Nhìn Lý bí thư lộ ra nụ cười vui mừng giống như ‘ bà ngoại sói xám’, An Lệ Nùng nháy mắt thanh tỉnh, ý thức được bản thân rơi vào hố.

Nhiệt huyết dâng trào, chẳng quan tâm, sau đó...... giống như con thỏ ngốc vui mừng nhảy nhót vào chiếc hố to mà Lý bí thư đã đào sẵn?

An Lệ Nùng ngây ngốc chớp chớp mắt, thông minh một đời hồ đồ nhất thời? người ta là buông cần câu nói rõ Khương Thái Công câu cá, mà cô thì vùng vẫy tự nguyện cắn câu, chủ động đưa lên thớt gỗ.

Làm một chú cá mặn tình nguyện nhảy lên thớt, cô đúng thật là đã xem thường người của thời đại này rồi.

An Lệ Nùng túm chặt chiếc bút máy, hận không thể quay ngược lại thời gian, vô ngữ hỏi trời, không rõ như thế nào cô lại đi tới nơi này? Rõ ràng muốn làm một chú cá mặn nằm thắng chẳng màng thế tục hay sao, vì sao lại phải vội vội vàng vàng mà đứng ra biểu hiện bản thân cơ chứ?

Nhưng nhìn những gương mặt kích động lại vui mừng của mọi người, giống như cũng không có hối hận lắm.

Ai.

Ai bảo cô là một chú cá mặn có khắc chữ ‘ tinh trung báo quốc ’ cơ chứ.

Tuy rằng có rất nhiều lý do để bản thân có thể đặt mình ra ngoài với thời đại này, làm một chú cá mặn đứng ngoài bàng quan, nhưng rồi lại luôn có lý do khiến cô nghĩa vô phản cố, bụng làm dạ chịu.

Đi vào thời đại này, cô vẫn luôn muốn dung nhập, nhưng lại luôn không hợp nhau. Rất nhiều thời điểm, cũng chỉ là bởi vì cô không xem bản thân mình là một phần tử của thời đại này, cô luôn lấy thân phận là người ngoài cuộc nhìn xem mọi thứ ở nơi này, chỗ nào cũng có khuyết điểm, không thích ứng với mọi thứ mọi nơi, đặt bản thân trong tư thế bề trên cao hơn người một bậc mà nhìn xuống xét nét, bắt bẻ.

Lại quên mất hai chữ ‘ trách nhiệm ’.

Tuy rằng bả vai non nớt, gánh không nổi hai chữ ‘ trách nhiệm ’, nhưng làm hết sức vẫn là có thể.

Đám người của Lý bí thư cũng không vội rời đi, cùng An Quốc Bang quay ngược lại đi về thôn Thạch Hà.

Trong quá trình nói chuyện phiếm với An Lệ Nùng, Lý bí thư hứa hẹn bảo đảm để cho cô sẽ không có nỗi lo về sau, thoải mái làm việc mình muốn làm.

An Lệ Nùng tỏ vẻ muốn tới xưởng chế biến đường nhìn xem, có lẽ có thể thay đổi một chút kỹ thuật sản xuất đường của hiện tại, đề cao sản lượng và tốc độ. Trước mắt kỹ thuật sản xuất đường vẫn là của mười năm trước, mười năm này đại bộ phận kỹ thuật đều dậm chân tại chỗ.

Rất nhiều người tiếc hận vì điều này, nhưng cũng không có bản lĩnh châu chấu đá xe.

Tẫn hết trách nhiệm, tẫn hết khả năng, hẳn chính là phản kháng cùng thay đổi tốt nhất.

Kỹ thuật sản xuất của hiện tại là tuyệt đối không thể so sánh với 50 năm sau, buồn cười hơn là người của 50 năm sau lại đi theo đuổi phương pháp sản xuất đường nguyên thủy nhất.

Có một cửa hàng trên Taobao còn lấy ‘ thủ công chế tạo ’‘ nguyên thủy chế tác ’ để làm điểm thu hút người mua, giống như đường được đánh dấu “ phương pháp cổ đại’ thì sẽ đặc biệt ngọt, đặc biệt dinh dưỡng.

Đối với cái này, An Lệ Nùng chỉ nghĩ trợn trắng mắt.

Vì chứng mình cho cô bạn thân biết “ phương pháp cổ đại’ chính là cái rắm, An Lệ Nùng đại khái ngâm mình ở thư viện hơn hai tháng trời, xem xét hết tất cả các cuốn sách có liên quan tới kỹ thuật chế biến đường.

Còn viết một bài luận văn hơn 100 trang, cho nên cải tạo kỹ thuật chế biến đường thì cô vẫn rất là có tin tưởng.

“Được.” Đối với yêu cầu của An Lệ Nùng, Lý bí thư không chút do dự đồng ý, an bài. Còn có xưởng may, xưởng dệt, vv, cũng đều có thể an bài.

Hiện tại tài nguyên khan hiếm, có quan hệ rất lớn với kỹ thuật sản xuất lạc hậu hiện tại.

Liên quan đến đời sống nhân dân, Lý bí thư hận không thể lập tức bay trở về tỉnh để an bài.

Mấy người bọn họ vẫn luôn nói chuyện cho tới khi thái dương xuống núi ánh trăng lên cao. Đám người của Lý Binh cùng Lý bí thư đám ăn qua cơm chiều xong liền đội trăng sáng rời đi, Lý bí thư bảo đảm sẽ mau chóng giúp An Lệ Nùng an bài.

An Lệ Nùng đã không còn nóng nảy, cô đã từ trong trạng thái hương phấn nhiệt huyết sôi trào hận không thể lập tức thiêu đốt ánh sáng và nhiệt độ của bản thân, lập tức cống hiến máu và nước mắt của mình phục hồi lại tinh thần, bình tĩnh trở lại.

An Lệ Nùng ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng trên bầu trời, nhẹ nhàng cười cười. Tuy rằng kế tiếp khả năng sẽ rất bận, cũng có thể sẽ dẫn phát một ít phiền toái, nhưng An Lệ Nùng cũng không hối hận.

Tâm cảnh của cong người cũng rất là kỳ quái, chuyển biến chỉ ở trong nháy mắt mà thôi.

“Ba ba.” An Lệ Nùng nhìn về phía An Quốc Bang đang đứng bên cạnh cô, “Ba ba, ba vui mừng chứ?”

An Quốc Bang cộc lốc ngây ngô cười, ngữ khí kiêu ngạo, “Vui mừng.”

“Quả vải nhỏ nhà chúng ta rất thông minh, rất lợi hại.” An Quốc Bang rất muốn dùng một từ ngợi ca như đại dương mênh mông để khen ngợi con gái, nhưng nề hà trình độ văn hóa hữu hạn, nói đến nói đi đều là ‘ thông minh ’‘ lợi hại ’.

“Ba ba vui thì con cũng vui.”

An Lệ Nùng ngồi xổm xuống, sờ sờ bọc muối hạt cột trên chân của An Quốc Bang, còn có chút nóng. An Quốc Bang hôm nay đạp xe quá nhanh, dùng sức quá mức, lại làm bị thương chân, sau đó phải dùng ngải thảo xào muối hạt để chườm nóng.

An Lệ Nùng muốn đưa An Quốc bang đi tới bệnh viện tỉnh nhìn xem, kiểm tra một chút, xem còn có khả năng khôi phục bình thường được hay không. Đây là yêu cầu đầu tiên cũng là duy nhất mà cô đưa ra với Lý bí thư.

- --Hết Chương 47----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play