“Úi, sao Viên bá mẫu lại xinh đẹp như thế này, ta với tỷ tỷ nhìn mà cảm thấy tủi thân đó.”

Tiểu Kiều túm lấy tay của mẹ Viên Hoàn, xuất chiêu làm nũng đáng yêu, còn ánh mắt thì lén lút đưa tình với con trai của bà. Tối hôm qua Lý Tồn Hiếu đã hộ tống mẹ Viên Hoàn quay lại huyện Thượng Thái, do họ vẫn chưa có chỗ dừng chân nên đành phải ở tạm trong nhà Trương Chiêu. Nghe tin mẹ chồng tương lai đến đây, Nhị Kiều lập tức chạy sang cơm bưng nước rót để lấy lòng. Nhất là con nhóc Tiểu Kiều này, trời sinh tính khôn lanh như quỷ, chẳng biết dùng cách gì mà chỉ mới vài tiếng sau đã trở nên thân thiết với Viên Thị, nhìn hai người trò chuyện kìa, sắp thành đôi bàn già trẻ rồi.

Viên Hoàn trông mà đổ mồ hôi hột, còn chưa vào cửa nhà lão tử đã chạy đến mua chuộc lấy lòng mẹ của lão tử rồi sao? Chẳng trách trong lịch sử Tiểu Kiều này có thể thịt được Mỹ Chu Lang, thủ đoạn của nàng rất cao minh.

Phía bên này, Tiểu Kiều lấy một cây đàn khá cổ xưa từ trong xe ngựa ra, hai tay đưa cho Viên Hoàn:

“Nè, thiếp tặng chàng đó, khi nào rảnh thì hãy đàn một khúc, đừng lãng phí kỹ thuật thiên tài của chàng. Hừm, lần sau gặp lại, thiếp sẽ không thua chàng nữa đâu!”

Viên Hoàn cũng giật cả mình, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Tiểu Kiều lại tặng cây đàn mà nàng luôn yêu thương ôm chặt bên người cho mình. Trong lúc hắn không biết nên làm gì cho phải, Viên Thị khẽ kéo nhẹ tay áo của hắn, mỉm cười ra hiệu hắn hãy nhận lấy.

Thấy Viên Hoàn ôm cây đàn vào lòng, Tiểu Kiều vẫn chưa lên xe mà dẩu mỏ nhìn hắn:

“Thiếp tặng chàng món quà bằng cả tâm ý của mình rồi đó, chàng có gì muốn đưa cho thiếp không nè?”

Viên Hoàn xấu hổ đứng đó gãi thật. Mẹ nó ai ngờ nàng lấy đàn ra tặng đâu, ta làm gì có chuẩn bị lễ vật? Nhưng một người đàn ông có hệ thống bên mình, bất cứ lúc nào cũng phải có sẵn quà trên tay, bằng không khi xuống dưới âm phủ hắn sẽ trở thành trò cười cho giới xuyên không.

Viên Hoàn dùng tốc độ nhanh nhất mở Wechat shop lên, vào thẳng mục vật phẩm quân sự, lướt đại qua các gian hàng khác nhau và tiện tay ấn chọn ngay hai chiếc trâm hình cánh bướm, đặt vào tay Tiểu Kiều.

“Nhận được quà tặng từ mỹ nhân, làm sao ta có thể để nàng tay không về xe được. Đây là một cặp trăm cài tóc hình cánh bướm. Mẹ ta cho ta lúc nhỏ để sau này tặng cho vợ tương lai. Bây giờ ta để lại cho hai nàng, hãy chờ ta, lần sau chúng mình gặp, ta sẽ chuẩn bị đầy đủ lễ vật đưa đến Kiều phủ.”

Một tiếng ho cáu kỉnh vang lên, Kiều công ngồi ở trong xe nhăn mặt nhắc nhỏ, thằng nhóc nhà ngươi đừng có chơi xấu nhé, đừng hòng dùng một cây trâm chẳng biết quơ đại ở hàng trang sức nào mà hốt được con gái nhà ta.

Viên Hoàn giả vờ không nghe thấy, vẫn đứng đó mỉm cười. Còn Tiểu Kiều vui như mở cờ trong bụng, ngắm nhìn cây trâm hình cánh bướm yêu thích không buông tay:

“Cây trâm này thật xinh đẹp, thiếp chưa từng thấy cây trâm nào đẹp như vậy, đa tạ Viên công tử.”

Thực chất cây trâm này chỉ là một cây trâm bình thường như bao cây trâm khác. Cán được làm bằng bạc, phía trên trang trí thêm hai con bướm nhỏ bằng thủy tinh, sắp xếp vô cùng tinh xảo.

Ting ting!

“Kí chủ làm Tiểu Kiều cảm động, +588 điểm chấn động.”

“Kí chủ làm Viên Thị bất ngờ, +666 điểm chấn động.”

Tiểu Kiều vội vàng vén rèm xe lên, đưa trâm cài tóc cho Đại Kiều và chống nạnh khoe khoang:

“Tỷ tỷ, tỷ xem nè, muội chưa từng thấy cây trâm nào đẹp như thế, người chế tác chắc hẳn phải thuộc hàng đại sư.”

Đôi mắt mọng nước của Đại Kiều bị cây trâm hấp dẫn đến quên cả lối về, cô dùng hai tay nâng chiếc trâm lên, ngạc nhiên nhìn về phía Viên Hoàn bằng ánh mắt ướt át tình cảm.

Ting ting!

“Kí chủ làm Đại Kiều cảm động, +588 điểm chấn động.”

Tiểu Kiều tiếp tục chạy đến chỗ Viên Hoàn rồi quay lưng lại:

“Viên công tử, chàng cài trâm dùm thiếp được không, thiếp lần đầu mới thấy trâm hình cánh bướm đẹp như vậy nên tay chân hơi vụng về…”

Nhìn con gái mình nhảy tới nhảy lui gửi tình thả thính trước mặt đàn ông, Kiều công tức muốn xì khói ra lỗ tai, hắn vén mạnh rèm xe lên, vừa đúng lúc thấy Viên Hoàn chuẩn bị cài trâm cho Tiểu Kiểu, lập tức lên cơn muốn cắn người, nghiến răng hô:

“Tiểu Kiều, đã trễ rồi, con còn chưa lên xe là cha bỏ con ở đây đó!”

Viên Hoàn sửng sốt nhìn Kiều Công đang hùng hổ quát to, mẹ nó nam nữ trao dồi tình cảm mà lão cũng ý kiến ý cò là sao? Hắn nhanh chóng cài trâm lên cho Tiểu Kiều sau đó mới lên tiếng:

“Nàng hãy mau lên xe đi, nếu không trễ giờ, dịch trạm đóng cửa không có chỗ nghỉ ngơi, ta sẽ lo lắng đấy.”

Tiểu Kiều vẫn còn có chút không nỡ, nhưng nghe Viên Hoàn bảo sẽ lo lắng cho mình nên lập tức dẩu mỏ bò lên trên xe, vẫy tay với hắn:

“Viên công tử, hẹn ngày gặp lại chàng!”

Khi rèm xe vừa buông xuống, xa phu lập tức quất roi ra hiệu cho ngựa di chuyển. Nét đáng yêu của Tiểu Kiều lập tức biến mất, giận dỗi ăn vạ với Kiều Công.

Viên Hoàn đứng cách đó vài mét đột nhiên nhận được tiếng hệ thống nhắc nhở Tiểu Kiều đã cập nhật dòng trạng thái mới.

Status mới đây:

“Cha là đồ xấu xa! o(一^一)o!”

Bữa tiệc văn nhân hội ngộ đã kết thúc, các danh sĩ đất Giang Bắc lưu luyến chia tay nhau, từ từ quay về nhà mình, cho đến khi Kiều công cũng đi khỏi, trong nhà Trương Chiêu chỉ còn mỗi Viên Hoàn là khách, còn lại chỉ toàn là người hầu.

Viên Thị cười nhẹ:

“Hoàn Nhi, con đã trưởng thành rồi.”

Viên Hoàn hít sâu một hơi:

“Mẹ hãy yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ tốt cho người.”

Lúc này Trương Chiêu bước đến cúi người thi lễ:

“Bẩm công tử, phía huyện nha Nam Thành vừa gửi thông báo, chỗ ở của ngài đã được sắp xếp ổn thỏa, tất cả vật dụng đều đầy đủ, bất cứ lúc nào ngài chuyển sang cũng được.”

Viên Hoàn gật đầu:

“Mong tiên sinh thứ lỗi, ta còn muốn ở lại đây thêm một ngày nữa, chẳng hay có làm phiền tiên sinh hay không?”

Trương Chiêu vội vàng gật đầu:

“Sao công tử lại nói thế, lúc nào ngài đến ta đều hoan nghênh.”

“Được, vậy xin mời tiên sinh!”

Hai người cùng đi đến phòng khách rồi ngồi đối diện nhau, Viên Hoàn nói thẳng vào trọng điểm:

“Tiên sinh cũng biết, sau chiến dịch thảo phạt Đổng Trác, ta và cha đã trở mặt với nhau, vì vậy ta mới phải chạy đến Thượng Thái chuẩn bị kiếm nơi gầy dựng căn cơ, sau đó phát triển sự nghiệp. Viên Hoàn hy vọng tiên sinh có thể gác lại vui vầy đồng ruộng, xuống núi trợ giúp ta một tay, đảm nhiệm chức huyện lệnh Thượng Thái, hỗ trợ quản lý việc hậu cần quân đội và hành chính thường ngày được không?”

“Ơ kìa, chuyện này….”

Trương Chiêu giật mình kinh hãi, hắn nghe vậy cảm thấy hơi do dự.

Viên hoàn vẫn tiếp tục mời chào:

“Tại hạ biết tiên sinh là thiên hạ kỳ tài, dùng chức huyện lệnh để mời ngươi về dưới trướng đúng là làm cho ngươi cảm thấy thiệt thòi. Tuy nhiên ta cam đoan rằng trong tương lai, ta nhất định sẽ cho tiên sinh đứng hàng Tam Công, ngươi thấy sao?”

Trương Chiêu càng nghe càng kinh ngạc, nhìn Viên Hoàn bằng ánh mắt hoảng sợ.

Ting ting!

“Kí chủ làm Trương Chiêu bất ngờ, +1000 điểm chấn động.”

Quá rõ ràng, Viên Hoàn ra thủ bút cực kì rộng rãi. Lúc này hắn cũng chẳng lo được mất nữa, lật bài ngửa với Trương Chiêu:

“Bây giờ Đổng Trác thua trận nên dời đô sang Trường An, thiên hạ sắp đại loạn, Hoàng gia Đại Hán chỉ còn danh nhưng không có thực quyền. Rồi đây đám chư hầu như sói dữ kia sẽ đấu đá, nuốt chửng lấy nhau, nếu không chuẩn bị sớm sẽ bị thời thế đào thải và trở thành hồn ma dưới gươm của kẻ khác. Mặc dù ta bất tài nhưng vẫn muốn làm một điều gì đó, quật khởi trong loạn thế, chấn chỉnh triều đình, tạo phúc cho trăm họ. Cầu mong tiên sinh giúp ta!”

Trương Chiêu thở dài gật đầu.

Cho đến mãi về sau hắn vẫn cảm thấy hành động ngày hôm nay của mình là hành động sáng suốt nhất cuộc đời.

“Công tử tuy còn trẻ tuổi, nhưng lòng ôm chí lớn, trong bụng chứa mưu lược, võ công lại giỏi giang hơn người làm ta thật sự kính phúc. Vì trái tim thương dân như con đỏ của công tử, ta nguyện dùng hết sở học cả đời để phò tá ngài thành tựu bá nghiệp thiên thu!”

Viên Hoàn sướng đến trợn cả mắt lên, cười lớn:

“Ha ha! Quá tốt rồi, ta được Tử Bố trợ giúp, chắc chắn sẽ quét ngang thiên hạ, công danh vang dội cả sử sách. Từ nay về sau, tiên sinh chính là Tiêu Hà của Viên mỗ đây!”

Tiêu Hà là Đại Hán tam kiệt, người đã đặt nền móng để Lưu Bang thống nhất thiên hạ. Viên Hoàn so sánh Trương Chiêu với Tiêu Hà, đủ thấy hắn coi trọng Trương Chiêu như thế nào.

Trương Chiêu cúi người thi lễ:

“Chủ công quá khen.”

“Vậy được rồi, chúng ta phải mau chóng bàn bạc xem nên phát triển Thượng Thái ra sao. Ngươi ở nơi này một thời gian rất dài, nên ta muốn lắng nghe góc nhìn và ý kiến của ngươi.”

Trương Chiêu gật đầu đáp lại:

“Vâng thưa chủ công! Quận Thượng Thái mặc dù nằm giữa Cửu Giang và Nhữ Nam, nhưng cũng không phải là một nơi hoang vu hẻo lánh, ngược lại cực kì phồn hoa, chủ yếu có liên quan đến vị trí địa lý….”

Cả hai thức trắng đêm bàn việc, hoạch định chiến lược làm sao để Viên Hoàn tạo dựng căn cơ trong thời gian ngắn nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play