An Lệ Nùng yên tâm thoải mái ngồi trên xe bò, xoa bóp cẳng chân có chút đau nhức, vừa phải chịu đựng cái mông đau nhức do xe bò xóc nảy vừa khanh khách nói chuyện khách sáo với ông bác đánh xe bò.
Ba cô An Quốc Bang, năm 34 tuổi vẫn một thân một mình.
Từ sau khi Dương Tuyết Tình rời đi, An Quốc Bang cũng không cưới thêm vợ khác.
Có người nói rằng ông ấy bị Dương Tuyết Tình làm cho thương tâm, cũng có người nói là do ông ấy vẫn còn nhung nhớ Dương Tuyết Tình, đương nhiên nguyên nhân càng chân thật có thể là cao không thành thấp không phải.
An Quốc Bang vốn đã chân thọt, lại thêm đã từng kết hôn, phạm vi có thể lựa chọn vốn không lớn, mà ông ấy cũng không nguyện ý tùy tiện tạm chấp nhận chọnlấy một người, cho nên cứ trì hoãn mãi.
Không có mẹ kế, An Lệ Nùng mừng trộm, thầm may mắn 30 giây.
Đối với cô mà nói, không có mẹ kế, cuộc sống hẳn là có thể dễ dàng hơn vài phần.
An Lệ Nùng tươi cười xán lạn khen tặng kỹ thuật đánh xe của ông bác, trợn mắt nói dối, “Còn nhanh hơn cả xe lửa, cũng không có xóc nảy, tay lái xe đệ nhất.”
Ông bác đánh xe cũng họ An, mọi người thường gọi An lão tam, An Lệ Nùng ngọt ngào gọi ông là ‘ tam gia gia. ’
“Khó trách ta cảm thấy cháu quen mắt, thì ra là con của An Quốc Bang, lớn lên trông rất giống Quốc Bang.” An tam gia cười từ ái vui vẻ, “Ba của cháu, hắn...... cũng không dễ dàng gì.”
An tam gia thở dài cảm thán, sau đó từ ái nhìn An Lệ Nùng, “Giờ cháu đã trở lại, ba cháu cũng có hi vọng.”
“Cháu nha. Lớn lên rất giống ba cháu, như cùng một khuôn đúc ra, đôi mắt cái mũi giống nhau như đúc, vừa thấy chính là cha con.”
“Có thật không? Mọi người đều nói rằng cháu không giống mẹ, thì ra là cháu giống ba. Người ta nói con gái giống ba là có phúc, cháu là cô bé có phúc.”
An Lệ Nùng tự mình dát vàng lên mặt cười hì hì thật tươi, nụ cười doanh doanh, giọng điệu mềm mại, giống như một chú mèo trắng nhỏ biết làm nũng.
Dọc theo đường đi, An Tam Gia dong dài không ngừng nói cho An Lệ Nùng biết một vài chuyện về An Quốc Bang, An Lệ Nùng cười tủm tỉm thuận theo, lấy lòng.
An Lệ Nùng muốn lấy lòng một ai đó, trước giờ chưa từng thất bại.Từ mẹ viện trưởng đế những nhà hảo tâm đến cấp cô nhi viện quyên tặng cho trại trẻ mồ côi, chỉ cần An Lệ Nùng nguyện ý, cô chính là bảo bối trong lòng bàn tay của tất cả mọi người.
Ngay từ nhỏ, cô liền biết chỉ có đứa trẻ biết nói ngọt mới có kẹo ăn.
“Tam thúc, còn không biết chắc có phải con của Quốc Bang hay không, cũng không biết là mèo hoang từ đâu chui ra, cũng dám tới lung tung nhận thân thích”“Một người phụ nữ có đôi mắt xếch, kinh miệt An Lệ Nùng, giống như đang xem một thứ gì đó rất là dơ bẩn.
Người phụ nữ mắt xếch bị ngã xuống xe bò vừa rồi là chị ruột của An Quốc Bang, bác gái ruột của An Lệ Nùng, An Lập Xuân.
An Lập Xuân mông vẫn còn đau,ánh mắt khắc nghiệt giận dữ trừng mắt với An Lệ Nùng, chói lọi ghét bỏ::Giống y xì con tiện nhân Dương Tuyết Tình kia vậy, vừa thấy liền biết không phải thứ tốt lành gì. Gương mặt hồ ly tinh, vừa nhìn liền không phải con cháu nhà họ An của chúng ta.”
An Lập Xuân không thích Dương Tuyết Tình, đương nhiên cũng sẽ không thích con gái do Dương Tuyết Tình sinh.
Quan trọng nhất chính là, lần này bà về nhà mẹ đẻ là vì muốn làm mai mối cho em trai. Không nghĩ tới, thế nhưng ở trên đường gặp được An Lệ Nùng ngàn dặm tìm cha.
An Lập Xuân nhìn An Lệ Nùng tựa như đang nhìn tên hung thủ đến tai họa cả nhà bà, trắng trợn lại trực tiếp biểu đạt thái độ không ưa An Lệ Nùng của bà. Ánh mắt An Lập Xuân dừng lại trên tay nải nhỏ của An Lệ Nùng, ánh mắt giống như tia X quang xuyên thấu mọi thứ.
An Lệ Nùng nhanh chóng ôm lấy tay nải nhỏ, cô cũng không đánh giá cao tố chất của cổ nhân.
Mà An Lập Xuân cũng chẳng phải người muốn giữ thể diện gì cho cam, giơ tay đoạt lấy, “Mang theo thứ gì?” Tuy rằng không thích Dương Tuyết Tình, nhưng An Lập Xuân cũng biết trong thành có rất nhiều thứ tốt.
An Lệ Nùng ôm chặt tay nải nhỏ, mắt đỏ hoe, nhu nhược đáng thương, “Bác gái?”
Mảnh mai như đóa hoa nhỏ lung lay trong gió táp mưa sa, nhu nhược như sắp ngã tới nơi.
“Bác gái, có phải bác muốn đuổi cháu đi?”
“Bác gái, cháu chỉ muốn xem ba cháu một chút mà thôi, nhìn xem ông ấy sống có tốt không? Nếu mọi người, mọi người không thích cháu...... cháu đi, cháu trở về trong thành là được.”
Nước mắt lưng trong.
Nước mắt của tiểu tiên nữ nói tới là tới, từng giọt từng giọt.
An Lệ Nùng khóc thút thít đáng thương vô cùng, “Chỉ là...... nghĩ tới việc ba cháu sống một mình nhiều năm như vậy, cháu sẽ cảm thấy đau lòng.”
An Lệ Nùng lấy tay ôm ngực, vẻ mặt buồn bã đau khổ, “Trước kia cháu còn nhỏ, không có cách nào khác. Nhưng hiện tại cháu đã lớn rồi, có thể chăm sóc cho ba cháu, cháu......”
Ha hả.
Làm một tiểu tiên nữ của năm 2020, ai mà không biết mấy câu liên ngôn liên ngữ? Cô còn có cả trà ngôn trà ngữ, kỹ ngôn kỹ ngữ (cách nói chuyện của trà xanh, kỹ nữ), hán ngôn hán ngữ còn chưa xuất chiêu đâu.
Cô, chính là tiểu tiên nữ thông thạo nhiều loại ngôn ngữ.
Cô, cái gì đều ăn, chính là không ăn thiệt, đặc biệt là thiệt về nói chuyện.
Khiêu khích cô?
Ha hả. Mặc dù không thể lấy sức một người đấu 10 người thông minh, đem người dỗi đến nam tường lại bắn trở về, cũng muốn dùng liên ngôn liên ngữ mượn sức của người khác.
Nhìn thấy nước mắt của An Lệ Nùng, An Tam Gia lập tức bưng lên thân phận trưởng bối dạy dỗ An Lập Xuân. Người nhà quê dạy dỗ thực sự là không có nói năng uyển chuyển, đó là thẳng thắn lại trực tiếp.
An Lập Xuân tuy rằng không phục, nhưng một câu của An Tam Gia: ‘ bất hiếu, về sau ít về nhà mẹ đẻ thôi’ lập tức khiến An Lập Xuân câm miệng.
Ánh mắt An Lệ Nùng lóe lên sự đắc ý, An Lệ Xuân là trưởng bối nên cô không thể trực tiếp cãi lại, nhưng An Lập Xuân không phải cũng có trưởng bối, không phải sao?
Vì sao có nhiều người muốn làm “bạch liên bông”?
Đương nhiên là bởi vì có chỗ lợi.
Nếu làm một cây bạch dương phải nghênh đón gió táp mưa sa, vậy thì chỉ muốn làm một bông hoa trắng nhỏ dưới gốc cây bạch dương là được rồi.
- --------Hết chương 3---------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT