Vào cái ngày lễ đủ thứ phong tục làm con dân Hạ Thái mệt đến phờ cả râu, cái ngày mọi người dễ dàng chìm vào giấc ngủ nhất, trong thành Hạ Thái đột nhiên nổi lên từng đốm lửa lập lòe, thắp cháy màn đêm đen huyền như dải lụa. Thành Hạ Thái vốn đang cuộn mình trong lặng lẽ lập tức trở nên ồn ào náo nhiệt, tiếng chó sủa, tiếng la giết đan xen nhau như một bản sonate ánh trăng bằng máu vang tận mây xanh, làm lòng người phủ đầy màu sợ hãi.
Từ trên cao nhìn xuống, lúc này những đốm lửa trong thành Hạ Thái tạo thành một đầu mãng xà, độc ác vươn dài đến huyện phủ, các ngôi nhà xung quanh đều thắp sáng đèn, những người dân cày đã bị đánh thức từ trong cơn ác mộng.
Ầm Ầm!
Cửa lớn của huyện phủ bị hơn mười thanh niên cường tráng xô ngã, hơn ngàn võ sĩ giơ cao bó đuốc chen chúc nhau tiến vào, vượt qua sảnh công đường và điên cồng xông thẳng đến sân sau, ý đồ muốn giết sạch quan viên đang sống trong nhà.
Thái Huy cầm trong tay một thanh kiếm sắc bén, bước nhanh theo sau võ sĩ, gằn giọng quát lớn:
“Tất cả xông vào hết cho ta! Chém Viên tặc thành thịt vụn, cho linh hồn hắn vĩnh viễn cũng không được siêu thoát!”
Âm thanh uất nghẹn của Thái Huy đủ để chứng minh kẻ này căm hận Viên Hoàn đến cỡ nào, nếu không có màn đêm che khuất, chắc hẳn những ai ở đây có thể nhìn thấy gương mặt Thái Huy trở nên méo mó dị dạng, trông vô cùng đáng sợ.
“Ha ha! Giết cho ta!”
“Đúng rồi, ai giết được Viên tặc, thưởng 6 hecta ruộng loại tốt và 1.000.000 đồng tiền!”
“….”
Thái Huy vừa dứt lời, Bỗng nhiên bốn phía từ đâu xuất hiện thêm trăm bó đuốc và hơn trăm nỏ cứng trên nóc nhà. Một nhóm hổ tướng từ trong phòng xông ra, người đi tiên phong chính là Viên Hoàn, kẻ mà Thái Huy nằm mơ cũng muôn phân thây xẻ thịt!
Viên Hoàn gõ cán thương xuống mặt đất cười lớn, tức giận chỉ thẳng mặt Thái Huy:
“Ha ha ha ha! Bản thiếu chủ đợi ở đây đã lâu, Thái Huy, ngươi tự chui đầu vào lưới thì đừng trách bản công tử ác độc, hãy nhớ rằng kiếp sau tuyệt đối đừng làm kẻ thù của ta! Người đâu, tất cả những người ở đây đều phải chết, lập tức giết cho ta!”
Trong khoảnh khắc từ ‘giết’ được thốt lên, Điển Vi, Chu Thái dẫn hai đội quân bọc hai bên cánh đánh tới, tuy quân số của họ ít hơn phía quý tộc Hạ Thái, nhưng từng người lính thuộc phe Viên Hoàn đều là những kẻ bước ra từ những tháng năm khói lửa, hít thở vị máu đầy lá phổi và chứng kiến biết bao tráng sĩ ngã xuống, đối mặt với đại quân mấy chục ngàn còn không sợ, huống chi những gã võ sĩ đánh thuê chỉ biết ăn chơi sống kiếp tầm gửi ở nhà quý tộc.
Điển Vi cùng với đôi thiết kích đáng sợ của hắn lăm lăm đi về phía trước, mỗi bước chân hắn đi qua đều có hai ba võ sĩ bên quý tộc gục xuống, máu chảy ướt đẫm những viên đá lót nền, bóng người hắn lập lòe dưới những ngọn đuốc đêm, trông vô cùng kinh hoàng.
Chu Thái cũng không kém, hắn rất nóng lòng lập công để chứng tỏ bản thân, đao thép trong tay múa những đường tuyệt diệu, xông vào giữa đám võ sĩ trái đâm phải chém, lao như tên bắn tới trước mặt Thái Huy.
Nghĩ của tội cho gã quý tộc nhà họ Thái, những võ sĩ đánh thuê hắn nuôi đa số đều trốn trong thành để ăn bám, bắt nạt dân lành cho nên chưa hề bước lên chiến trường lần nào. Vì vậy khi chạm trán với những người lính thật thụ, họ yếu ớt như một ngọn nến trước gió.
Cùng lúc đó, cả trăm nỏ cứng cũng không hề chịu thua kém, một đợt mưa tên rơi xuống kéo theo linh hồn những võ sĩ quý tộc rơi vào vòng tay âm phủ, quân của quý tộc Hạ Thái liên tục có người ngã xuống, máu chảy thành sông.
Mặc dù Thái Huy là kẻ đứng đầu nhóm quý tộc ở Hạ Thái, nhưng nếu so sánh với căn cơ của những dòng dõi quân phiệt hoặc con cháu nhà quan thì chả là cái thá gì cả. Thằng cha này nghĩ trong đầu rằng có người đông hơn thì Viên Hoàn chỉ có nước nhấc mông cút đi chỗ khác hoặc quỳ xuống xin tha, để hắn tỏ vẻ trang bức ra điều kiện một phèn, dè đâu đối phương không những không cút đi, mà còn ở lại phản đòn, trả lễ cho hắn một đấm. Mẹ nó, sao hắn lại quên mất sự tàn nhẫn máu lạnh của Viên Hoàn hồi còn đánh nhau với Đổng Trác chứ? Cuộc chiến càng lúc càng nghiêng về một phía, và giờ đây mạng nhỏ của hắn cũng đang chuẩn bị đợi người ta treo lên mần thịt.
Phụt!
Lại thêm một võ sĩ nữa gục xuống, máu tươi nóng hổi văng lên ướt cả mặt Thái Huy, trong nháy mắt não hắn như ngừng hoạt động, thanh kiếm trong tay rơi leng keng trên mặt đất, cả người run rẩy hoảng sợ. Thái Huy bắt đầu cảm nhận được đám võ sĩ nhà mình đang dần dần bị ép lui trở lại, lập tức hít sâu, hét toáng lên:
“Tất cả rút lui! Mau chạy đi!”
Viên Hoàn đứng cách đó vài mét cười coi thường:
“Ơ kìa, xông vào nhà của mỗ gây chuyện đã đời rồi lại chạy à? Đây là chỗ đám hạ đẳng các ngươi muốn tới là tới muốn đi liền đi sao?”
Lý Tồn Hiếu một mình một người đứng chắn trước cửa thông giữa đại sảnh và sân sau huyện phủ, ngọn giáo Vũ Vương ánh lên vẻ khát máu, lối đi giữa hai nơi lại vô cùng chật hẹp, nên chẳng có ai phá vây thoát ra ngoài được. Hắn như một ngọn núi sừng sững, làm tâm lý đám võ sĩ dần trở nên tuyệt vọng.
“Ai chê mình sống dai thì cứ tới đây!”
Một tiếng quát lớn chấn động trời đất, đôi mắt hổ dữ tợn đủ để quét ngang quỷ thần trợn to lên!
Lý Tồn Hiếu đẩy lùi thêm một đợt phá vây nữa, cắm ngọn giáo Vũ Vương thật mạnh xuống sàn nhà làm đá xanh nứt một đường lớn, cả huyện phủ dường như chìm vào một trận động đất, cực kì khủng bố!
Thái Huy bị dọa đến suýt tè ra cả quần, lúc này hắn chán nản đến cùng cự. Cha mẹ ơi, sao mình lại ngu đần như vậy, hết lần này tới lần khác đưa mặt mo ra đắc tội với Viên hoàn công tử, lại còn không biết tự lượng sức mình muốn giết hắn. Mẹ nó đúng là óc làm bằng phân mà!
Giờ thì hay rồi, trước mặt ngươi là Viên Hoàn hùng hổ như sói dữ, sau lưng là tên sát thần Lý Tồn Hiếu. Thái Huy biết bọn họ có chắp cánh cũng không thể bay ra khỏi chỗ chật hẹp này. Hắn cũng biết mình đã đi đến cuối hành trình cuộc sống.
Thế là Thái Huy cắn răng giậm chân, hét lên đầy hào sảng:
“Hỡi những người anh em của ta! Các người đã nghe truyền kì Hạng Vũ đập nồi dìm thuyền, cuối cùng có thể hạ gục quân Tần chưa? Hôm nay chúng ta cũng tìm đường sống trong chỗ chết, hãy dùng hết sức mình để tiến công, phá vỡ vòng vây cho ta!”
*Truyền kì Hạng Vũ đập nồi dìm thuyền: Trong trận Cự Lộc, Hạng Vũ bắt quân lính phải dìm đắm thuyền, đập vỡ nồi nấu cơm, đốt lều trại, chỉ mang lương thực trong ba ngày để quyết thắng. Sau đó ông đánh bại hai niềm hy vọng cuối cùng của nhà Tần là Chương Hàm và Vương Ly(cháu nội Vương Tiễn), mở ra đường diệt vong cho nhà Tần. Người Trung Quốc dùng câu nói này để chỉ việc quyết tử, thà chết chứ không rút lui.
Giết! Giết! Giết!
Khi bị dồn đến đường cùng, con người sẽ liều chết để phản kháng, đám võ sĩ dàn một nhóm người để trụ lại đợt công như vũ bão của Viên Hoàn, Điển Vi và Chu Thái, dồn hết những người còn lại xông đến chỗ Lý Tồn Hiếu. Thấy thế, hắn hừ nhẹ một tiếng, ngọn giáo Vũ Vương quét một chiêu, bảy võ sĩ đi đầu lập tức bị cắt đứt cổ họng, chết ngay tại chỗ! Hắn khinh bỉ nói:
“Ha ha! Buồn cười thật, một đám thùng cơm rỗng, cả đao còn cầm không chắc tay mà đòi học theo Sở Bá Vương Hạng Vũ? Không biết tự lượng sức mình!”
Lúc này Điển Vi, Chu Thái đã giết đến đây, cả hai giống như đang thi nhau xem ai nhanh tay hơn, điên cuồng đâm chém, những binh sĩ không theo kịp bọn họ nên chỉ có thể tìm những thằng xấu số nào đó bị bỏ sót để kết liễu tên đó.
Viên hoàn có chút kinh ngạc, Điển Vi có thể đánh đến mức này cũng rất bình thường, hắn thấy mấy lần ở Hổ Lao quan rồi, nhưng Chu Thái lại có thể làm được điều tương tự sao? Hắn vội vàng dùng chức năng quét thần cấp để kiểm tra, phát hiện trong lúc đánh trận Chu Thái đã được tăng thêm 11 điểm Vũ Lực, nâng tổng số điểm Vũ Lực của hắn lên 102 điểm, đạt được danh xưng thần tướng.
Ta x con mẹ nó, cái này là mèo mù vớ cá rán đúng không? Tạo hóa dạo này thấy hắn ăn ở chứa chan tình người nên khuyến mãi cho hắn sao, ‘cải cách thành công nhận ngay tướng VIP’ à?
Lúc này Viên Hoàn mới chợt nhớ ra, thời kì Tam Quốc có bốn ‘vú em’ nổi tiếng, gồm Hứa Chử, Điển Vi của Tào Ngụy, Triệu Vân của Thục Hán và Chu Thái của Đông Ngô. Các vú em này đều có những chiến công hiển hách về việc bảo vệ chúa công nhà mình. Đến đây hắn không khỏi chờ mong hai người còn lại xuất hiện.
Ở một diễn biến khác, bị ba thần tướng xúm lại vây công, võ sĩ của Thái Huy và những người bạn chết như lúa gặt ngoài đồng, mùi máu tươi bốc lên tanh nồng cả huyện phủ, xác chết chồng chất như núi, biến chỗ Viên Hoàn ở thành một cái bãi tha ma cực kì rợn người.
Bãi tha ma, trái nghĩa với nghĩa trang, là một mảnh đất có đầy xác chết không ai chôn cất.
Thái Huy đã đặt cho sự kiện này một cái kết đầy bất ngờ, hắn xông thẳng đến trước mặt Viên Hoàn rồi…. ném luôn kiếm trên tay:
“Tất cả bỏ hết vũ khí xuống cho ta!”
Đám võ sĩ đã mất đi ý chí chiến đấu, nghe Thái Huy nói thế lập tức làm theo, quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Thái Huy thân là lãnh đạo lần hành động này còn quỳ đẹp mắt hơn, bò tới chân Viên Hoàn rồi ôm chầm lấy, nước mắt nước muỗi tèm lem khóc lớn:
“Ôi Viên công tử, vị đại nhân mà ta luôn thầm nể phục ơi, xin hãy tha thứ cho ta. Tất cả là lỗi của ta, có mắt mà không biết núi Thái Sơn nên trót dại chọc giận ngài. Thái Huy nguyện dâng hiến toàn bộ tài sản trong tay, chỉ mong ngài có thể tha thứ bỏ qua cho sự ngu dốt của ta.”
Viên Hoàn cười lạnh đáp lời:
“Ê Thái Huy, ngươi có biết nguyên tắc làm người của mỗ là gì không?”
Thái Huy nuốt nước miếng rụt rè không dám nói bậy, chỉ sợ hãi lắc đầu, ta gặp ngươi mới có mấy biết, biết thế đách nào được nguyên tắc làm người của ngươi?
Viên Hoàn hung ác trả lời:
“Đó là người không hại ta, thì ta không ai người. Còn bằng như người muốn hại ta, thì nhổ cỏ, phải nhổ cho tận gốc!”
Thời điểm vừa nói xong chữ cuối cùng, khí thế trên người Viên Hoàn đột nhiên thay đổi. Thái huy thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy ánh thương lóe lên, một giây sau đầu của hắn đã bị chém bay khỏi cổ, rơi vào trong màn đêm âm u vô tận.
Máu tươi văng xa cả mét, làm đám võ sĩ ở đây sợ đến gập người!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT