Một tiếng hét như sấm giữa trời quang, chỉ trong thoáng chốc đã lan truyền khắp đại quân Tây Lương. Những tướng sĩ theo phe Đổng Trác cảm thấy choáng váng, đường đường là thiên hạ đệ nhất tướng Lữ Bố lại bị người ta đuổi theo như lùa vịt? Mẹ nó chuyện này quả thật là chà đạp nhân sinh quan của mọi người mà!
Trong lúc nhất thời, Đổng Trác cảm thấy mình trở nên ngu ngốc đi, đứng như trời trồng chẳng biết phải làm sao.
Hắn đã tính hết tất cả trong đầu, Lữ Bố dụ địch thành công, đại quân Tây Lương sẽ tàn sát liên quân Quan Đông, thây chất đầy nội. Ai dè thằng con nuôi mình lại bị tướng bên kia đuổi giết, còn hô lên rất dõng dạc ‘nghĩa phụ cứu ta’, đây là tình huống máu chó gì thế này?
Sau lưng Lữ Bố bụi bay đầy trời, tiếng la hét ầm ĩ báo cho Đổng Trác biết quân đội của liên quân Quan Đông đã đến, gã béo đứng trên chiến xa chính là quân công. Điều quan trọng nhất chính là thằng của khỉ Lữ Bố này không cản nổi họ!
Đổng Trác không hề do dự, lập tức thay đổi hướng kiếm rồi gào lên:
“Toàn quân nhanh chóng rút lui! Nhanh con mẹ nó lên cho ta!”
Mới đầu Tây Lương kỵ binh dũng mãnh kiên nghị chẳng hề biết sợ hãi, trong mắt bọn họ liên minh Quan Đông chỉ như bọn chuột nhắt qua đường. Nhưng mệnh lệnh rút lui của Đổng Trác đã thay đổi tất cả, bản tính hiếu chiến của chúng bị dẫm nát, toàn quân lâm vào khủng hoảng, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Đúng lúc này, khi Đổng Trác vừa hạ lệnh rút lui, quân Tây Lương còn chưa kịp chỉnh lại đội hình, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện rất nhiều vật thể màu đỏ như máu rơi lộp bộp xuống đầu họ. Mẹ kiếp, món đồ đỏ chót chơi dài bằng hai ngón tay, trên đầu có một sợi dây đang lóe lên từng tia lửa nhỏ là thứ quái quỷ gì?
Tất nhiên họ làm sao biết được, những vật này chính là pháo hoa kép do Viên Hoàn mua sắm trong Wechat shop.
*Pháo hoa kép là loại pháo tầm thấp trong phong tục dân gian Trung Quốc. Bên trong có hai kíp pháo, kíp dưới nổ để tạo ra lực đẩy theo nguyên lý phản lực nâng pháo lên trời, kíp trên sẽ phát nổ khi pháo bay lên trời ở độ cao 10-20m.
Hết cách rồi, hắn từng suy nghĩ về chuyện này rất nhiều lần, quân Đổng Trác chủ yếu là kỵ binh, tốc độ di chuyển nhanh như gió, cho dù liên minh Quan Đông đồng ý xuất quân ra khỏi thành để giao chiến với Đổng Trác, xác suất chiến thắng vẫn thấp đến thảm hại.
Thế nên sau bao đêm thức trắng, Viên Hoàn đột nhiên nhớ đến những con trâu điên ngày ấy. Nếu hắn tìm được cách ép cho đám ngựa chiến của quân Tây Lương nổi điên lên hệt như lúc đó, như vậy sức chiến đấu của những kỵ binh này sẽ giảm đi rất nhiều. Ngươi nghĩ thử đi, một đám ngựa chiến khùng lên không ai kiểm soát nổi, bất chấp tất cả phi nước đại khắp nơi, việc ngồi vững trên lưng ngựa còn khó chứ đừng nói đến đánh trận.
Một lượng lớn pháo hoa kép rơi đầy đất, trong lúc quân Tây Lương đang tò mò nó là cái gì, đột nhiên những tia sáng chói mắt lóe lên làm họ hoảng sợ.
Bùm! Bùm! Bùm!
Những tiếng nổ lớn vang lên át cả tiếng la hét của quân Tây Lương, không ngoài dự đoán, đám ngựa chiến hí dài rồi vùng lên bỏ chạy.
“Chết mẹ, đây là thứ gì vậy? Ngựa của ta sắp điên đến nơi rồi, mau giúp ta!”
“Con súc sinh này, đứng im, mẹ nó!”
“Tránh ra! Tránh ra! Ta không ghìm cương nổi nữa, thằng nào muốn sống thì tránh ra!”
“A! Tay ta! Mẹ nó!”
“Đệt! Con mắt của lão tử xong rồi! Ai đến cứu ta với!”
Tiếng pháo hoa nổ thắp cháy trời đầu xuân, tiếng la hét ỏm tỏi từ những người lính, tiếng ngựa hí lên đầy hoang dại, tạo thành một bản nhạc đầy máu tanh và cái chết. Quân Tây Lương rối loạn như tơ vò, lũ ngựa chiến, những người bạn đồng hành tin cậy của họ đã ủi chết rất nhiều tướng sĩ. Mọi chuyện xảy ra giống hệt như Viên Hoàn dự liệu.
Lý Giác miễn cưỡng ghìm chặt cương ngựa, cương đao trong tay múa lên, hất bay toàn bộ pháo hoa kép đang ném về phía hắn, liên tục gào lên:
“Mọi người hãy bình tĩnh! Tuyệt đối không được đến gần những cái que màu đỏ kia!”
Đổng Trác bị tiếng nổ dọa đến co giật từng miếng mỡ, Hắn hoảng sợ đá tên xa phu, điều khiển chiến xa chạy ra khỏi vòng vây, chửi mắng liên tục:
“Hèn hạ! Liên quân Quan Đông quá hèn hạ!”
Lữ Bố đang chuẩn bị chạy đến doanh trại của quân Tây Lương cũng ngu cả người, thế quái nào mình còn chưa kịp trốn về, quân đội của nghĩa phụ đã loạn hết cả lên thế này? Giờ mà chạy sang đó, mười Xích Thố cũng bị đạp thành bánh thịt.
Theo bản năng, Lữ Bố trực tiếp thay đổi phương hướng, bỏ chạy về một phía khác.
Điển Vi nấp ở trong rừng cười đến rụng cả răng:
“Ha ha ha! Vũ khí bí mật của thiếu chủ quả nhiên lợi hại, những người anh em thân mến, hãy cùng ta xông ra giết chết Đổng Trác, vì dân trừ hại!”
“Giết chết Đổng tặc, vì dân trừ hại!”
“Giết!”
Quân hộ vệ do Điển Vi thống lĩnh hóa mình thành một thanh kiếm sắc bén lao thẳng vào cuộc chiến. Quân Viên Hoàn lựa chọn đánh bên hông quân Đổng Trác, họ gặp lính Tây Lương là lập tức chém, cố gắng đẩy sự náo loạn lên đến đỉnh điểm. Bước vào cuộc chiến, Điển Vi trực tiếp lên cấp thần tướng, đôi thiết kích tả xung hữu đột, máu tươi chảy trên giáp trụ hắn chưa hề phai màu, phối hợp cùng tiếng la giết ngập đất, trông hắn như một sát thần giáng thế, vô cùng khủng bố.
Lúc đầu quân Viên Hoàn còn hơi sợ chiến tranh, nói gì thì chuyện lấy một ngàn đánh với một trăm ngàn người là một câu chuyện có cái kết đầy bi kịch, nhưng sau khi chứng kiến mưu thế thâm sâu như biển của Viên Hoàn, và được khí thế của Điển Vi dẫn dắt, bọn họ tấn công một cách liều mạng, rất nhiều lính Tây Lương ngã xuống trên đường đi của họ.
Ánh đao kiếm lóe lên liên tục, máu tươi tung bay trong gió....
Điển Vi xung phong ở tiền tuyến mở ra một đường máu, dẫn dắt quân Viên Hoàn bước thẳng đến trung tâm quân Tây Lương:
“Các anh em nghe đây, thiếu chủ có lệnh, giết năm người thăng chức ngũ trưởng, giết mười người thăng chức thập trưởng, giết càng nhiều, con đường phát tài của anh em sẽ càng sáng! Xông lên, hỡi những con mãnh hổ Nam Dương!”
“Giết!”
Hơn ngàn tướng sĩ cùng hò hét hưởng ứng.
Viên Hoàn chắp tay đứng trên thành nhìn về phía xa, hắn không phải không muốn theo đại quân đánh Đổng Trác ra bã, mà là do hắn có thể khẳng định rằng, ngay khi pháo hoa kép phát nổ, trong đầu hắn sẽ tràn ngập thông báo từ hệ thống. Đúng hệt như những gì hắn dự đoán, một mưu kế đơn giản đã mang lại cho hắn 200.000 điểm chấn động, và số điểm chấn động của hắn vẫn tiếp tục gia tăng với tốc độ còn nhanh hơn cả Lưu Bị bỏ chạy.
Đây là một cảm giác vừa nhức đầu vừa vui vẻ. Viên Hoàn vui vì điểm chấn động mình thu thập đã vượt khỏi sức tưởng tượng của mình, còn nhức đầu đơn giản là vì âm thanh của thằng hệ thống thối thây này ồn hơn cả phụ nữ sắp sinh đẻ. Không vì mấy cái thông báo chết bằm kia, hắn đã tự mình lãnh binh xông đến chỗ Đổng Trác thể hiện một phen.
Thôi, Viên Hoàn cũng đã lớn rồi, hắn quyết định sống thật với lòng mình. Chả có lý do quái gì hết, chỉ cần nhìn điểm vũ lực của mình thôi, chưa đến 60 điểm, mẹ nó còn kém hơn cả nhân vật phụ phải chết ở tập một của phim nữa. Hắn mà đi, ha ha, không phải giết người, mà là tặng quân công cho người ta.
Trong cái rủi cũng có cái xui, à nhầm cái may, Wechat game có thể giúp cho kí chủ tăng thực lực cá nhân, nếu không cả đời Viên Hoàn sẽ phải ôm lấy mông trốn vào góc nhìn đám thần tướng tam quốc trang bức.
Chẳng biết từ khi nào có một bóng người xuất hiện bên cạnh hắn. Tào Tháo thở dài liếc nhìn chiến trường rộng lớn, bùi ngùi lên tiếng:
“Hiền điệt à, lần này mưu kế của ngươi mặc dù đã đánh tan nhuệ khí quân Tây Lương, nhưng chỉ sợ khó có thể giết được Đổng Trác. Ngươi đừng quên hắn chính là kẻ đứng đầu tập đoàn quân sự Tây Lương, nơi sản sinh ra kỵ binh khét tiếng của Đế quốc đại Hán.”
“Ừ, ta biết chứ!”
Viên Hoàn lạnh nhạt trả lời.
“....”
Tào Tháo đờ người, thằng nhóc này con mẹ nó bình tĩnh ghê thật.
“Kí chủ làm Tào Tháo phải nhìn bằng con mắt khác, +588 điểm chấn động.”
“Nếu biết rõ như thế, chẳng hay ngươi có hứng thú cùng thúc phụ thống lĩnh kỵ binh dũng cảm truy sát Đổng tặc không?”
“À, thì ra là vậy. Xin lỗi thúc, tiểu điệt không có hứng thú, tạm biệt!”
Dứt lời, Viên Hoàn phất tay áo bước đi.
“Kí chủ làm Tào Tháo bất ngờ, +888 điểm chấn động.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT