Từ phía hắc ảnh bên trái, vô số băng tiêm chợt liên hoàn phóng ra bay tới tấp về phía nhóm người Phong Vỹ.

Ngay lập tức, Phong Vỹ liền dùng tường gió cản lại thế công như vũ bão của đám băng tiêm kia, tạo điều kiện cho Phong Trúc cùng Phong Chính tiếp tục truy kích bóng đen còn lại.

Bất chợt từ bên phải võ đài, bóng đen còn lại cũng tức thì tung ra một loạt ám khí băng về phía Phong Chính.

Thấy tình thế nguy cấp, Phong Chính buộc phải giải trừ cỗ đại cuồng phong kia để tập trung ứng phó với hắc nhân bên này.

Hai tay liền huy động phong lực ra để tạo thành tấm khiên gió cực lớn che chắn toàn bộ hai người Phong Chính và Phong Trúc.

Lúc này Phong Trúc đang nhắm mắt tập trung, hai bàn tay chập vào nhau, miệng lẩm bẩm điều gì đó thoạt nhìn có vẻ rất bí ẩn.

Cũng đúng lúc đó, bóng đen lúc nãy tấn công Phong Vỹ hiện rõ dung mạo, chính là Băng Càn. Người còn lại bên kia không ai khác ngoài Băng Liên!

Trong khi Băng Càn đang ra sức cầm chân Phong Vỹ bên này thì ở khu vực bên kia, Phong Chính cũng đang chật vật khi đối đầu với Băng Liên.

Hai bên giao tranh liên hồi, chiêu thức tung ra vô số kể nhưng vẫn chưa phân định được thắng thua, chỉ thấy hai bên đều khá cân sức dù cho Băng Càn và Phong Chính có vẻ thua đối thủ của họ về mặt thực lực nên càng lúc càng có dấu hiệu dính chiêu và bị thương tương đối nhiều.

Mặt khác, Phong Vỹ và Băng Liên càng đánh càng thuận tay. Cả hai đều nóng lòng hạ gục đối thủ để hỗ trợ cho đồng đội đang yếu thế của họ. Tiếc là cả hai bên đều cực kỳ ngoan cường nên đã không có bên nào chiếm hoàn toàn thượng phong.

Đột nhiên, một cột ánh sáng màu xanh lục từ vị trí Phong Trúc đang đứng chợt bắn thẳng lên không trung. Kế đó là một cảnh thiên địa chuyển mình, cuồng phong từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn nổi lên. Sức gió ngày một mạnh lên khiến cho cả tòa thần điện cũng khẽ lắc lư.

“Ha ha, Trúc muội đã thành công rồi sao!” Phong Vỹ nhìn cảnh trời đất biến đổi liền cất tiếng cười sảng khoái.

Hiện giờ trên trán Phong Trúc đã xuất hiện một hoa văn màu xanh lục sáng rực có biểu tượng như một chiếc lá. Phong lực từ không gian bên ngoài như đang bị hoa văn đó khống chế, cuồng bạo gầm rít liên hồi trên bầu trời.

"Không nghĩ tới tiểu cô nương kia tuổi còn trẻ mà lại có thể kích hoạt được bí kỹ của Phong Tộc. Tình hình này xem ra kết cục đã được xác định rồi…" một vị cường giả bên Kim Quốc thầm nhủ.

"Không ổn, cô bé kia đã thi triển thành công bí kỹ của Phong Tộc rồi! Nhóm Băng Liên không biết sẽ đối phó như thế nào đây?" Băng Mị nhìn thấy tình thế trên sân đấu, trong lòng cảm thấy hết sức lo lắng.

Lúc này, Băng Liên cũng có chút bất an khi thấy Phong Trúc thi triển chiêu thức nguy hiểm đó. Tuy vậy Băng Liên vẫn giữ bình tĩnh để nhớ lại cách đối phó với bí kỹ kia.

"Bí kỹ này của Phong Tộc lợi dụng đặc tính phong lực trong cơ thể để kích hoạt khả năng thu hút phong lực tự nhiên bên ngoài để điều khiển theo ý muốn, mặc dù cấp bậc người thi triển vẫn chưa vượt qua ngưỡng Đại Tiên. Tuy vậy, để thành công thực hiện được kỹ năng này thì đòi hỏi người sử dụng chiêu thức phải có thực lực khá cao và khả năng tập trung tinh thần cực cao mới có thể khống chế được toàn bộ năng lượng phong hệ ngoài tự nhiên. Cô nương Phong Trúc này đúng là có năng lực hơn người!" Băng Liên thầm nghĩ.

Sau một thoáng đảo mắt khắp võ đài, Băng Liên liền dứt khoát ngưng tụ băng lực trong người để tung ra một chiêu quyết định với ý đồ giải quyết trước Phong Chính rồi sau đó dồn sức đối đầu với Phong Trúc.

Bàn tay ngọc thon thả chợt toát ra một luồng băng lực cực mạnh. Trong giấy lát đã khiến cho không gian như bị đông cứng lại.

"Băng Thiên Trùng Kích!"

Một giọng nói quyết liệt cùng chiến ý ngút trời bỗng vang lên từ phía Băng Liên khiến cho chuyển động của mọi người trên sàn đấu bỗng chốc như bị đình trệ lại trong khoảng thời gian vài phần trăm của giây. Ngay sau đó, một cảnh tượng cực kỳ hoành tráng và choáng ngợp được hiển lộ ra.

Từ phía dưới sàn thi đấu, hàng trăm ngàn cọc băng theo tiếng quát đầy khí thế của Băng Liên đồng loạt phóng lên, phạm vi bao trùm toàn bộ bề mặt võ đài thi đấu khiến cho nơi đó hiện giờ không còn chỗ đứng!

Cả ba người nhóm Phong Vỹ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhảy lên trên cao để né đòn công kích diện rộng đó.

Tuy nhiên, khi cơ thể đang ở trên không trung thì cũng đồng nghĩa với việc khả năng né tránh gần như trở về con số không. Nói cách khác, nếu đối thủ mà tung chiêu ngay lúc này thì ba người đội Mộc Quốc về cơ bản là không có khả năng né tránh.

"Băng Thiết, chính là lúc này, mau!" Băng Liên đột nhiên quay về phía Băng Thiết, lúc này đã ngồi được dậy, xung quanh người hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện vô số các bông hoa tuyết trắng xoá đầy xinh đẹp nhưng vô cùng lạnh lẽo, hét lớn.

Băng Thiết vừa nghe thấy tiếng hét của Băng Liên, nét mặt liền tỏ vẻ khó chịu, khẽ nhăn mặt, cau có. Nhưng ngay sau đó hằng hà sa số những bông hoa băng lơ lửng xoay tròn trên không trung theo hiệu lệnh của Băng Thiết liền phóng như mưa về phía ba người của đội Mộc Quốc.

"Tuyết Hoa Loạn Vũ!"

Tuyệt chiêu này của Băng Thiết kết hợp với chiêu vừa rồi của Băng Liên tạo thành một đòn kết hợp vô cùng hoàn mỹ. Khó ai ngờ rằng hai kẻ trái ngược nhau về mọi mặt lại có thể kết hợp ăn ý với nhau đến vậy.

Đứng bên ngoài nhìn thấy màn phối hợp đầy ăn ý này, Băng Mị cùng những người khác đều mỉm cười. Cuối cùng thì Băng Thiết cũng đã chịu hợp tác cùng Băng Liên.

Về phía Phong Trúc, ngay khi trông thấy chiêu thức của Băng Thiết liền lập tức điều khiển những cơn cuồng phong từ không gian bên ngoài bay vào đỡ lấy đợt công kích như vũ bão này của Băng Thiết. Mặt khác cũng lợi dụng sức gió để hỗ trợ hai người Phong Vỹ và Phong Chính từ từ đáp xuống mặt đất. Khả năng xử lý tình huống của cô nương này quả thật hơn người!

Ngay khi Phong Vỹ cùng Phong Chính vừa an toàn hạ xuống mặt đất, Phong Trúc lập tức tập trung đối phó với chiêu thức của Băng Thiết. Một bên là băng, một bên là gió, cả hai không ngừng lao vào cắn xé rồi triệt tiêu lẫn nhau.

Bất chợt, một trụ băng từ phía bên trái Phong Vỹ lao thẳng về phía anh ta với tốc độ và cường lực kinh hồn.

Phong Vỹ không chút chần chừ, nắm tay dồn toàn bộ phong lực ra bên ngoài, trực diện đánh một quyền cực mạnh vào khối băng trụ.

"Răng rắc… rầm!!!"

Khối băng trụ vừa chạm tới cường quyền của Phong Vỹ bỗng từ từ nứt ra rồi vỡ ra thành từng mảng.

Ở phía cuối băng trụ chính là Băng Càn. Khi đó, hai quyền của hai người đã chạm trán với nhau. Kế đó, họ lại tiếp tục giao thủ liên hồi cùng nhau.

"Rầm… hự!!!"

Bất chợt, một tiếng nổ lớn vang lên, khi mọi người vừa quay đầu về phía phát ra âm thanh kia thì chỉ thấy một cảnh tượng không ngờ tới.

Lúc này, Băng Chính đang nằm gục trên võ đài, trên lưng có một vết thương có dấu hiệu đóng băng.

Đứng ngay phía sau là Băng Liên, gương mặt có chút mệt mỏi, đang phải thở khá gấp gáp. Bàn tay phải vẫn còn đang toả ra một luồng băng lực đầy âm lãnh. Rõ ràng là Phong Chính đã bị Băng Liên đánh gục.

"Chính ca!!!" Phong Trúc chứng kiến cảnh tượng đó, chợt nổi cơn thịnh nộ.

Ngay sau đó, cả người Phong Trúc bỗng bùng phát ra một lượng phong lực khủng khiếp, hướng về phía Băng Thiết chưởng mạnh.

Phía bên này, do cơ thể chỉ vừa khôi phục được một phần sức lực nên khi Phong Trúc gia tăng thêm lực vào trong chiêu thức thì Băng Thiết lập tức bị đánh bay về phía sau, nằm dài trên võ đài, không thể cử động.

Hiện giờ, trận đấu trên sân chỉ còn lại bốn người. Kịch tính mỗi lúc một tăng cao.

"Băng Liên, để ta xem thực lực của ngươi cao thâm đến mức nào!" Phong Trúc xoay về phía Băng Liên, quát lớn.

Ngay sau đó, hai bàn chân Phong Trúc như xuất hiện hai cơn gió lốc, từ từ trở nên lớn dần. Điều đáng kinh ngạc là khi cỗ gió lốc kia đi qua nơi nào là thân hình Phong Trúc bỗng biến mất tại nơi đó.

"Lại là chiêu thức di chuyển vô hình như trong trận đầu. Lần này để xem ta có thể phá giải được chiêu thức này của cô hay không!" Băng Liên thầm nhủ.

Giờ đây mọi chú ý đều đã đổ dồn về phía Băng Liên và Phong Trúc. Màn so tài của hai nữ nhân này được cho là sẽ quyết định kết quả của trận chiến.

Khi toàn bộ cơ thể Phong Trúc đã hoàn toàn biến mất thì hai cơn lốc xoáy kia cũng liền biến mất. Trên mặt sân giờ hoàn toàn trống trơn, chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng gió nhẹ thoáng vút qua.

Ngay đúng lúc này, Băng Liên đột nhiên nhắm mắt lại. Mái tóc tím nổi bật đặc trưng của cô nàng bỗng từ từ bay lên, phất phơ trong làn gió. Làn da trắng như tuyết dần chuyển sang màu lam ngọc, hàn khí trong cơ thể không ngừng toả ra nghi ngút làm cho không khí mỗi lúc một âm lãnh. Mái tóc chợt chuyển dần sang màu bạc trắng như băng.

Sự biến đổi kỳ lạ và bất ngờ này khiến cho những cường giả khác cảm thấy vô cùng bất ngờ.

"Băng tộc từ bao giờ lại có khả năng biến hình như vậy?"

"Đây là lần đầu tiên lão phu trông thấy cảnh tượng này. Kỳ Tiểu Tiên Chi Chiến lần này quả thật có quá nhiều thứ bất ngờ!"

"Không biết thực lực cô nương đó sẽ tăng lên đến mức nào đây?"

Vô số những tiếng xì xầm bàn tán từ khắp nơi xung quanh quảng trường. Duy chỉ có Lôi Thiên là có vẻ hơi cau mày, đăm chiêu như thể đang nhớ lại điều gì đó.

Ngạc nhiên nhất phải kể đến chính là giám khảo Ngưu Minh. Ngay khi chứng kiến màn biến hình kia, nét mặt ông ta bỗng trở nên kinh ngạc rõ rệt, cả người khẽ run rẩy như vừa chứng kiến một cảnh tượng gì đó cực kỳ kinh khủng.

Bỏ qua những thay đổi bên ngoài võ đài, trên sân đấu giờ đây Băng Liên đã hoàn tất việc biến hoá. Đôi mắt mở bừng lên đầy mạnh mẽ, ánh mắt không chút cảm xúc, hàn khí toát ra liên tục tạo cho người đối diện một cảm giác vô cùng lạnh lẽo và đáng sợ.

“Tuyết Phủ Hoa Sơn”

Tiếng hô vừa dứt, vô số bông tuyết từ trên trời bỗng chốc rơi xuống dày đặc như mưa. Những đám mây lúc trước vẫn còn xám xịt một màu u ám thì giờ đây đột nhiên chuyển thành màu trắng đục. Tuyết từ những đám mây đó không ngừng rơi xuống võ đài. Chỉ một lúc sau, toàn bộ sân đấu đã được phủ một màu tuyết trắng xóa.

Trên bề mặt tuyết mịn màng đó, bỗng dưng xuất hiện những chỗ bị lõm xuống, trông giống như là có một thứ gì đó vừa ấn xuống. Vết lõm đó di chuyển theo một đường cong xung quanh Băng Liên với khoảng cách ngày một tiếp cận gần hơn.

“Bắt được ngươi rồi!” Băng Liên lạnh lùng quát lớn.

Bàn tay phải liền lập tức tung ra một chưởng mang đầy hàn khí cùng băng lực khủng khiếp, nhắm thẳng vào vị trí vết lõm trên tuyết vừa xuất hiện.

Rầm một tiếng, chưởng lực của Băng Liên đột nhiên bị đánh tan. Tại nơi vừa phát ra tiếng động đó, một thân ảnh nhỏ nhắn, mảnh khảnh chợt xuất hiện. Chính là Phong Trúc!

“Khá khen cho ngươi, không ngờ lại nghĩ ra cách này để phá giải chiêu thức của ta.” Phong Trúc hai cánh tay còn tụ lại một lớp băng phía bên ngoài do lúc nãy vừa đỡ một chưởng cực mạnh của Băng Liên, khẽ nghiến răng nói.

Hai cánh tay của Phong Trúc khẽ run rẩy trước băng lực cực mạnh của Băng Liên, dù cho cô đã đánh tan một chưởng vừa rồi nhưng bản thân cũng bị hàn khí trong chiêu thức đó làm cho hai cánh tay trở nên tê dại.

Băng Liên không bộc lộ ra một chút cảm xúc nào, không cho đối thủ kịp nghỉ ngơi, liền tiếp tục tung ra một đợt liên hoàn chưởng với thế công như dời non lấp bể.

Nhìn thấy khí thế cuồng bạo đó của Băng Liên, Phong Trúc không còn cách nào khác ngoài việc liên tục di chuyển để né trành. Thế nhưng lớp băng tuyết trên mặt sân lúc này lại trở thành trở ngại lớn nhất trong việc sử dụng bộ pháp để di chuyển.

Khi không kịp né thì chỉ còn cách duy nhất là cương ngạnh đấu cứng. Phong lực từ trong cơ thể Phong Trúc lại ào ạt tuôn ra, theo chiêu thức của Phong Trúc mà dũng mãnh lao ra đối đầu với liên hoàn chiêu của Băng Liên.

Băng Liên thấy Phong Trúc đang có dấu hiệu rơi vào hạ phong liền tăng thêm chút lực trong chiêu thức, muốn nhanh chóng chấm dứt trận đấu này.

Ngay lúc đó, Phong Trúc đột nhiên giơ bàn tay trái về phía Băng Liên, sau đó siết mạnh.

“Tuyền Phong - Trói!”

Một cơn gió mạnh từ phía sau Băng Liên chợt thổi tới, kế đó cuốn quanh cơ thể mềm mại của Băng Liên rồi đột ngột siết chặt lại.

“Không xong…!” Băng Liên chợt cau mày thầm nói.

Lúc này, Phong Trúc đã thoát được thế công vũ bão của Băng Liên, ngay lập tức tận dụng thời cơ lao thẳng đến chỗ Băng Liên lúc này đã bị chiêu thức của Phong Trúc khống chế, tung ra một đòn nhanh như gió.

“Uỳnh!”

Một âm thanh chói tai liền vang lên ngay sau đó. Một quyền đắc thủ của Phong Trúc đã đánh cho Băng Liên bắn ngược về phía sau hơn chục mét rồi mới rơi xuống đất.

Lập tức Băng Liên liền phun ra một ngụm máu tưới, khuôn mặt vốn đã trắng bệch giờ lại thêm vẻ xanh xao. Bàn tay chạm mạnh xuống mặt đất, cả người run rẩy, từ từ đứng dậy.

“Tỷ tỷ!!!”

Băng Thanh bên ngoài trông thấy Băng Liên bị trọng thương, hoảng sợ la lên.

Phong Trúc cũng không tỏ ra chủ quan, nhanh chóng lao đến để tiếp tục một chiêu cực mạnh nữa, tranh thủ trong lúc này đánh gục luôn Băng Liên.

Một quyền kình mang theo phong lực cực kỳ khủng khiếp lại một lần nữa lao về phía Băng Liên. Nếu lần này dính thêm một đòn nữa thì chắc chắn Băng Liên sẽ hoàn toàn gục ngã.

“Băng Trụ - Lên!”

Trong giây phút nắm đấm của Phong Trúc chỉ còn cách Băng Liên có vài ly nữa thôi thì một trụ băng to lớn từ dưới mặt đất đâm mạnh lên phía trên, trúng ngay vào bụng của Phong Trúc khiến cho cô nàng hoàn toàn bất ngờ. Đôi mắt cô nàng trợn lên vì kinh ngạc, miệng há hốc vì không tin vào sự việc đang xảy ra trước mắt mình.. Ngay sau đó, cả thân người nhỏ nhắn của Phong Trúc bị hất tung lên không trung trong trạng thái vô lực.

“Trúc muội!”

Phía bên kia, Phong Vỹ đang ác chiến cùng Băng Càn, dù có hơi nhỉnh hơn đối thủ nhưng vẫn không thể dễ dàng hạ gục được Băng Càn do đối phương thiên về phòng ngự nên thể lực và sức chịu đựng rất cao. Khi thấy tiểu muội của mình bị dính chiêu, phận làm đại ca không tránh khỏi việc bị phân tâm.

“Trong chiến đấu, chỉ một phần trăm giây sơ hở thôi cũng có thể khiến cục diện trận đấu hoàn toàn thay đổi…”

Âm thanh kia vừa dứt thì Băng Càn đã kịp chớp lấy thời cơ, tung ra một đòn cực mạnh về phía Phong Vỹ khiến cho hắn ta bị văng ra xa, sau đó rơi xuống đất bất động.

“Thật đáng tiếc cho các ngươi, người chiến thắng chính là chúng ta…” Băng Càn sau khi tung ra một chiêu toàn lực, cộng thêm chiến đấu nãy giờ trong tình trạng dưới cơ Phong Vỹ nên thể lực hoàn toàn suy kiệt. Miệng thở hổn hển, nắm đấm vừa rồi đánh về phía Phong Vỹ cũng trở nên run rẩy dữ dội.

Bất chợt Băng Càn quay đầu về phía Băng Liên, khẽ nhếch miệng mỉm cười. Lúc này Băng Liên cũng khẽ mỉm cười rồi gật đầu đáp lại.

Ngay sau đó, Băng Càn cũng kiệt sức mà ngã lăn xuống sàn đấu.

“Giờ chỉ còn lại mình ta nữa thôi, cùng kết thúc trận đấu này nào!”

Băng Liên ngước nhìn lên trên cao, nơi Phong Trúc đang lơ lửng trên không và đang có dấu hiệu rơi xuống, siết chặt hai bàn tay ngọc lại, nghiêm giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play