Trận đầu tiên trong vòng loại thứ hai của kỳ thi tuyển trạch đã chính thức bắt đầu. Cặp đầu tiên là hai nữ nhi tên Băng Thu và Băng Mẫn.
Băng Thu mặc một bộ lam y với hai tay áo tung bay nhẹ nhàng trong gió. Mái tóc dài màu đen óng búi cao, tóc mái được cắt ngắn ngang tầm mắt tạo ra một dung mạo đáng yêu. Làn da trắng như tuyết khiến cho nàng thật sự toả sáng giữa sân đấu này. Thân hình mảnh mai nhưng ẩn chứa đầy sức mạnh bên trong, ánh mắt đầy tự tin nhìn về phía đối thủ của mình.
Phía đối diện là Băng Mẫn đang vận một bộ hắc bào bao phủ khắp cơ thể tạo cho người khác một cảm giác bí ẩn. Trên mặt nàng mang một tấm mạng che mặt chỉ để lộ ra ánh mắt đầy sắc bén, lạnh lùng nhìn về phía đối thủ. Mái tóc xoã qua vai thể hiện một cá tính mạnh mẽ của một nữ nhi Băng Tộc.
Cả hai đều có sở trường là tốc độ, mỗi lần công kích đều tạo ra một đợt hàn phong quét ra xung quanh. Cả hai đều cùng cấp bậc Hoàng Sắc Tiểu Tiên nên luận về khí lực và băng lực đều không chênh lệch quá lớn. Kỹ năng và chiêu thức thi triển cũng tương đối giống nhau nên sau một canh giờ giao tranh vẫn chưa bên nào chiếm được thượng phong.
Lúc này cả hai đều đã thấm mệt, dù có kỹ năng hồi sức cũng không thể liên tục duy trì trạng thái đỉnh phong được. Trong lòng hai người cũng đều hạ quyết tâm sẽ phải dứt điểm đối phương trong đợt tấn công tiếp theo.
Sau một hồi ngưng lại để hồi sức, cả hai lại tiếp tục lao vào nhau. Lần này hữu chưởng của hai người đều dồn hết vào đòn công kích lần này, quyết phải phân ra thắng bại.
Hai luồng khí lực cùng băng lực được dốc ra toàn bộ mãnh liệt va vào nhanh tạo ra một tiếng nổ lớn. Sau đó khói băng mù mịt khắp sân đấu, không thể nhìn rõ là ai đã chiến thắng.
Một lúc sau khi màn khói băng kia dần tan biến, trên sân đấu lúc này là hai thân ảnh nữ nhi đang nằm đau đớn, nhìn kỹ sẽ thấy bàn tay dùng chưởng lực của họ đều đã đông cứng lại, nét mặt nhăn nhó đầy khó chịu của cả hai người khiến cho những người xung quanh cũng phải lắc đầu ngao ngán. Giao chiến đến đây thực sự có chút hơi quá khốc liệt.
Giờ đây tất cả sự chú ý đều đổ dồn về phía Băng Lục, vị giám khảo có quyền quyết định thắng thua của trận đấu, lặng lẽ lắng nghe phán quyết cuối cùng.
Nhìn vào tình trạng của hai thí sinh, Băng Lục trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Trường hợp này, ai có thể đứng dậy trước, sẽ là người thắng cuộc”
Thanh âm vừa dứt, hai bóng hình đang nằm quằn quại vì đau đớn trên sân liền lập tức cố gắng đứng dậy. Thân thể hai thiếu nữ lúc này đang cực kỳ run rẩy, lồng ngực trồi lên rồi sụp xuống theo từng đợt hô hấp đầy nặng nhọc và khó khăn. Tuy vậy đôi mắt của cả hai vẫn rực cháy ý chí quyết thắng của họ.
Sau một hồi giãy dụa gắng sức, Băng Mẫn đã gượng dậy được, hai tay chống xuống sàn nhưng có vẻ không vững, sau một lúc cố gắng đã có thể ngồi thẳng dậy. Chậm rãi điều hoà nhịp thở để hồi phục một chút khí lực.
Phía đối diện, Băng Thu dường như đang trong tình trạng tồi tệ hơn khi vừa mới chỉ có thể ngóc đầu dậy, cơ thể vẫn không cảm giác được chút sức lực nào. Có vẻ như đòn công kích ban nãy đã là đòn tổng lực của nữ nhi này. Kết quả cuối cùng có lẽ đã rõ ràng.
Sau vài phút hồi khí, Băng Mẫn loạng choạng đứng lên trong tiếng hò reo tán thưởng của toàn bộ tuyển thủ và khán giả bên trên khán đài. Thiếu nữ này đã thể hiện một nghị lực phi thường không chịu khuất phục và đã giành chiến thắng một cách thuyết phục!
Phía bên dưới, Băng Mị cũng thầm gật đầu tán thưởng cho ý chí mạnh mẽ của Băng Mẫn.
Ngay sau đó là một hành động cực kỳ đẹp mắt. Băng Mẫn chập chững tiến về phía Băng Thu sau đó ngồi xuống đỡ nàng ta ngồi dậy. Cả hai sau đó cùng mỉm cười bắt tay nhau. Cảnh tượng đầy ý nghĩa này chính là thứ cần được phát huy trong kỳ thi tuyển trạch này.
Hài lòng với màn thể hiện của hai thí sinh nhí, Băng Lục đứng bên cạnh liền thi triển chiêu thức Băng Tuyền Dưỡng Thể lên cả hai đấu thủ. Trong chớp mắt, một làn sương mờ nồng đậm hàn khí toả ra bao bọc lấy hai thân ảnh nữ nhi kia rồi từ từ thẩm thấu vào bên trong cơ thể hai người họ. Lúc này cả hai bỗng cảm thấy khoẻ mạnh và khoan khoái như chưa từng trải qua một trận chiến khốc liệt vừa nãy, toàn bộ sức lực và khí lực đã gần như hoàn toàn hồi phục, các vết thương cũng hoàn toàn biến mất. Thật là một chiêu thức kỳ diệu!
Đứng bên dưới, nhìn thấy Băng Lục thi triển chiêu thức hồi sức trị liệu đa thể tạo ra công dụng thần kỳ, hai tỷ muội Băng Liên cùng Băng Thanh đều kinh ngạc. Với khả năng của họ chỉ có thể khôi phục được một phần khí lực và trị thương cơ bản thôi nhưng với thực lực của Băng Lục thì hiệu quả lại khác xa một trời một vực. Thật đúng là khiến cho người khác phải trầm trồ ngưỡng mộ.
Xung quanh sàn thi đấu một tràng vỗ tay rầm rộ vang lên, họ không ngừng khen ngợi và tán thưởng năng lực trị thương của Băng Lực tiền bối. Lúc này họ đều cảm thấy yên tâm hơn vì nếu trong khi thi đấu mà bị tổn thương thì cũng sẽ nhanh chóng được chữa trị khôi phục hoàn toàn. Vấn đề về chấn thương đã hoàn toàn được giải quyết.
Sau đó Băng Mẫn ân cần dìu Băng Thu bước xuống phía dưới, nhường lại sàn thi đấu cho cặp kế tiếp.
Ngay lúc này, Băng Lục ra hiệu cho cặp thi đấu thứ hai bắt đầu. Lần này là một nam nhi với vẻ bề ngoài còn khá trẻ ước chừng khoảng 11-12 tuổi tên Băng Thiết đối đầu cùng một nữ nhi tên Băng Nhậm bề ngoài dường như lớn hơn Băng Thiết, có vẻ là khoảng 14 tuổi.
Băng Thiết có một mái tóc dài xoã xuống qua vai, tóc mái rũ xuống gần che phủ hết đôi mắt của hắn, bộ y phục hắn đang mặc là một bộ áo bào màu xám. Điều đặc biệt ở nam nhi này chính là khuôn mặt lạnh lùng vô cảm với mái tóc màu bạch kim phảng phất một cảm giác quỷ dị khó tả.
Đối thủ của hắn, Băng Nhậm là một nữ nhi có khuôn mặt xinh xắn với làn da trắng bóng đầy nổi bật mặc một bộ đồ màu đỏ hết sức quyến rũ ôm sát cơ thể mảnh mai nhưng tràn đầy sức sống của nàng. Đôi mắt ẩn chứa sự tự tin và quyết tâm chiến thắng. Băng Nhậm có mái tóc đen tuyền óng ánh chạy dài xuống tới ngang lưng, phía trước nàng vén tóc qua một bên để lộ ra dung mạo tuyệt đẹp. Quả là một tiểu mỹ nhân.
Thấy cả hai đã sẵn sàng, Băng Lục liền ra hiệu cho trận đấu bắt đầu.
Ngay sau tiếng hô của Băng Lục, Băng Nhậm nhanh chóng thi triển chiêu thức công kích Huyền Băng Chưởng kết hợp cùng tốc độ di chuyển của Phi Tuyết Vô Ảnh hướng về phía Băng Thiết đánh tới. Tốc độ ra chiêu cực kỳ nhanh, chứng tỏ Băng Nhậm đã tập luyện hai chiêu thức này rất nhiều lần mới đạt được tốc độ lô hoả thuần thanh như vậy.
Chưởng lực đánh trúng giữa ngực Băng Thiết, khuôn mặt Băng Nhậm lộ rõ nét vui mừng vì một đòn đắc thủ nhưng thân thể Băng Thiết đột nhiên vặn vẹo một lúc rồi chợt tan biến thành một làn khói băng dày đặc.
Hoảng hồn quay người lại phía sau, lúc này Băng Nhậm mới phát hiện khu vực sàn đấu bây giờ được bao phủ bởi một làn băng khói dày đặc khiến cho tầm nhìn hạn chế đi rất nhiều. Đúng lúc đó một thanh âm lạnh lẽo trầm thấp vang lên:
" Sơ cấp kỹ năng ảo ảnh: Băng Sương Huyễn Cảnh"
Nghe thấy tên chiêu thức, khuôn mặt Băng Nhậm khẽ biến sắc. Chiêu thức với độ khó như vậy mà lại được một tên nhóc thi triển nhanh chóng và thành thục đến mức độ này thật sự khiến nàng kinh hãi. Bản thân nàng nếu muốn thi triển ra chiêu thức này cũng gặp chút khó khăn.
Hiểu rõ sự nguy hiểm của chiêu thức ảo ảnh, Băng Nhậm ngay lập tức vận khí lực ra bên ngoài, một luồng hoàng sắc quang khí mạnh mẽ bùng phát ra từ bên trong cơ thể nàng, sau đó Băng Nhậm liền thi triển chiêu thức phá giải ảo ảnh trước mắt.
" Sơ cấp kỹ năng hoá giải: Huyễn Cảnh Phá!"
Sau tiếng quát lớn, khí lực mãnh liệt cuộn trào ra xung quanh quét toàn bộ băng khói và huyễn cảnh do chiêu thức kia tạo ra tan biến vào trong hư vô.
Đang vui mừng vì huyễn cảnh đã biến mất thì chợt một chưởng lực mang đầy hàn khí đập mạnh vào lưng Băng Nhậm khiến cả cơ thể nàng bắn mạnh về phía trước như diều đứt dây, một ngụm máu đỏ tươi từ trong cổ họng không kìm được liền phụt ra ngoài.
Nhận thấy đòn đánh hung ác đó của Băng Thiết, Băng Lục liền lao tới đỡ lấy Băng Nhậm rồi nhanh chóng vận khí trị thương cho cô bé. Lúc này khuôn mặt xinh xắn kiều diễm kia đã tái nhợt đi, đôi mắt giờ đây chỉ còn hé mở đôi chút, hơi thở yếu ớt, khoé miệng vẫn còn một vệt máu tươi chưa kịp khô, cơ thể bị băng lực xâm chiếm đã trở nên lạnh ngắt, cả người mềm ra vô lực.
Nhìn thấy tình trạng nguy kịch đó của Băng Nhậm, Băng Lục ánh mắt tức giận nhìn về phía Băng Thiết quát lớn:
" Băng Thiết, ngươi có nhất thiết phải ra tay nặng như vậy không?"
" Cô ta vẫn còn thở đúng không? Như vậy là ta vẫn chưa phạm quy, mau tuyên bố kết quả đi thôi" giọng nói âm trầm lạnh lùng vang lên từ phía Băng Thiết.
Băng Mị đứng phía dưới quan sát, dù cũng có chút khó chịu với cách ra tay tàn ác của Băng Thiết nhưng đúng là hắn vẫn chưa phạm quy vậy nên không thể xử thua hắn được.
Ngược lại trong lòng Băng Mị cũng có chút kinh ngạc trước tốc độ ra chiêu của Băng Thiết. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng thực lực đã kinh khủng như vậy thì sau này tiền đồ sẽ rất rộng mở.
Chợt như nhớ ra điều gì, Băng Mị xoay về phía Băng Liên, trong lòng thầm nghĩ không biết giữa Băng Liên và Băng Thiết ai mạnh hơn?
Bỗng nhiên nàng rất nóng lòng được chứng kiến trận đấu của hai đứa trẻ có thực lực khủng bố này.
Quay trở lại khu vực thi đấu, lúc này Băng Nhậm đã hồi phục một phần thần trí và sinh lực nhờ vào trị liệu thuật của Băng Lục dù vậy trông cô bé vẫn rất tiều tụy và đứng không vững, khuôn mặt vẫn còn lộ ra vẻ đau đớn và căm hận. Dù không muốn nhưng Băng Lục vẫn phải tuyên bố Băng Thiết là người thắng trận tỷ thí này.
Trong đám đông tuyển thủ tham dự bỗng rộ lên những tiếng thì thầm bàn tán về tên Băng Thiết kia, ai cũng bị sự lạnh lùng của hắn làm cho sởn tóc gáy, tất cả đều cho rằng người nào gặp hắn kế tiếp chắc chắn sẽ có một kết cục xui xẻo và đau đớn như Băng Nhậm.
Băng Thanh đứng bên cạnh cũng cảm thấy hơi lo lắng trước sự băng lãnh của Băng Thiết. Nàng khẽ liếc qua nhìn tỷ tỷ nàng.
Như cảm nhận được ánh mắt của Băng Thanh, Băng Liên quay sang mỉm cười đầy âu yếm nói với Băng Thanh:
" Nếu gặp Băng Thiết không cần cố gắng, cứ nhận thua. Muội hãy nhớ kỹ lời dặn của mẫu thân"
" Muội nhớ rồi" Băng Thanh mỉm cười nhẹ nhõm nói.
Hai tuyển thủ Băng Thiết và Băng Nhậm đã rời khỏi võ đài. Trên sàn đấu lúc này đã sẵn sàng cho trận thứ ba, lần này đến lượt hai đấu thủ có vẻ ngoài hết sức trái ngược. Một tiểu cô nương nhỏ nhắn dễ thương tầm 10 tuổi tên Băng Trúc và đối thủ của cô bé là một nữ nhi có ngoại hình to lớn tên gọi là Băng Nụ khoảng 14 tuổi.
Thiếu nữ tên Băng Nụ có một thân hình tròn trịa khoẻ mạnh, nhìn khắp quảng trường thì chỉ có mình cô nàng là có thể chất to lớn hơn những đứa trẻ đồng trang lứa. Trên người mặc một bộ hồng y có vẻ hơi chật chội với cơ thể to lớn của nàng. Mái tóc ngắn được thắt thành hai bím hai bên trông khá là dễ thương. Làn da có chút rám nắng nên hơi ngăm đen, đôi mắt hơi híp lại tạo cho người đối diện một cảm giác vui vẻ, thân thiện.
Đứng đối diện Băng Nụ là Băng Trúc với mái tóc ngắn ngang vai cùng tóc mái được kẹp lên trên bên phải để lộ ra khuôn mặt phúng phính cực kỳ đáng yêu cùng với làn da mịn màng trắng trẻo. Đôi mắt to và đen láy khiến cho nét đáng yêu của cô bé càng thêm nổi bật. Trên người tiểu cô nương này đang vận một bộ bạch y hết sức lộng lẫy. Cái miệng nhỏ nhắn luôn mỉm cười duyên dáng.
Một bên tựa như thỏ, bên kia lại tựa như voi. Sự chênh lệch to lớn này khiến cho xung quanh quảng trường vang lên một vài tiếng cười thích thú pha lẫn châm chọc.
Nhìn vào thân thể to lớn của Băng Nụ, Băng Trúc cảm thấy có chút bất an, nàng đang không biết nên dùng chiêu thức gì để đánh bại đối thủ to lớn này.
Trong lúc Băng Trúc còn mãi suy nghĩ thì một giọng nói to lớn vang lên báo hiệu bắt đầu cuộc tỷ thí này.
Ngay lập tức đối thủ của Băng Trúc là Băng Nụ với thể hình vượt trội của mình dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người thi triển ra chiêu thức Phi Tuyết Vô Ảnh với tốc độ cực nhanh lao tới Băng Trúc, bàn tay phải đang tập trung băng lực sẵn sàng tung ra chiêu thức công kích với uy lực đáng sợ.
Hơi bất ngờ trước tốc độ di chuyển của Băng Nụ, Băng Trúc sau đó liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, hai bàn tay vận ra hai luồng băng lực dày đặc rồi ngay lập tức tạo ra một lớp phòng thủ vững chắc:
“Sơ Cấp kỹ năng phòng thủ: Băng Tường”
Một lớp tường chắn bằng băng khối được dựng lên cực kỳ chắc chắn với độ dày khó có thể bị xuyên thủng. Nhìn qua độ dày của khối băng có thể thấy được thực lực của Băng Trúc cũng không phải tầm thường.
Những tưởng bức tường băng kiên cố kia sẽ làm cho Băng Nụ chùn bước nhưng không ngờ cô nàng vẫn giữ nguyên tốc độ và có phần nhanh hơn trước. Khi đến sát băng tường kia, hữu chưởng của Băng Nụ hung hãn đánh mạnh một cái trực tiếp vào bề mặt băng tường.
“Sơ Cấp kỹ năng công kích: Huyền Băng Chưởng”
Một tiếng va chạm khủng khiếp nổ ra, kình lực do đòn công kích gây ra tạo thành một đợt cuồng phong quét mạnh ra xung quanh khiến cho không khí bị chấn động mạnh. Liền sau đó là một chuỗi âm thanh “răng rắc…” khẽ vang lên, kế đến chỉ thấy bức tường băng vững chắc kia từ từ sụp xuống.
Phía sau tường băng, Băng Trúc bị dư chấn của đòn đánh lúc nãy đẩy lui về sau năm bước, Băng Trúc phải rất khó khăn mới có thể hóa giải đi dư kình của chưởng lực vừa rồi của Băng Nụ. Chỉ một đòn công kích đơn giản nhưng lại có lực phá hoại mạnh như vậy, thật khiến cho người khác phải run sợ.
Về phía Băng Nụ, nàng bỗng mỉm cười đắc chí. Nàng biết rõ lợi thế hình thể của nàng khi kết hợp với tốc độ sẽ khiến cho uy lực sát thương của chiêu thức tăng lên rất nhiều, Chính vì vậy khi thấy đối thủ chỉ là một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn thì nàng đã thầm mừng trong lòng. Chiến thắng lần này nhất định thuộc về nàng.
Khi Băng Nụ còn đang tận hưởng cảm giác đắc thủ sau chiêu thức vừa rồi thì phía đối diện Băng Trúc cũng đã lấy lại được tinh thần. Nàng đã hiểu rõ thực lực của đối thủ, không thể lấy cứng chọi cứng trực tiếp đương đầu với Băng Nụ mà phải dùng tốc độ khiến cho cô ta bối rối sau đó nhanh chóng thi triển một chiêu định thắng bại.
Kế hoạch đã rõ ràng, Băng Trúc hít một hơi thật sâu sau đó vận khí lực và băng lực lên hai chưởng của nàng, hai bàn chân lóe sáng lên rồi phóng đi thật nhanh vòng quanh Băng Nụ tạo thành một vòng tròn màu xanh lục bao quanh Băng Nụ.
Thấy Băng Thanh định dùng tốc độ để đấu với mình, Băng Nụ không hề tỏ ra lúng túng mà ngược lại còn mỉm cười khoái trí. Hai bàn tay to lớn của Băng Nụ tập trung hàn khí dày đặc lên trên đó rồi mạnh mẽ đập mạnh song chưởng xuống sàn đấu.
“Sơ cấp kỹ năng khống chế: Băng Ngục”
Một làn băng khói cuồng bạo nhanh chóng lan ra xung quanh. Nơi nào nó đi qua đều khiến cho mọi động tác chậm lại rồi đông cứng.
Lúc này Băng Trúc vẫn đang di chuyển với tốc độ cực nhanh nhưng khi rơi vào phạm vi của làn khói băng kia liền bị giảm tốc độ nhanh chóng, hai chân như tê cứng lại, mọi cử động hay hô hấp đều có cảm giác ngưng trệ rất khó chịu. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an.
Không một chút chần chờ nào, Băng Trúc liền thi triển chiêu thức hóa giải Băng Ngục là Băng Phá khiến cho lớp băng khói kia giảm dần tác dụng rồi từ từ biến mất. Tất cả mọi thứ chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi.
Nhưng trong thi đấu thực tế, chỉ cần một phần mười giây thôi cũng đã tạo ra sự khác biệt huống chi là vài giây, vì vậy ngay khi Băng Ngục bị phá giải thì cũng là lúc một lực đạo kinh khủng điên cuồng đánh tới ngay trước ngực Băng Trúc khiến cho sắc mặt nàng đại biến!
“Sơ cấp kỹ năng tấn công: Trọng Băng Quyền”
Bỗng ầm một tiếng vang lên khi trọng quyền chứa đầy băng lực của Băng Nụ đánh mạnh vào cơ thể Băng Trúc. Sau đó chỉ thấy Băng Trúc bị chấn bay ra phía sau, khi vừa tiếp đất liền thổ huyết chứng tỏ kình lực từ trọng quyền vừa rồi là cực kỳ khủng bố.
Cũng may trước lúc trọng quyền va vào cơ thể, Băng Trúc đã kịp đưa hai cánh tay lên bắt chéo trước ngực hứng chịu lực đánh trực tiếp từ trọng quyền nên cơ thể vẫn còn chịu đựng được, tuy vậy hai cổ tay nhỏ bé của Băng Trúc cũng đã sưng đỏ lên, hai cánh tay cô bé khẽ run rẩy.
Nhìn thấy tiểu cô nương xinh xắn bị thương nặng, cả khán đài đều ồ lên đầy thương xót. Lúc này rất nhiều tiếng la hét khuyên Băng Trúc nhận thua vang lên khắp khu vực quảng trường nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Băng Trúc thì mọi người đều tôn trọng quyết định của cô bé quật cường này. Vì thế một tràng vỗ tay vang lên như sấm nổ khiến cho bầu không khí trở nên đầy khí thế.
Chầm chậm lau đi vết máu ở khóe miệng, Băng Trúc cuối cùng đã đứng lên. Nàng đang suy tính xem nên sử dụng chiêu thức nào để đánh bại được Băng Nụ mạnh mẽ kia.
“Ta thấy muội nên nhận thua đi, ta cũng không muốn ra tay quá nặng với muội đâu, dù sao đây cũng chỉ là tỷ thí kiểm tra năng lực thôi mà” giọng nói to lớn phát ra từ Băng Nụ, có lẽ nàng ta cũng không muốn chứng kiến cảnh Băng Trúc bị thương nặng hơn nữa nên đã khuyên cô bé nhận thua.
“Cám ơn tỷ đã có lòng lo cho muội nhưng muội vẫn có thể tiếp tục chiến đấu. Kế tiếp tỷ hãy cẩn thận vì muội sẽ hạ được tỷ trong lần ra chiêu tiếp theo này” vẻ mặt tràn đầy tự tin, Băng Trúc dõng dạc nói.
“Được, nếu muội đã kiên quyết như vậy thì tỷ đành phải tung hết sức, hy vọng muội có thể chịu được chiêu tiếp theo này của tỷ” Băng Nụ nghiêm túc nói.
Sau đó cả hai đều thủ thế chuẩn bị cho đợt giao chiến tiếp theo,cũng chính là đợt giao chiến quyết định thắng bại của trận tỷ thí này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT