Nghe nói An Lệ Nùng tới đây, An Quốc Bang đang khom lưng thu hoạch, liền ngẩng đầu lên nhìn, những giọt mồ hôi lớn chảy dài trên gò má đen sạm.
“Quả vải nhỏ, sao con lại tới đây?”
An Quốc Bang lau mồ hôi trên trán và vẫy tay, "Mau tới chỗ bóng cây đằng kia, đừng để phơi nắng." An Quốc Bang bước nhanh đi đến, trong lúc vội vàng vấp phải đống rơm trên cánh đồng, loạng choạng ngã xuống ruộng, cổ tay bị lưỡi liềm cắt, máu chảy ròng ròng.
Nháy mắt, tay An Quốc Bang đầy máu tươi.
“Ba ba.”
An Lệ Nùng bị hoảng sợ, ném xuống cái rổ, loạng choạng chạy tới, “Ba ba?”
“Không sao đâu.” An Quốc Bang mỉm cười, ở trên bờ ruộng ngắt một nhúm cỏ mùi hôi cho vào trong miệng nhai nát rồi đắp lên miệng vết thương. An Quốc Bang một tay giữ vết thương, tay kia dắt An Lệ Nùng đến chỗ mát mẻ.
An Lệ Nùng nhìn miệng vết thương của An Quốc Bang, “Ba ba, không cần tiêu độc sao?”
“Mùi hôi thảo có thể tiêu độc, cầm máu.” Ở nông thôn, va va đập đập là chuyện thường tình, vết thương nhỏ thì chỉ cần một nắm mùi hôi thảo hoặc là ngải thảo là có thể xử lý.
An Lệ Nùng mãn nhãn lo lắng, thời tiết nóng nực như vậy hẳn là thực dễ dàng bị nhiễm trùng?
“Không có việc gì, qua mấy ngày thì tốt rồi.”
Sau khi cầm máu, An Quốc Bang gặp đi bã của mùi hôi thảo trên vết thương, thay bằng một nắm ngải cứu càng có tác dụng khép lại miệng vết thương tốt hơn, dùng hai chiếc lá quấn lại rồi buộc chặt bằng rơm.
Đơn giản, thô ráp.
Tuy rằng lo lắng, nhưng An Lệ Nùng cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Hiện tại cô không có nước sát trùng, không có dung dịch ô-xy già, không có băng gạc, không có băng keo cá nhân......
Cái gì đều không có, cái gì đều làm không được.
An Lệ Nùng thực chán ghét loại cảm giác vô lực bất lực này, giống như cá nằm trên thớt, ra sức quẫy mạnh cũng chỉ là uổng phí sức lực.
“Sao lại tới đây?” An Quốc Bang cởi bỏ mũ rơm to xuống đội lên đầu An Lệ Nùng, “Nhưng đừng để bị say nắng cháy nắng.”
Quan điểm của An Quốc Bang chính là, con gái chính là đóa hoa nhỏ kiều nộn, ngay cả gió xuân đều có thể thổi hư thì càng đừng nói tới cái nắng nóng chói chang đến mức có thể nướng cá mặn nướng thơm phưng phức.
“Con tới đây để nhìn xem, có thể hỗ trợ được gì hay không.”
An Lệ Nùng muốn đi khảo sát thực địa, nhìn xem là làm máy tuốt lúa đạp bằng chân hay vẫn là máy gặt đập liên hợp, cái nào thích hợphơn? Máy gặt đập liên hợp tuy rằng tốt, nhưng có vẻ không thích hợp với địa lý thực tế của thôn Thạch Hà cho lắm.
Thạch Hà không rộng rãi trống trải như vùng đồng bằng, ruộng dạng bậc thang nhiều hơn, ruộng cũng nhỏ và có độ cao khác nhau, máy gặt đập liên hợp sẽ không phát huy được tác dụng tối đa.
Đồ vật thoát ly thực tế, lỗi thời thì chi bằng không có.
An Lệ Nùng nhìn những người nông dân đang thu hoạch ở đằng xa, thật sự quá vất vả, đây chắc chắn không phải chỉ bằng một câu nói “úp mặt xuống ruộng, ngửa lưng lên trời”, “mồ hôi thấm đất” là có thể khái quát được.
Quyết định, cô sẽ làm máy tuốt lúa đạp bằng chân.
Trên thực tế, An Lệ Nùng cũng chỉ mới nhìn thấy những chiếc máy tuốt lúa bằng bàn đạp sớm nhất ở trong sách báo hoặc triển lãm trong bảo tàng. Khi cô ra đời, loại máy tuốt bằng bàn đạp đã bị loại bỏ, nhưng về nguyên lý cơ bản vẫn được biết đến.
Cho dù cô làm không được, cũng có thể đem bản vẽ đưa cho người khác.
Còn vì sao mà cô biết những thứ này?
A, thầy của cô chính là thành phần trí thức ’gặp nạn thần bí.
Đột nhiên...... “A. Rổ của con.” An Lệ Nùng nhanh chóng chạy lại nhặt chiếc giỏ tre bị vứt xuống suối gần đó.
Giỏ tre nhấc lên, tiếng nước ‘ quang quác quang quác ’, bọt nước văng khắp nơi.
“Ế?” An Lệ Nùng nhìn chú cá nhỏ vẫy đuôi tung tăng bên trong giỏ tre, cười đến mi mắt cong cong, “Không nghĩ tới bên trong dòng suối nhỏ thế nhưng cũng có cá, còn có không ít.”
Đếm đếm, trong giỏ tre có khoảng năm con cá nhỏ to bằng ngón tay cái.
Còn những con bé hơn?
Xem nhẹ hết thảy.
“Có cá?” An Quốc Bang cũng thực ngoài ý muốn. Dòng suối nhỏ này, mấy đứa trẻ trong thôn lâulâu lại tới mò một lần, phần lớn đều là bất lực trở về.
Cho dù như vậy, bọn trẻ trong thôn vẫn thích xách theo giỏ cá tới mò mò, coi như chơi đùa nô đùa.
Không nghĩ tới, hôm nay thế nhưng để Quả Vải Nhỏ vớt được cá con.
An Lệ Nùng tiếc hận nhìn mấy con đen đen nhảy nhót trong giỏ tre: “Đáng tiếc nòng nọc không phải thịt không thể ăn.”
Lãng phí.
An Lệ Nùng phóng sinh đám nòng nọc trong giỏ tre, “Mau mau lớn lên, lớn thành ếch xanh.” Sau đó là có được một nồi canh ếch đồng nấy cay rồi.
- ----Hết chương 23--------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT