Hơn nửa đêm tiếng thú gào mới lắng lại, Lục Ly ngủ rất an tường, Lục Linh ở sau nửa đêm chịu không được buồn ngủ cũng về nghỉ ngơi.

Tảng sáng, Lục Ly đúng giờ tỉnh lại, hắn thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi. Sau khi thanh tỉnh hắn lập tức đi ra phía ngoài, xác định bộ lạc rất yên ả, tỷ tỷ vẫn còn ngủ say, hắn mới từ hậu viện nhảy ra hậu sơn.

Đêm qua luyện hóa năm viên Thối Thể Đan, Lục Ly cảm giác lực lượng lại lớn hơn mấy phần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn đã đạt đến vạn cân cự lực.

- Hây a!

Tìm viên cự thạch để ở hậu sơn kia, Lục Ly nhẹ nhõm giơ lên cao, nhanh chân lao về phía đầm nước trong sơn cốc.

- Ầm!

Hắn ném cự thạch, nhếch miệng nở nụ cười, cảm giác khí lực tăng lên hơn tám trăm cân, hiện tại tuyệt đối vượt qua vạn cân cự lực.

Hắn xông vào trong đầm nước, đứng ở trên cự thạch, lấy trường đao ra bổ chém thác nước, lần này hắn nhẹ nhõm chém hơn ba trăm đao mới kiệt lực, bị thác nước hất bay.

- Không luyện nữa, trở về thôi!

Không biết thú triều đã lắng lại chưa, Lục Ly không dám dừng lại lâu ở bên ngoài, mặc quần áo lại, xách theo trường đao rời khỏi sơn cốc.

Có chút lưu luyến nhìn thoáng qua sơn cốc, hắn ở đây tôi thể bảy năm, bây giờ sắp rời khỏi Địch Long bộ lạc. Có lẽ đời này sẽ không trở về, khó tránh khỏi có chút không nỡ.

- Đi!

Nhìn mấy lần, hắn nhanh chân chạy về bộ lạc, lần này hắn không đi vòng qua cửa trước của bộ lạc, mà từ sau núi nhảy vào nhà mình, sắp rời khỏi nơi đây, đã không cần cố kỵ nhiều như vậy.

Ngày mới vừa sáng, Lục Linh sớm đã thức dậy, đang làm điểm tâm. Nàng nhìn thấy Lục Ly trở về trước thời gian cũng không nghĩ nhiều, vừa cười vừa nói:

- Chờ một lát, sắp xong rồi.

Lục Ly rửa mặt, sau đó giúp đỡ bưng điểm tâm lên, Lục Linh ăn rất ít, chỉ một bát cháo, ăn xong nàng mới nói:

- Sau khi ăn xong, đệ ra ngoài bộ lạc tìm hiểu tình huống. Nếu như đường đi Vũ Lăng Thành không có nguy hiểm, buổi chiều chúng ta sẽ rời đi.

- Vội vã như vậy?

Lục Ly khẽ nhíu mày, hôm qua mới xảy ra thú triều, coi như đã trấn áp, nhưng trong hoang dã vẫn sẽ có Huyền thú lạc đàn. Hắn thì không có gì, nhưng Lục Linh không có chút chiến lực, một khi bị Huyền thú công kích, hậu quả khó mà lường được.

Lục Linh giải thích:

- Hôm qua Địch Hỏa trở về, đồng thời trở về còn có đám người Địch Hãn Địch Thiên, võ giả thế hệ trẻ tuổi của bộ lạc đều trở về.

Sắc mặt Lục Ly trầm xuống, Địch Hỏa là người mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi của bộ lạc, chỉ mới hai mươi hai tuổi, có thể nói thiên tư bất phàm. Địch Hãn và Địch Thiên cũng là Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, niên kỷ của hai người tầm hai mươi bảy, tư chất ở trong bộ lạc chỉ tính là không tệ.

Ba người là người mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi của bộ lạc, nguyên bản Lục Ly cho rằng coi như bọn họ nghe nói Địch Hổ bị mình tổn thương, cũng không thể chạy về nhanh như vậy. Xem ra hôm qua phát sinh thú triều, Địch Bá sợ bộ lạc bị Huyền thú công kích, nên để bọn hắn trở về sớm.

- Vâng!

Lục Ly nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu đáp, chỉ cần đường đi Vũ Lăng Thành an toàn, hắn cũng muốn sớm rời khỏi. Ba Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, hắn không có nắm chắc đối phó, hắn thì không có gì, chỉ sợ Lục Linh bị hắn liên lụy.

Sau khi ăn xong, hắn ở trong nhà quan sát bộ lạc một chút, thấy trong bộ lạc rất yên tĩnh, hắn lập tức đi hậu sơn, đường vòng ra ngoài nghe ngóng tình huống.

- Có người?

Mới vừa rời khỏi bộ lạc, ở trong vùng hoang dã, Lục Ly thấy được một đội người trẻ tuổi, hắn len lén nhìn vài lần, phát hiện rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.

- Địch Hãn!

Là người trẻ tuổi trong bộ lạc, nhìn tình huống bọn hắn là đang dò xét xung quanh, sợ có Huyền thú lạc đàn công kích bộ lạc. Khó trách trong bộ lạc an tĩnh như vậy, nguyên lai đám người Địch Hỏa Địch Hãn ở bên ngoài dò xét.

- Đi!

Lục Ly càng yên tâm hơn, thời gian ngắn hẳn không có người tìm Lục Linh và hắn phiền phức? Hắn nhanh chóng rút đi, đường vòng đi qua phụ cận một tiểu bộ lạc.

Chạy hai ba canh giờ, Lục Ly lượn quanh một vòng lớn, còn hỏi thăm người bộ lạc khác, đạt được rất nhiều tình báo.

Đêm qua đúng là phát sinh thú triều, một đại bộ lạc ở phương bắc bị công kích, chết không ít người. Bất quá thú triều đã bị áp chế.

Những cường giả gia tộc siêu cấp kia xuất động không ít, chém giết Huyền thú cường đại. Liễu gia Triệu gia Lỗ gia, còn có rất nhiều võ giả đóng giữ ở Hàn Băng Thâm Uyên, đều ngăn chặn Huyền thú ở vòng ngoài, sẽ không để cho thú triều tiếp tục khuếch tán.

- Trở về thôi, buổi chiều lập tức đi Vũ Lăng Thành.

Lục Ly yên tâm, chỉ cần cẩn thận một chút, đường đi Vũ Lăng Thành vẫn rất an toàn. Hắn lo lắng cho Lục Linh, nên không ngừng nghỉ chạy về bộ lạc.

Đám người Địch Hỏa trở về, Lục Ly không dám từ cửa trước tiến vào, mà từ sau núi nhảy xuống, tiến vào nhà mình.

- Ừm?

Mới vừa vào nhà, sắc mặt của Lục Ly liền lạnh xuống, bởi vì ở đối diện cửa nhà đứng một người trẻ tuổi, đang âm hiểm cười nhìn hắn.

- Có người theo dõi!

Lục Ly nhìn thấy người trẻ tuổi kia vội vàng chạy đi, nội tâm có chút nặng nề, không cần đoán người này khẳng định là tay chân do Địch Hỏa phái tới, chỉ chờ hắn lộ diện.

Hắn vội vàng tiến vào phòng, Lục Linh đang dọn dẹp phòng ở, nàng cũng không có mang theo bao nhiêu thứ, chỉ thu thập một ít nữ trang quần áo, mang chút thịt khô nước sạch, vài cuốn sách trên giá cũng được cẩn thận cất vào bọc.

- Tỷ tỷ, chúng ta phải lập tức rời đi.

Lục Ly nói sự tình bên ngoài có người theo dõi, sau khi Lục Linh nghe xong lại không có quá nhiều lo lắng, tiếp tục thu thập đồ đạc của nàng.

Chờ thu thập xong, nàng mới thản nhiên ngồi xuống ghế nói:

- Không đi được, bọn hắn đã phái người theo dõi, một khi chúng ta rời khỏi sẽ lập tức bị đuổi giết, chờ bọn hắn tới đi.

- Chờ bọn hắn đến?

Lục Ly nắm chiến đao mà Hồng lão cho hắn, lạnh giọng nói:

- Tỷ tỷ, nếu không chúng ta quang minh chính đại đi ra bộ lạc, có Lục thúc công ở đây, đám người Địch Hỏa không dám quá phận?

Lục thúc công là tộc lão của mạch hắn, ở trong tộc uy vọng rất cao. Trước kia có hắn đè ép, Địch Bá nhất mạch mới không dám làm loạn, bằng không bọn hắn sớm đã bị trục xuất khỏi bộ lạc.

- Vô dụng!

Lục Linh lắc đầu nói:

- Mấy ngày nay ngươi kéo quan tài nên không biết, Lục thúc công đã ngã bệnh, không xuống giường được. Đám người Địch Hỏa muốn động thủ, đoán chừng sẽ không để Lục thúc công biết bất cứ tin tức gì.

- A?

Trong mắt Lục Ly lóe lên vẻ lạnh lẽo, sau đó cắn răng nói:

- Tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng, đệ sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn tỷ. Ai dám thương tổn tỷ, phải bước qua thi thể của đệ.

- Đệ đệ ngốc!

Lục Linh thản nhiên cười nói:

- Tỷ tỷ không có mảnh mai như đệ tưởng tượng, lát nữa đệ nghe ta an bài là được. Nếu đám người Địch Hỏa dám tìm đệ phiền phức, tỷ tỷ để bọn hắn hối hận vì làm người.

- Vâng...

Nhìn vẻ mặt thong dong bình tĩnh của Lục Linh, Lục Ly có chút an tâm. Giờ khắc này Lục Linh mang đến cho hắn cảm giác giống như quân sư bày mưu nghĩ kế, hết thảy đều ở trong tính toán của nàng.

- Lục Ly, cút ra đây!

Qua gần nửa giờ, một tiếng quát khẽ từ bên ngoài truyền vào, Lục Ly nhìn Lục Linh một cái, trên người tỏa ra sát khí. Hết thảy đều ở trong dự liệu của Lục Linh, đối phương đến thật nhanh, bọn họ muốn trốn cũng không trốn được.

- Uống hết chén trà này rồi ra ngoài.

Lục Linh rót một ly trà, Lục Ly nghi ngờ nhìn nàng, đến lúc nào rồi còn uống trà?

Bất quá hắn đã quen nghe Lục Linh, nâng chung trà lên uống, nhưng mới uống một nửa lại phun ra hỏi:

- Tỷ tỷ, đây là trà gì? Sao có mùi là lạ?

- Trà ngon, uống đi.

Lục Linh cười thần bí, Lục Ly cắn răng uống vào, sau đó xách đao đi ra. Xuyên thấu qua tường đất, hắn nhìn thấy bên ngoài tới mười mấy người, bất quá hắn không có nhìn thấy Địch Hỏa Địch Thiên, chỉ nhìn thấy Địch Hãn mang theo mười tộc nhân.

Lục Ly cách tường đất trầm giọng hỏi:

- Tìm ta có chuyện gì?

- Ngươi cứ nói đi?

Da thịt của Địch Hãn màu đồng cổ, rắn chắc như một con sư tử, âm trầm nói:

- Ngươi làm chuyện gì chẳng lẽ ngươi không rõ ràng? Giờ phút này Địch Hổ Địch Cổ Địch Bình còn nằm ở trên giường, làm đường ca của bọn hắn, ta phải trả thù thay bọn hắn. Ngươi là tự mình cắt đứt hai chân, mang theo tỷ tỷ mình lăn ra bộ lạc. Hay ta giúp ngươi cắt đứt, rồi ném tỷ đệ các ngươi ra ngoài?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play