“Cái gì?” Chẳng phải Trương Xuyên đại kinh tiểu quái, lúc kinh lúc rống, thật sự là cuộc đối thoại giữa An Quốc Bang cùng Lý Binh khiến người ta quá mức kinh ngạc.
Không.
Không phải kinh ngạc, là kinh hãi.
Một cô bé mười tuổi lớn lên ở Kinh thị, vừa mới đến thôn Thạch Hà không bao lâu, mới xem qua thu hoạch vụ mùa có vài lần thì đã có thể vẽ ra bản thiết kế máy móc nông nghiệp thích hợp?
Vì sao giống như đang nghe thiên phương dạ đàm đến vậy?
Thiên tài đều khủng bố như vậy sao?
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân An Trình nguyện ý dạy dỗ cô bé hay sao?
Hay vẫn là bởi vì có sự dạy dỗ của An Trình, cho nên mới lợi hại như vậy?
“Tôi có thể nhìn xem bản vẽ của Quả Vải Nhỏ vẽ được chứ?”
Lý Binh chỉ để lại bản vẽ thiết kế máy tuốt lúa chạy bằng bàn đạp, số còn lại đều đã giao nộp lên thành phố.
“Đây là do Quả Vải Nhỏ vẽ?” Không phải Trương Xuyên không tin, thật sự là đường nét, nét vẽ, đánh dấu đều quá thành thục, mà Quả Vải Nhỏ cũng mới có mười tuổi.
“Thiên tài.” Trương Xuyên nhẹ nhàng vuốt chỗ đánh dấu ở bên góc trái của bản vẽ, “Đây là thói quen của An Trình.”
Nếu An Lệ Nùng biết, chỉ có thể cảm khái một câu, thật là trùng hợp.
“An Trình có người kế tục rồi.” Trương Xuyên nước mắt tung hoành, vui mừng cho An Trình, cũng vui mừng cho sự nghiệp khoa học kỹ thuật của nước nhà.
An Quốc Bang không để ý đến sự kích động của Trương Xuyên, nói tới chuyện có người đang điều tra An Lệ Nùng cho Lý Binh biết.
Lý Binh đương nhiên cũng biết, rốt cuộc bản vẽ là do ông trình đi lên, cũng thuộc về phạm vi bị dò hỏi. Nhưng mà, ông cũng không mấy quen thuộc với An Lệ Nùng, chỉ gặp mặt được hai lần.
Nghe được có người điều tra An Lệ Nùng, Trương Xuyên đập mạnh một cái xuống mặt bàn, “ bang ’ một tiếng, khiến cho chén trà trên bàn cũng lung lay kêu vang, Trương Xuyên nghiến răng nghiến lợi, “Những người đó muốn làm gì? Quả vải nhỏ mới mười tuổi.”
Mấy năm nay, có quá nhiều người tài hoa không rõ nguyên do bị thương tổn, cho nên Trương Xuyên có chút thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.
Trương Xuyên trước mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm An Quốc Bang cùng Lý Binh, “Con bé là tương lai của quốc gia, là tương lai của ngành khoa học kỹ thuật......” Người thế hệ trước như bọn họ cho dù có một ngày có thể trở lại cương vị cũng đều già rồi, niềm hy vọng đều đặt cả lên trên thế hệ trẻ.
Không cần huỷ hoại những mầm non này.
“Không cần huỷ hoại hy vọng.”
An Quốc Bang cùng Lý Binh liếc nhau, “Trương lão sư, ngươi suy nghĩ nhiều.”
“Gọi ta là Trương đại gia, Trương lão sư đã già rồi, đã chết rồi.”
Lý Binh ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, “Trương đại gia, ngài cũng biết Quả vải nhỏ cũng mới mười tuổi, trước kia cũng chưa có bất luận kinh nghiệm làm nông gì cả, mà thầy của con bé là An Trình cũng không có, nhưng các bản thiết kế máy móc nông nghiệp con bé vẽ ra không chỉ có loại thích hợp với những đồng ruộng, ruộng bậc thang của vùng nhiều núi đồi như thôn Thạch Hà, mà có cả loại máy gặt liên hợp thích hợp những nơi đồng bằng......”
Cho nên, bên trên hoài nghi điều tra cũng là tình lý bên trong.
Trương Xuyên thở dài, đôi tay che mặt, “Nhiều..... như vậy.” nhân tài ưu tú a......
“Trương lão sư, ngài yên tâm. Chúng ta và còn có rất rất nhiều người đều giống như ngài, đều quan tâm tương lai......”
“Gọi ta là Trương đại gia.”
Ông già cố chấp, Lý Binh bất đắc dĩ, “Trương đại gia.”
An Quốc Bang đôi tay gãi gãi đầu, ông đã hối hận không có ngăn lại An Lệ Nùng. Nhưng, quay lại một lần nữa, thật sự ông sẽ ngăn cản không cho con gái vẽ ra những bản vẽ mang lại lợi ích cho nhân dân cho đất nước sao?
Sẽ không.
“Yên tâm. Không có việc gì.” Lý Binh vỗ vỗ vai An Quốc Bang, “Đừng nghĩ quá nhiều, chính mình dọa mình. những bức vẽ này của Quả Vải Nhỏ đều là có ích, giúp cho người nông dân giảm bớt gánh nặng, là công thần.”
An Quốc Bang cắn răng, từ kẽ răng bài trừ mấy chữ tới, “Thầy của con bé là An Trình.”
Mà An Trình lại là nhà tư bản người người kêu đánh.
An Quốc bang cùng Lý binh đều cho rằng bản vẽ chỉ tới thành phố, chỉ cần giấu giếm sự tồn tại của An Lệ Nùng là có thể bảo vệ tốt con bé. Cho đến khi có người tới điều tra An Lệ Nùng, bọn họ mới biết được bản vẽ đã tới tận nơi tập trung quyền lực, trở thành công cụ đánh cờ của người khác.
Mà người vẽ ra những bản vẽ đó là An Lệ Nùng cũng đã trở thành người mấu chốt trong bàn cờ đó.
Có người cảm thấy cô bé là thiên tài hẳn là nên được bảo vệ, phát huy tài hoa, tiếp tục làm ra cống hiến vì khoa học kỹ thuật vì quốc gia vì nhân dân. Mà tài năng của cô đáng giá được kỳ vọng cao hơn, trở thành một sự tồn tại trò giỏi hơn thầy.
Cũng có người cảm thấy thầy của cô là An Trình, học sinh của đại tư bản cũng là nhà tư bản. Qua lại với nhà tư bản, người quan tâm tới đại tư bản, không đáng được tín nhiệm.
Một cuộc đánh cờ, An Lệ Nùng cũng chỉ là một cơ hội.
“Chờ đi.”
Cũng chỉ có thể chờ.
Nhưng, Lý Binh cùng An Quốc Bang đều đi ra từ bộ đội, có một niềm tin vững chắc đối quốc gia.
Trương Xuyên...... hiện tại ông có ý tưởng gì cũng không quan trọng.
- ---Hết Chương 38-----
Dịch: ThiAnn_0416
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT