“Hừ! Tên phản quốc nhà họ Viên kia, Trương Liêu có chết cũng sẽ không đầu hàng ngươi, hãy cho ta ra đi một cách sảng khoái!”
Trương Liêu ngạo nghễ đứng đó khép chặt mắt, không hề quan tâm thanh đao đang đặt trên cổ mình.
Viên Hoàn nhìn hắn đắm đuối như dâm tặc thấy mỹ nhân, đến khi Trương Liêu dựng hết cả tóc gáy mới bắt đầu cười đểu:
“Ơ hay, sao lại giết! Vậy quá dễ dãi với người rồi. Quân bây đâu, trói thằng này lại vác về quân doanh cho ta!”
Ngay từ lúc đầu Viên Hoàn đã biết Trương Liêu không muốn đầu hàng. Ờ rồi sao? Ha ha rơi vào tay ta thì đừng hòng quay về. Giết hắn? No no no, hổ tướng như vậy dâng đến tận miệng, còn khuya hắn mới trả hàng cho âm phủ. Kỷ Linh lập tức phẩy tay, quân sĩ xung quanh lập tức dùng dây gai to bằng ngón tay trói Trương Liêu như một đòn bánh tét, sau đó cột đầu dây vào bụng ngựa.
Sắc mặt Trương Liêu đen hơn cả đống phân, ôi mẹ ơi, hắn đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh ngựa chiến phi nước đại, đòn bánh tét là hắn lê lết trên mặt đất, toàn thân không tự chủ được rung lên sợ hãi.
“Hà hà, giờ sao đây anh chàng đại tướng? Ta vẫn đợi ngươi đầu hàng đó!”
Viên Hoàn cười khẽ, bắt đầu thăm dò.
“Hừ! Nam nhân đế quốc không hề biết sợ hãi, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, muốn làm gì cứ làm!”
Giọng nói của Trương Liêu vẫn sặc mùi ‘chính nghĩa’.
“Ha ha! Vậy thì quá tốt rồi, Trương Liêu ngươi càng như thế bản soái lại càng yêu thích ngươi không rời. Thế này đi, không hàng cũng không sao, chuẩn bị vào tù ngồi cả đời nhé.”
Trương Liêu giận tím người:
“Á đù, ngươi....”
Giờ phút này, hắn cảm thấy Viên Hoàn giống hệt như ác ma trong các truyện thần thoại mình hay kể cho con nghe.
“Hờ hờ, năm nay ta mới mười sáu tuổi, thời gian sống còn dài lắm. Cả đời ngươi không hàng hả? Được luôn, ngươi biết ta là ai không? Con cháu nhà họ Viên, bốn đời tam công thiếu gì chứ không thiếu tiền, bản soái đành phải chấp nhận thiệt thòi nuôi ngươi cả đời. Yên tâm đi, cơm tù cỡ nào nhà ta cũng lo nổi.”
Trương Liêu tức giận đến dựng cả râu:
“Viên Hoàn phản tặc, ngươi chết không được tử tế đâu!”
Viên Hoàn mặc kệ hắn, vẫy tay ra lệnh đại quân xuất phát quay về doanh:
“Chết sao kệ ta! Bây đâu, thằng này miệng thúi quá, nhét giẻ vào cho bản soái.”
Trương Liêu:
“.....”
Viên Hoàn ngửa mặt lên trời cười to:
“Ha ha! Cuối cùng lỗ tay chúng ta cũng đã yên tĩnh.”
Đoàn người chậm rãi quay về Toan Táo, Viên Hoàn thừ người ngồi kiểm tra chiến lợi phẩm. Sướng quá, mới đánh có một trận mà mình đã có 100.000 điểm chấn động, ông đây lại trở thành kẻ có tiền rồi.
Trừ cái đó ra, Viên Hoàn còn lĩnh ngộ được kỹ năng hệ võ tướng ‘nhanh nhẹn’, phải biết tốc độ tay là thứ quan trọng với giới tướng lĩnh trong mỗi trận đánh. Nhất là khi ngươi gặp những kẻ ngang tài ngang sức, tốc độ tay sẽ quyết định ngươi thành danh hay thành hồn ma.
Đột nhiên Viên Hoàn trông thấy phần góc trang bị hệ thống nổi lên số ‘1’. Khỉ thật, bắt được Trương Liêu vui quá quên bén mất, hắn còn một lần miễn phí sau khi tiễn Trương Tú về với tổ tiên.
“Kí chủ có một cơ hội rút thưởng, xin hỏi có sử dụng luôn không?”
“Rút thưởng!”
Lập tức một vòng quay khổng lồ xuất hiện trong đầu Viên Hoàn, trục quay bắt đầu chuyển động thật nhanh, một lát sau tốc độ quay dần dần chậm đi, cuối cùng dừng lại ở một ô thưởng.
“Chúc mừng kí chủ nhận được phần thưởng kích hoạt miễn phí tính năng danh bạ Wechat, xin hỏi có nhận thưởng luôn không?”
“Vậy mà cũng hỏi, tất nhiên là nhận thưởng.”
Viên Hoàn nói không chút do dự.
Ting Ting!
“Chúc mừng kí chủ đã kích hoạt tính năng danh bạ Wechat thành công, nhưng bởi vì kí chủ vẫn chưa thêm bạn nên chỉ có thể thông qua chức năng quét thần cấp để tiến vào tài khoản của đối phương, kiểm tra khung chat trong ba ngày gần đây của họ.”
Viên Hoàn cảm thấy hiếu kì hỏi:
“Thêm bạn? Làm sao để thêm?”
“Khi kí chủ mở tính năng danh bạ Wechat, những NPC trong thời Tam quốc sẽ nảy sinh một mức thiện cảm nhất định với kí chủ. Nếu độ thiện cảm của NPC đó và kí chủ đạt được 100 điểm, cũng tức là số điểm cao nhất, NPC đó sẽ tự động thêm bạn kí chủ.”
Ting Ting!
Hệ thống đang tiến hành kiểm tra, Kỷ Linh, Điển Vi, Lý Tồn Hiếu đã đạt 100 điểm thiện cảm, tự động kết bạn thành công, mời kí chủ xem trang cá nhân của họ.”
Viên Hoàn lập tức mở giao diện danh bạ và ấn vào avatar của Điển Vi.
Status ngày hôm nay:
“Cái gã tên Trương Văn Viễn rất lợi hại, xem ra quân Tây Lương không phải ai cũng là phế vật.”
Status hai ngày trước:
“Quá tốt rồi! Thật sự quá tốt rồi! Cuối cùng mẹ mình cũng đã khỏi bệnh. Cũng may nhờ có thiếu chủ, Điển Vi nguyện cả đời làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của ngài.”
Status ba ngày trước:
“Viên Hoàn? Con trai của Thái Thú Nam Dương Viên Thuật? Mẹ nó sao ông đây lại xui như vậy. À mà thôi, có cơm ăn là tốt rồi. Ở doanh Trương Mạc cứ thiếu ăn mãi, để mình xin hắn dẫn vợ con và mẹ già theo. Ôi, số tôi khổ thật mà.”
Viên Hoàn thông qua tính năng danh bạ Wechat đọc được những suy nghĩ của Điển Vi, cái này mẹ nó có khác gì Độc Tâm Thuật không? Hà hà, có nó trong tay rồi, sau này hắn sẽ thử giả dạng làm một nhà tiên tri thần thông quảng đại, đắp thêm vàng lên thanh danh của mình.
Quay người lại nhìn Trương Liêu, trong ánh mắt nghi hoặc của hắn, Viên Hoàn thầm nói trong lòng:
“Kiểm tra Trương Liêu!”
Ting Ting!
“Theo hệ thống kiểm tra, Trương Liêu và kí chủ có độ thiện cảm là 0, vì vậy chức năng danh bạ chỉ có thể xem được khung chat trong ba ngày, kí chủ có muốn xem qua không?”
“Có!”
Avatar Trương Liêu lập tức biến mất, thay vào đó là một trang cá nhân với avatar hình gương mặt cười nhăn nhở của Trương Liêu xuất hiện trong đầu Viên Hoàn.
Status mười hai giây trước:
“Con mẹ ngươi, ta xxx cả nhà ngươi, Viên Hoàn, đừng để ta nắm được cơ hội, nếu không nhất định phải chém ngươi thành trăm mảnh!”
Viên Hoàn cười trộm, bên ngoài vẫn tỏ ra mình nghiêm túc:
“Văn Viễn à, ngươi nên quên luôn chuyện chém ta thành trăm mảnh đi, ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó đâu!”
Trương Liêu đột nhiên khẽ giật mình, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Kí chủ làm Trương Liêu bất ngờ, +588 điểm chấn động.”
Khóe môi Viên Hoàn nhếch lên, hắn duỗi ngón tay chỉ vào mắt mình:
“Biết đôi mắt của ta là gì không? Đây là Hỏa Nhãn Kim Tinh, có thể nhìn thấu hết tất cả yêu ma quỷ quái, ngươi vĩnh viễn không thể nào chạy thoát khỏi tay ta. Hãy nhớ kĩ điều đó.”
Trương Liêu đờ người ra:
“Hỏa Nhãn Kim Tinh?”
Ôi mẹ ơi, đó là cái quỷ gì thế?
“Kí chủ làm Trương Liêu bất ngờ, +786 điểm chấn động.”
Viên Hoàn vất Trương Liêu sang một bên, tiếp tục đọc những Status được cập nhận trên trang cá nhân.
Status một ngày trước:
“Cái thứ dài khoảng 1cm, hai đầu đỏ tươi như máu đó rốt cuộc là thứ gì? Sao lại lợi hại đến thế? Nếu không vì nó, Tịnh Châu Lang Kỵ của ta làm sao có thể thua được? Ài!”
Viên Hoàn cười đến gập cả người, pháo hoa kép của ta không phải thứ để đám phàm phu tục tử các ngươi có thể hiểu được.
Status hai ngày trước:
“Lữ tướng quân quả nhiên dũng mãnh, một mình đến Toan Táo khiêu chiến, mắng chửi đám chư hầu phản tặc Quan Đông, thiên hạ đệ nhất tướng quả nhiên ngầu lòi! (≥ω≤)”
Con mẹ nó, coi được chat thì cũng thôi đi, lại còn kèm thêm cả emo vào à? Lợi hại thật, hệ thống Wechat quả nhiên là hàng xịn, xứng với kẻ đẹp trai đầy phong cách bá chủ như ta đây.
Status ba ngày trước:
“Ài! Lại phải ra chiến trường, khi nào mới có thể nhìn mặt đứa con mới sinh của ta đây nhỉ?”
Viên Hoàn hết hồn quay sang nhìn Trương Liêu:
“Ơ Văn Viễn, ngươi còn có một đứa con à?”
Trương Liêu chấn động toàn thân, há mồm điên cuồng mắng chửi:
“Viên tặc tử! Cổ nhân có câu họa của nam nhi không dính tới vợ con, nếu ngươi động đến nàng và đứa bé, Trương Liêu có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!”
“Kí chủ làm Trương Liêu nổi điên, +999 điểm chấn động.”
Viên Hoàn chống cằm ngẫm nghĩ hồi lâu:
“Chà, chắc gia đình ngươi ở Lạc Dương nhỉ?”
Trương Liêu càng lộ vẻ nổi giận:
“Viên tặc! Ngươi chết không được tử tế!”
Viên Hoàn đột nhiên la lớn làm Trương Liêu giật cả mình:
“Ừ, chết thật rồi! Lần này Đổng Trác đại bại, nhất định sẽ đốt cháy cả Lạc Dương làm vật cản rồi dời đô về Trường An.... Điển Vi đâu?”
“Có mạt tướng!”
“Lập tức mang theo quân hộ vệ của ta, dùng mọi giá chui vào trong Lạc Dương cứu vợ con Văn Viễn ra ngoài!”
“Thiếu chủ, ta... không biết vợ con hắn... ta...”
Viên Hoàn nổi giận:
“Cái tên dốt nát này, miệng nằm ngay dưới mũi, không biết đi hỏi sao? Ngươi cứ lấy một thứ nào đó trên người Văn Viễn làm tín vật, nhất định phải cứu hai mẹ con họ ra, nghe rõ chưa?”
“Tuân lệnh.”
Điển Vi lập tức xoay người lôi một cái túi thơm trong mình Trương Liêu ra, nhét vào trong ngực sau đó phi ngựa đi như bay.
Phía bên này, Trương Liêu hận không thể xé xác lột da Viên Hoàn, hốc mắc của hắn đã ầng ậng nước, tất cả mọi hy vọng triệt để vụt tắt.
“Hô! Viên Hoàn, dù ngươi đem vợ con ta ra để uy hiếp, Trương Liêu cũng sẽ thề chết không hàng!”
Viên hoàn biết giải thích cũng vô dụng, vì vậy quyết định khỏi giải thích, chỉ cười ha hả trả lời:
“Gì cơ? Ta mà thèm dùng cách này ép ngươi hàng à? Chúng ta cứ chờ xem.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT