thì khuôn mặt lập tức sáng ngời. Không đợi bà nói nhiều tiểu thư đã bò dậy.
Trái tim Phó Lan Nha nảy lên trong ngực, nàng nhìn qua bên gối thì thấy bộ y phục Cẩm Y Vệ lần trước thế là nàng vội thúc giục Lâm ma ma giúp mình mặc vào.
Đây là lần đầu tiên Lâm ma ma nhìn thấy trang phục của nữ tử trong Cẩm Y Vệ. Trong lúc giúp nàng mặc bà sẽ thường xuyên nghi hoặc mà ngừng lại, do dự không biết cài khóa thế nào, buộc dây thế nào.
Phó Lan Nha một lòng muốn đến nghe Vương Lệnh thẩm vấn nên tâm tình cực kỳ gấp gáp. Thấy động tác của Lâm ma ma chậm chạp nên nàng nhất thời không kiên nhẫn mà suýt nữa đoạt trước mà tự mặc. Nhưng tay nàng vừa mới động thì da đầu đã căng lên.
Không được, nàng suýt quên mất sở dĩ nàng quen thuộc trang phục này hơn Lâm ma ma là vì lúc trước nàng đã lén lút mặc một hồi. Lâm ma ma không thể quen thuộc bằng nàng bởi vì dĩ vãng bà chưa từng thấy Phi Ngư phục. Vừa rồi dưới tình thế cấp bách nàng suýt nữa thì lộ ra sơ hở trước mặt Lâm ma ma.
Trên lưng nàng thấm đầy mồ hôi, vội làm như không có việc gì mà thu tay lại, không dám nóng vội nữa mà cố nhẫn nại chờ Lâm ma ma vụng về mặc xong cho mình.
Lần này khác lần trước, ngoại trừ y phục của Cẩm Y Vệ nàng còn có thêm một thanh Tú Xuân đao. Chủ tớ hai người y theo bộ dáng ngày thường của Bình Dục mà đeo đao bên hông phải. May mà đao này cực nhẹ, buộc bên eo cũng không quá trói buộc.
Sau khi lén lút ra ngoài Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng quả nhiên đã chờ ở ngoài đó. Có lẽ Bình Dục đã sắp xếp trước nên quanh lều trại của Cẩm Y Vệ lúc này không một bóng người. Phó Lan Nha vẫn cố ý cúi đầu thật thấp vì sợ khiến mọi người chú ý. Nàng lặng yên đi theo Lý Mân, được một đoạn mới thấy hai người kia nói: “Bình đại nhân.”
Lòng nàng hơi lay động, vội ngẩng đầu nhìn phía trước thì thấy Bình Dục đang đứng ở đó. Thấy mọi người tới hắn cũng nhìn về phía này. Trên mặt hắn có chút mệt mỏi nhưng dáng người lại vẫn đĩnh bạt như cũ. Điều khiến Phó Lan Nha không ngờ là quần áo trên người Bình Dục chính là quan phục tam phẩm chỉnh tề.
Nàng hơi kinh ngạc vì ban ngày nàng thấy Bình Dục mặc một cái cáo gấm màu xanh đá, không hiểu sao hiện tại hắn lại thay quan phục. Sau khi suy nghĩ một hồi nàng đoán chẳng lẽ Hoàng Thượng đã tỉnh nên triệu hắn tới.
Nghĩ đến bộ dáng bệnh khí trầm trầm của Hoàng Thượng là lòng nàng lại xẹt qua một tia nghi ngờ. Theo bản năng nàng sờ sờ bao thuốc giải độc. Nhớ rõ mấy năm trước lúc phụ thân mới vừa thăng chức nàng có thoáng nhìn thấy hoàng đế hồi còn là Thái Tử. Trong ấn tượng thì hoàng đế có đôi mắt trong trẻo, tính tình gần gũi bình dị. Tuy hắn không có được hào sảng như anh trai nàng nhưng cũng mang khí độ nho nhã ấm áp khó thấy.
Hiện giờ hắn trở nên ngu ngốc như thế không biết có phải do Vương Lệnh hạ độc hay không. Nếu đúng thì thuốc giải độc của nàng không biết có tác dụng gì không?
Nàng là người giỏi nắm bắt thời cơ, nếu đã có chủ ý thì sẽ không nhịn được mà tinh tế trù tính. Cha và anh nàng bị giam giữ lâu ngày, thuốc giải này có thể là cơ hội duy nhất giúp họ lật lại bản án. Nếu tính toán tốt thì người một nhà bọn họ sẽ có thể nhân cơ hội này mà đoàn tụ. Nhưng việc này nói thì đơn giản, thực hiện lại không dễ. Đây không phải chuyện mình nàng có thể làm được. Trước khi thực hiện nàng còn cần cùng Bình Dục chuẩn bị.
Nhưng vừa chuyển ý niệm nàng lại nhớ ra Bình Dục trước sau vẫn chưa buông việc năm đó. Nàng không nhịn được nhíu mày, Bình Dục là người mềm cứng không ăn, nếu hắn ngang ngạnh lên mà không chịu nhúng tay vào việc này thì phải làm sao đây.
Nghĩ tới đây nàng bỗng dừng chân, cắn môi trừng Bình Dục nghĩ: Hắn dám.
Bình Dục đang lẳng lặng nhìn Phó Lan Nha đến gần, hai người rõ ràng chỉ mới không gặp một ngày mà không hiểu sao lại như cách đã lâu. Bởi vì một phần quyến luyến nên dù biết rõ phải rời mắt đi nhưng hắn vẫn không nhịn được nhìn nàng nhiều hơn.
Nhớ tới việc nàng tìm ra biện pháp cực kỳ thông minh giúp phân biệt bức họa, thuyết phục Tam Thiên doanh quay giáo quy hàng là miệng hắn lại cong lên. Ai ngờ thật vất vả Phó Lan Nha mới chịu nhìn hắn, ấy thế mà làm gì có nhu tình như nước như hắn tưởng, hắn chỉ thấy toàn cáu giận.
Hắn nghi hoặc, không biết mình lại làm chuyện gì đắc tội nàng. Vắt hết óc suy nghĩ cả buổi hắn tự giác nghĩ mình luôn bận đối phó với Vương Lệnh, làm gì có chỗ nào đắc tội nàng. Nàng cũng không phải người không biết nặng nhẹ, sẽ không vô cớ làm mình làm mẩy với hắn.
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy khó hiểu, theo bản năng hắn lướt qua xiêm y Cẩm Y Vệ trên người nàng sau đó chợt nhận ra. Chẳng lẽ do đêm đó hai người thân thiết ở bờ sông, hắn nóng nảy khiến nàng hận đến tận hôm nay hả?
Tuy không chịu thừa nhận sự thật này nhưng hắn cũng biết ý tưởng này không phải không có căn cứ. Đặc biệt nhớ lại đêm đó hắn mơ hồ cảm thấy mình quả thực hơi hấp tấp, không chờ nàng chuẩn bị sẵn sàng đã ——
Hắn vội hắng giọng, quay đầu nhìn chỗ khác. Tai hắn không nhịn được đỏ lên, tự mình an ủi mình rằng đây mới là lần thứ hai, dù không làm tốt thì về mặt tình cảm có thể tha thứ được. Giờ khối u ác tính là Vương Lệnh đã được diệt trừ thì ngày bọn họ về kinh thành thân cũng đến gần. Chờ trở về kinh hắn đương nhiên sẽ có biện pháp tinh tế cân nhắc đạo lý trong này.
Chuyện tới nước này hắn cũng đã hiểu rõ mọi chuyện không thể thoát khỏi một từ ‘thuần thục’. Nếu không ngừng cố gắng thì qua thời gian hắn và nàng sẽ càng hòa hợp……
Phó Lan Nha cũng không biết chỉ vài bước mà Bình Dục đã nghĩ được nhiều thứ linh tinh như thế. Thật vất vả mới tới trước mặt hắn, nhưng hắn lại không chịu nhìn nàng mà chỉ nhàn nhạt quay đi chỗ khác. Nàng biết hắn vì tị hiềm nên cũng thu lại ánh mắt đi theo hắn tới cửa miếu.
Sau đó dưới ám chỉ của Lý Mân nàng đứng vào một góc tối. Một lát sau có một quan viên dẫn người vội vàng tới. Bình Dục gọi người này là Quảng đại nhân sau đó thấp giọng nói chuyện với ông ta vài câu sau đó bọn họ mới vào miếu.
Mới vừa đi vào nàng đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng dã thú gầm nhẹ, mỗi tiếng đều thê lương khiến người ta hoảng hốt. Nàng nghe thấy tiếng này thì kinh hãi, ngước mắt nhìn vào điện và thấy cả người Vương Lệnh bị xích lại trói lên cột nhà.
Ngũ quan của lão đã sớm thay hình đổi dạng vì thống khổ, đôi mắt lại càng đỏ như xuất huyết. Nàng thấy thế thì lạnh cả người, vội đi theo đám Lý Mân mà lặng lẽ đứng một bên.
Lúc này nàng thấy Bình Dục thong thả ung dung đi đến trước mặt Vương Lệnh. Hắn khoanh tay dừng bước nhìn lão từ trên cao sau đó cười nói: “Thứ ngươi muốn ta lập tức cho ngươi, tuy không phải máu người, không thể giúp ngươi khôi phục thể lực nhưng có thể giải trừ nỗi khổ huyết mạch đảo ngược kia. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nói ra nơi quân của Thản Bố đang ẩn nấp là được ——”
Không đợi hắn nói xong đã có một loạt tiếng bang bang truyền đến. Vương Lệnh không chịu được cơn thống khổ nên đang dùng toàn lực đập đầu vào cột nhà, muốn chết để giải thoát thống khổ. Đáng tiếc cột nhà phía sau sớm bị người ta quấn một vòng chăn mềm, dù lão cố đến đâu cũng không đập nát được đầu mình.
Bình Dục cười nói: “Vương công công sợ đã quên Cẩm Y Vệ làm gì rồi. Trước khi hỏi được những gì chúng ta muốn thì dù ngươi muốn chết cũng còn phải xem chúng ta có đồng ý hay không đã.”
Vương Lệnh nghe thấy lời này thì suy sụp buông tay, cả người im lặng một lát. Sau đó lão lại run rẩy kịch liệt, tiếng rên rỉ thống khổ lại vang lên. Bình Dục ở bên cạnh lửa cháy đổ thêm dầu mà vẫy vẫy tay ra lệnh cho người mang một thùng máu tươi nóng hổi vào. Mùi này cực kỳ tanh, Phó Lan Nha vừa ngửi được thì suýt nữa buồn nôn, đến Quảng Dã ngồi một bên cũng lộ ra không kiên nhẫn.
Ngược lại Vương Lệnh lại giống như nghe được mùi thơm mỹ vị nhất đời này. Động tác giãy dụa của lão đột nhiên ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm thùng máu tươi kia, trong đó là vẻ thèm thuồng không che giấu được.
Bình Dục để người đặt cái thùng kia đến gần hơn rồi dụ dỗ hỏi: “Thế nào?”
Sau một hồi trầm mặc thật lâu, cả tòa miếu cổ to rộng chỉ có tiếng thở hổn hển của Vương Lệnh. Cuối cùng đang lúc Quảng Dã sắp hết kiên nhẫn lại nghe thấy Vương Lệnh nghiến răng nói: “Ở…… Ở thảo nguyên Du Y Đạt bên Hàn Hà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT