Sau khi hai cha con ăn xong cơm chiều, liền ngồi dưới gốc cây trước sân nhà hóng mát, nói chuyện phiếm.
Ánh trăng mãn bồn.
Tiếng gió xào xạc, đom đóm nhảy múa.
Yên tĩnh, hài hòa.
An Lệ Nùng ngồi trên chiếc ghế nhỏ, trong tay bưng một cái chén nhỏ, miệng nhỏ miệng nhỏ uống từng ngụm nước mật ong thuần thiên nhiên không ô nhiễm thuần khiết.
Mi mắt cong cong.
Thỏa mãn lại quý trọng.
Người dân thôn Thạch Hà đều thích trồng một chút cây ăn quả như cây khế, quất hoàng bì ở trong sân, đương nhiên, cũng có trồng cây long nhãn hoặc là quả vải. Trước nhà sau nhà, ven đường nơi nời đều là cây ăn quả.
Danh xứng với thực quê hương trái cây.
Nhưng bởi vì giao thông không tiện, danh xưng quê hương trái cây này cũng không có mang đến bất luận cái gì chỗ tốt gì cho thôn dân.
An Quốc Bang nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt làm bằng lá cọ trong tay, “Cuộc sống trước kia, rất khổ đi?”
Nghĩ đến những khổ nhọc mà con gái từng phải trải qua, đường đường thiết huyết hán tử trong lòng mềm thành một đoàn.
An Lệ Nùng sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười thật tươi, “Về sau có ba ba.”
“Ừ. Về sau có ba ba.” An Quốc Bang nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của An Lệ Nùng, “Ba ba nhất định sẽ để Quả vải nhỏ sống một cuộc sống thật tốt ”
An Lệ Nùng ửng đỏ hai mắt, không vì bản thân, chỉ vì nguyên chủ.
Khổ mười năm, lại không có khổ tận cam lai chờ đến yêu thương của cha.
Nguyên chủ nho nhỏ An Lệ Nùng sinh hoạt thực gian khổ, không chỉ có còn tuổi nhỏ đã phải giúp ông ngoại bà ngoại dán hộp diêm kiếm tiền, còn muốn hỗ trợ giặt quần áo cho cả nhà, quét tước vệ sinh, giúp mợ chăm nom cho em bé...... Trong nhà ngoài ngõ một tay làm hết.
Cho dù bận bận rộn rộn, cũng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn phải bị mợ mắng ‘ con hoang không cha không mẹ ’‘ tiểu tiện nhân ăn không uống không ’‘ đồ xin ăn’......
Mợ ở bên ngoài bị người khinh bỉ, về sẽ véo nguyên chủ cho hết giận; cậu công tác không hài lòng, cũng sẽ mắng bé là ngôi sao chổi; anh chị em họ mặc kệ có vui hay không đều sẽ trong tối ngoài sáng bắt nạt bé.
Nho nhỏ An Lệ Nùng, không dám trốn, không dám khóc, chỉ có thể đỏ mắt nhẫn nhục chịu đựng. Bởi vì mợ nói, nếu không phải nhà bọn họ thu lưu bé, nuôi bé, bé sớm đã bị ném tới đường cái để mặc tự sinh tự diệt.
Bé con An Lệ Nùng sợ hãi bị vứt bỏ, cho nên liều mạng làm việc, nỗ lực lấy lòng mấy người trong nhà cậu mợ. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng An Lệ Nùng thực rõ ràng, ở trong cái nhà đó, không có ai bé có thể dựa vào.
Ông ngoại bà ngoại già rồi, cũng muốn dựa vào cậu mợ nuôi dưỡng, cho dù biết rõ mợ ở sau lưng bắt nạt bé, cũng không có khả năng thật sự đứng ra đòi lại công bằng giúp bé.
Chỉ có thể bất đắc dĩ sờ sờ đầu bé, khuyên bé chịu đựng nhẫn nhịn một chút, một lần lại một lần lặp lại nói với bé ‘ chờ cháu lớn lên thì tốt rồi. ’
Đến nỗi mẹ ruột một năm chỉ gặp một đến hai lần?
Liền càng không trông cậy được.
Nho nhỏ An Lệ Nùng hiểu rõ tình cảnh của bản thân, duy nhất khẩn cầu chính là mau chóng lớn lên, nỗ lực lớn lên.
Lớn lên liền sẽ không bị khi dễ.
Đáng tiếc, còn không có kịp lớn lên...... Liền ở trong sự thấp thỏm lo âu mà qua đời.
An Lệ Nùng ngẩng đầu nhìn về phía không trung trên cao tràn đầy sao sáng, hy vọng bé con An Lệ Nùng chính là một viên trong đó...... Biết được bản thân có một người ba tốt, bé con An Lệ Nùng hẳn là cũng sẽ rất vui đi.
An Lệ Nùng một tay che ngực, ngữ khí nghiêm túc lại chân thành, “Ba ba, về sau con cũng sẽ chiếu cố chăm sóc cho ba.”
“Được. Cha con chúng ta cùng chăm sóc cho nhau.” An Quốc Bang sờ sờ đầu nhỏ của con gái, đồng dạng ngẩng đầu nhìn về phía sao trời, “Hôm nay ngôi sao rất sáng.”
An Lệ Nùng dựa vào cánh tay của An Quốc Bang, nghe ba cố tình phóng thấp thanh âm kể lại câu chuyện quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn: ‘ Ngưu Lang cùng Chức Nữ ’. Tết Trung Thu khi còn nhỏ, mẹ viện trưởng cũng thích kể ‘ Ngưu Lang cùng Chức Nữ ’.
An Lệ Nùng cảm thấy Chức Nữ thực ngốc, rõ ràng có thể có một cuộc sống càng tốt hơn lại vì một người đàn ông mà tự hủy tương lai, quả thực rất là ngốc.
An Quốc Bang thật sự không có thiên phú kể chuyện, thanh âm thường thường bản bản giống như lãnh đạo ở mở họp, mí mắt An Lệ Nùng thật nặng nề.
Một giấc ngủ dậy, An Lệ Nùng ánh mắt mơ mơ màng màng nằm ở chiếc giường đơn sơ, ngốc ngốc hoài niệm tấm nệm cao su mềm mại tiêu phí một tháng tiền lương của cô.
“Haizzz.”
Cô về tới thập niên 70.
Trở thành cô bé lọ lem.
Hết thảy đồ vật thuộc về bạch phú mỹ, hết thảy đã không có.
An Lệ Nùng co chân lại, liền nghe thấy dưới tấm ván gỗ có tiếng kêu cót két, giống như có con chuột đang gặm mặt gỗ.
Chuột?
An Lệ Nùng nhíu nhíu mày, lộc cộc bò dậy, ghé vào mép giường nhìn xuống gầm giường.
Tiếng ‘ chi chi ’ càng rõ ràng.
Gầm giường trống rỗng, cái gì cũng không có.
Con mối?
An Lệ Nùng cả người rét run.
Trước năm năm tuổi, Thôi lão tiên sinh còn chưa có quyên tiền trùng kiến cô nhi viện, cô nhi viện rách nát tứ tung, căn phòng An Lệ Nùng ở cùng các bạn nhỏ khác vừa âm u lại ẩm ướt.
Bắt gặp chuột rán, đều là chuyện thường tình.
Cho dù chỉ có năm tuổi An Lệ Nùng cũng có thể tay không bắt chuột, một chân dẫm chết con gián. Nhưng là, tự nhận là bưu hãn như cô thế nhưng bị đám mối đầy đất dọa phát khóc.
Một buổi chiều ánh mặt trời vừa lúc, mẹ viện trưởng mang theo các bạn nhỏ đem tất cả các ván giường trong phòng mang ra ngoài phơi dưới ánh mặt trời, sau đó phát hiện ván giường bị con mối gặm ra rậm rạp lỗ nhỏ.
Cầm ván giường gõ nhẹ một cái, con mối liền rơi xuống đầy đất.
Nhìn con mối nho nhỏ mấp máy, An Lệ Nùng cùng các bạn nhỏ đều bị dọa khóc.
An Lệ Nùng nhấp miệng, cắn răng, thẳng eo, tiếng ‘ chi chi ’ lại vang lên.
Lại một lần nữa xác định dưới gầm giường không có chuột.
Đột nhiên, An Lệ Nùng cười, hậu tri hậu giác nhớ tới đây là do tấm ván gỗ không được đặt chỉnh tề nên phát ra tiếng cọ xát.
A.
Còn tưởng rằng có thể lôi ra được một Sói bà ngoại đâu.
An Lệ Nùng giật giật, ván giường lại ‘ chi chi ’ vang lên.
Ai.
Cuộc sống không dễ.
“Quả vải nhỏ, phải dậy thôi.”
“Dạ. dậy rồi ạ.”
An Lệ Nùng lộc cộc nhảy xuống giường. Đêm qua đã nói, hôm nay muốn đi lên trấn trên mua đồ vật.
Nhưng mà, thời gian này có phải hay không quá sớm?
Bên ngoài còn đen như mực một mảnh.
An Lệ Nùng kéo kéo một chút quần áo bị giặt đến trắng bệch ở trên người, tuy rằng đã không có rất nhiều đồ vật, nhưng nhiều hơn một người ‘ ba ’.
Có ‘ ba ’ trong tay, thiên hạ ta có.
Có ba ba, còn sợ không có quần áo mới, chăn mới?
Hoàn toàn không cần lo lắng.
An Lệ Nùng phồng má, chọc hai ngón tay lên mặt rồi nhếch mép cười ngây ngô. Muốn cuộc sống vui sướng, liền phải học được cách để bản thân tự tìm việc vui.
An Lệ Nùng ở trên giường lăn một vòng.
Chi chi.
Chi chi chi.
- ---Hết Chương 12-----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT