Bạch Du cũng bắt đầu âm thầm dùng Linh Nhãn lên người của con linh thú kia, cho dù đối phương có biết nói tiếng người, nhưng sau cùng vẫn không thoát khỏi phạm trù linh thú.

“ Ngươi thấy món quà ta chuẩn bị cho ngươi như thế nào, người bạn cũ của ta!” con linh thú kia cũng mở miệng nói chuyện.

“ Bạn cũ? Chúng ta đã từng gặp nhau trước đây sao?” Bạch Du nhíu mày.

Cùng lúc đó, thông tin của con linh thú kia cũng xuất hiện trong đầu Bạch Du.

[ Tên linh thú ]: Chư Kiền

[ Cấp bậc ]:???

[??? ]:???

[??? ]:???

[ Giới Thiệu ]: Trời sinh hung thú, hiếu sát thành tính, thích lấy con người làm thức ăn. Chư Kiền hành tung quỷ dị, tính tình thất thường, nơi nó sinh sống, sinh cơ đoạn tuyệt. Thấy người liền la hét, sau đó mới tiến công, đi đường thường thích dùng miệng ngậm lấy đuôi, khi dừng lại thì đuôi được cuộn vào bên người.

Nhìn thấy những thông tin này, Bạch Du trong lòng liền trầm xuống. Đây là lần đầu tiên Bạch Du thấy phần “cấp bậc” của linh thú hiển thị dấu chấm hỏi.

Phải biết, Bạch Du đã từng gặp được rất nhiều linh thú mạnh mẽ, thậm chí khi còn ở thành phố Thiên Hi, hắn đã từng thấy có người cưỡi linh thú ngũ phẩm cao giai rời khỏi thành phố.

Mà cho dù là khi đó, Linh Nhãn vẫn chưa từng xảy ra vấn đề gì. Thế nhưng giờ đây, phần “cấp bậc” của đối phương bị thay thế bằng những dấu chấm hỏi, điều này nói lên rằng thực lực của đối phương ít nhất cũng là từ lục phẩm trở lên.

Bạch Du vẫn còn chưa từ trong mê mang tỉnh lại, thì lời nói tiếp theo của đối phương lại làm cho Bạch Du càng thêm khiếp sợ.

“ A, đây có phải là cái nhãn thuật mà ngươi luôn tự hào đó không? Xem ra so với “lúc đó” thì nó vẫn còn rất yếu, thôi thì để ta tặng cho ngươi một điểm lực lượng vậy” thấy được biến hóa trong con ngươi Bạch Du, Chư Kiền khinh khỉnh nói.

Còn chưa kịp để cho Bạch Du có thời gian phản ứng, một đạo thất thải quang mang từ trong con mắt Chư Kiền bắn ra, đánh thẳng về hướng Bạch Du.

“ Cẩn thận!” tuy thấy được Bạch Du bị đánh lén, nhưng Liễu Nhược Y cũng không theo kịp tốc độ ra tay của đối phương, chỉ có thể hô lên cảnh báo cho Bạch Du, thế nhưng nàng còn chưa kịp nói hết câu, đòn tấn công của đối phương đã đánh đến trước mặt Bạch Du.

Đòn đánh của đối phương quá nhanh, Bạch Du chỉ có thể thấy được trong thất thải quang mang, có một vật thể giống như hòn đá lóe lên rồi biến mất.

Bạch Du trong lòng căng thẳng, chỉ kịp miễn cưỡng giơ thiết kiếm lên chắn trước ngực. Thế nhưng đạo thất thải quang mang kia giống như không có thực thể, nhẹ nhàng đi xuyên qua thiết kiếm, đánh thẳng lên ngực của Bạch Du.

Kết quả Bạch Du lại giống như không có chuyện gì xảy ra, vẫn đứng y nguyên tại chỗ, sắc mặt nghi hoặc.

Ngay lúc Bạch Du đang định kiểm tra lại thân thể, một luồng sức mạnh quỷ dị từ chỗ bị thất thải quang mang đánh vào bắt đầu lan truyền ra.

Lấy tốc độ nhanh chóng đánh thẳng vào tim Bạch Du, sau đó bắt đầu chảy vào não bộ cùng hai mắt.

Sắc mặt Bạch Du tái đi, vội vàng điều động linh lực trong cơ thể đối chọi với luồng năng lượng mới xuất hiện.

Thế nhưng linh lực của Bạch Du giống như giấy mỏng, không trụ nổi một giây liền bị luồng năng lượng kia đánh tan, không có trở ngại truyền vào não bộ cùng hai mắt của hắn.

“ A.....A......AAAAA!” Bạch Du hét lên thảm thiết.

Một trận đau đớn khủng khiếp từ hai mắt truyền đến, khiến Bạch Du không ngừng la hét.

Thiết kiếm từ trong tay rớt xuống trên mặt đất, hai đầu gối Bạch Du như mất hết sức lực, mềm oặt đi.

Mất đi hai chân chống đỡ, thân thể Bạch Du ngã trên mặt đất, hắn không ngừng lăn lộn, miệng hét thảm không dứt.

“ Bạch Du!” Liễu Nhược Y sắc mặt tái đi, vội vàng chạy đến bên cạnh Bạch Du.

Sau đó Liễu Nhược Y liều vội vàng đưa tay muốn đỡ lấy Bạch Du, thế nhưng Bạch Du giống như đã trở nên điên cuồng, đánh bay tay ngọc của nàng ra.

Lúc này đã đến đủ gần, Liễu Nhược Y mới thấy được, từ trong hai khóe mắt của Bạch Du đang không ngừng chảy ra máu tươi, nhuộm đỏ cả khuôn mặt, trông vô cùng đáng sợ.

“ Bạch Du, ngươi làm sao vậy. Đừng làm ta sợ....!” nhìn thấy Bạch Du như thế, trong lòng Liễu Nhược Y đau như dao cắt, hai tay bịt chặt môi đỏ, trên má đã có hai hàng thanh lệ chảy xuống.

“ Chị dâu, mau dùng của Tử Điêu trị liệu cho lão đại.....” Tưởng Hạo lúc này mới như tỉnh hồn lại, vội vàng chạy đến nhắc nhở.

“ Không được! < Tử Quang > của Tử Điêu không chỉ thúc đẩy quá trình hồi phục, mà còn kích thích cả tốc độ hoạt động cũng như cảm giác của từng tế bào. Nếu bây giờ vận dụng < Tử Quang >, sẽ chỉ khuếch đại đau đớn của hắn mà thôi!” nước mắt của Liễu Nhược Y đã tuôn ra như suối, nàng vừa dùng tay lau nước mắt vừa nói.

Tưởng Hạo nghe xong trong lòng liền trầm xuống, đưa ánh mắt nhìn sang Chư Kiền, bên trong tràn đây sát khí.

“ Lão tử phải giết chết ngươi!” Tưởng Hạo gằn từng chữ, có dấu hiệu muốn xông tới đánh nhau đối phương.

Đại Ngưu tuy không nói gì, nhưng không biết từ lúc nào, sau lưng hắn đã xuất hiện một con cự vượn.

Toàn thân trắng như tuyết, thân cao hơn ba mét, cơ bắp cường trắng, hai chiếc răng nanh mọc ngược lên như răng lợn rừng, đây là một con Bạch Mao Cự Viên tam phẩm sơ giai.

Bạch Mao Cự Viên tuy rằng không có năng lực thao túng nguyên tố, nhưng thân mang thần lực, lực lượng cơ thể mạnh hơn linh thú cùng cấp bậc gấp hai đến ba lần.

Tưởng Hạo cũng triệu hồi ra linh thú của hắn, là một con Kim Ma Hổ. Kim Ma Hổ cao hơn hai mét, bộ lông ánh lên màu sắc của kim loại, hổ trảo sắc bén, hàn quang lưu chuyển.

Hai bên chăm chú nhìn nhau, không khí giương cung bạt kiếm, vô cùng căng thẳng.

“ Giết hắn cho ta!” Tưởng Hạo cùng Đại Ngưu cùng lúc hô lên, ra lệnh cho linh thú của bản thân.

“ Khoan đã!” đúng lúc này, một đạo thanh âm quen thuộc từ sau lưng hai ngươi truyền đến.

Tưởng Hạo cùng Đại Ngưu nghe được giọng nói quen thuộc, sát khí trong nháy mắt tiêu tán, thế nhưng cũng không dám chủ quan mà thả lỏng.

Tưởng Hạo cùng Đại Ngưu vội vàng ra hiệu cho linh thú dừng lại, chú ý canh chừng một người một thú trước mặt, sau đó mới dám quay đầu về đằng sau.

Tình huống vừa rồi quá căng thẳng, Tưởng Hạo cùng Đại Ngưu cũng không có chú đến Bạch Du đã ngừng hét thảm từ khi nào.

Thế nhưng bộ dạng của Bạch Du bây giờ cũng làm cho người khác hít một hơi khí lạnh.

Khắp khuôn mặt của Bạch Du đã dính đầy máu tươi, đặc biệt là hai con mắt càng thêm đáng sợ, trở nên một mảng huyết hồng.

Toàn thân Bạch Du rũ rượi, không còn một tia sức lực, cũng là nhờ Liễu Nhược Y nâng đỡ mới có thể đứng lên.

Liễu Nhược Y lúc này đã ngừng khóc, cố tỏ ra kiên cường để chống đỡ Bạch Du, nhưng hai con mắt của nàng đã hơi sưng đỏ lên, đủ để biết nàng khóc đến thương tâm cỡ nào.

Bạch Du từ từ nhắm mắt lại, sau đó lập tức mở ra, vẫn là con mắt đó, vẫn là vẻ tang thương cùng cổ lão đó, thế nhưng chỉ có Bạch Du biết được, Linh Nhãn đã có sự biến hóa vượt bậc về chất.

[ Tên linh thú ]: Chư Kiền

[ Cấp bậc ]: Thất phẩm sơ giai ( Phong ấn)

[ Tư chất ]: Thần thoại

[??? ]:???

[ Giới Thiệu ]: Trời sinh hung thú, hiếu sát thành tính, thích lấy con người làm thức ăn. Chư Kiền hành tung quỷ dị, tính tình thất thường, nơi nó sinh sống, sinh cơ đoạn tuyệt. Thấy người liền la hét, sau đó mới tiến công, đi đường thường thích dùng miệng ngậm lấy đuôi, khi dừng lại thì đuôi được cuộn vào bên người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play