Ba đứa bạn buông đũa nhìn cậu trân trối.

Vĩnh An gãi đầu cười hề hề. - Các cậu ăn tiếp đi. Vừa ăn vừa bàn.

- Nhờ phúc của cậu, ăn éo nổi. - Hải Vân chán nản than thở, tiếp đó ngẩn lên gọi:

- Cho thanh toán rồi gói mấy món này mang về đi chủ quán ơi.

Xong xuôi đâu đó cả đám lại kéo nhau về núi Ngọc Sương. Bốn người cùng châu đầu vào chiếc bàn tròn quen thuộc. Thức ăn bày đầy ắp trên bàn. Giây phút ngỡ ngàng trôi qua bản năng ăn uống của Hải Vân lại trỗi dậy mãnh liệt. Miệng húp xì xà xì xụp, tai chăm chú lắng nghe câu chuyện. Vĩnh An mở lại cho cả đám xem hình ảnh Đại Dương bắn ra thuật pháp, cuối cùng quay ra nói:

- Đây là lý do tớ muốn đột nhập vào tòa thị chính. Trong đó có bộ phận quản lý vân linh lực của tu sĩ. Dò là biết ngay thuật pháp này do ai thực hiện.

Hào Nhân ngửa đầu lên trời cảm thán. - Giờ thì tớ đã hiểu vì sao giáo sư giữ rịt cậu ở yên trong núi rồi. Cậu như sao quả tạ ấy, đi đến đâu hút phiền phức đến đó. Thiên hạ này sớm muộn gì cũng bị cậu quậy banh chành.

Hiền Minh cũng nghiêm túc khuyên can. - Tớ muốn giúp cũng không được. Bên ấy có ba lớp trận pháp chống xâm nhập. Không phải mấy cấm chê vớ vẩn trên cầu ô thước. Đâu phải lần nào làm đại cũng thành công. Vụ Đại Dương là cậu ăn may thôi. Đến giờ tớ còn hồi hộp đây này. Thằng đó mà không bị lừa vào ảo trận thì cậu no đòn với nó rồi.

- Ai bảo tớ ăn may. - Vĩnh An phản bác. Cậu hỉnh mũi lên giải thích cho tụi bạn hiểu thêm. - Các cậu không nhớ vụ Đại Dương bị hụt linh trong buổi hội nhập sao? Tu sĩ cấp bậc tụ đan linh lực đâu có bất ổn như vậy. Điều này chứng tỏ hắn tu luyện công pháp tăng nhanh tu vi, căn cơ chắc chắn mất ổn định.

Hào Nhân trề môi khó tin. - Chỉ dựa vào nhiêu đó thôi mà cậu dám chắc hắn sẽ lọt vào ảo trận?

- Còn cái khác chứ! Ai cũng biết Đại Dương là linh căn biến dị hệ phong. Mà "phong" nằm ngoài ngũ hành, làm gì có linh khí hệ phong. Nói chính xác hắn là ngũ linh căn biến dị. Gió được tạo ra chính là dòng đối lưu khi hắn điều khiển cả năm loại linh khí. Ngũ linh căn hay còn gọi là tạp linh căn, có tốc độ tu luyện chậm chạp. Nhờ biến dị mà hắn có tốc độ tu luyện nhanh hơn bình thường. Chính vì vậy mà cơ thể sinh ra tạp chất nhiều hơn là không thể tránh khỏi. Đại Dương không xử lý tốt vấn đề này nên thần trí rất dễ bị ảnh hưởng.

- Vậy lần này cậu chắc mình phá nổi ba tầng trận pháp hay không? - Hiền Minh nghi ngờ.

- Có mắt trận tức khắc tớ sẽ mở được. Cái đáng lo là bên trong đó còn một tuyệt trận có chức năng phát hiện ra người lạ xâm nhập. Có mở được ba trận kia, đi vào là nó hú lên liền. Tuyệt trận làm gì có mắt mà mở. Các cậu có quen ai làm nhân viên trong đấy không?

Hiền Minh lắc đầu. Hào Nhân nhìn cậu trả lời:

- Chịu thôi. Tớ không quen ai cả.

Lúc này Hải Vân mới ngẩng lên.

- Thật ra tớ giúp được. Nhưng cậu phải đồng ý với tớ một việc.

Hai mắt Vĩnh An sáng rực. - Chuyện gì cậu nói đi?

- Cậu hẹn gặp bạn Vô Danh lần trước đi. Tớ muốn so kiếm một trận.

- Cái gì khác trong khả năng của tớ thì được. Chuyện gặp mặt cậu quên đi. Tớ không thích hẹn thay người khác.

Đùa à! Cậu mới chọc điên người ta xong, bây giờ lại chạy ra lượn lờ trước mặt, bảo anh ta giả gái thì có khác gì đi tìm đường chết đâu.

Ánh mắt của Hải Vân dần dần trở nên đầy mưu mô. - Cái gì khác cũng được?

Vĩnh An gật đầu xác nhận. - Ừ.

- Nghỉ đông này về nhà tớ chơi.

- Hả? - Cậu nghe như có mùi lừa đảo ở đây, mà lỡ hứa rồi biết làm sao giờ.

- Thôi được, nhưng không về cả kỳ nghỉ đông đâu. Trên người tớ còn gắn theo dõi của thầy. Trốn đi ít ngày chắc không sao, bỏ đi lâu ngày phiền lắm. Tết tớ sẽ đến nhà cậu.

Hải Vân cười cười, cuối cùng cô đã dụ con mồi vào bẫy. Rủ cậu ta đi đâu còn khó hơn lên trời, không giở tí thủ đoạn làm sao thành công. Ai bảo cậu ta hợp ý Bạch gia chủ, khiến ông ấy gửi tin nhắn thúc ép cô mời về chơi cho bằng được. Đối với bọn họ, lợi ích gia tộc lúc nào cũng phải đặt lên trên hết.

Hiền Minh nhìn cô buồn buồn, trên mặt cố nặn ra nụ cười cứng đơ. - Tớ đi theo được không?

- Được chứ! - Hải Vân phản hồi, cô còn nháy mắt tinh nghịch với Hào Nhân. - Cậu có muốn đu theo luôn không?

- Thôi xin kiếu, ba mẹ đã có thư triệu hồi tớ về nhà rồi.
Mấy ngày sau, tại quán cà phê Mộc Tuyết Hoa đối diện tòa thị chính. Có cô gái mặc bộ váy trắng thướt tha như công chúa bước ra từ câu truyện cổ tích. Gương mặt thanh thoát, gò má ửng hồng, tô thêm chút phớt đỏ lên môi, mỗi lần chớp mắt như ngàn sao hội tụ. Nàng ngồi trên chiếc ghế cao cao nhìn bâng quơ ra ngoài hiên nắng. Nơi có giàn dây leo trụi lá cùng mấy bộ bàn ghế uốn lượn kiểu cách. Từ ngoài cửa, một chàng trai nhìn nàng đắm đuối, cứ thế bước lại gần như thiêu thân tìm thấy lửa ấm của đời mình. Anh ta mặc bộ com-lê sang trọng, tóc chải hất ngược ra sau trông vô cùng lịch lãm. Trên tay cầm bó hoa hồng đỏ rực như màu máu con tim, ở giữa đính chiếc nhẫn quý hiếm đắt giá. Đúng điệu kẻ si tình lắm tiền nhiều của.

- Hải Vân làm bạn gái anh nhé. - Hào Nhân cất giọng lạnh nhạt.

Cô nàng lắc đầu quầy quậy, hét toáng lên. - KHÔNG!!!

Con lạy má! Má la như bị hiếp dâm. Hình ảnh thiếu nữ đoan trang là như thế này? Hào Nhân nuốt nghẹn cơn tức, miễn cưỡng sáp lại gần, tay dâng lên đóa hoa hồng. - Vì sao em lại từ chối anh. Những thằng khác có nhiều tiền bằng anh không?

Người đẹp ghê tởm, hất văng đối tượng ra xa. Chàng trai si tình ngã bổ ngửa ra đất, bó hoa hồng dập nát, chiếc nhẫn lăn lông lốc dưới đất…

Chết mẹ, ra tay hơi nặng, sai kịch bản hết rồi. Hải Vân luống cuống chưa biết nên xử lý thế nào thì…

- Quá đáng lắm luôn! - Một nam nhân viên của tòa thị chính theo dõi câu chuyện từ nãy đến giờ lên tiếng chỉ trích Hải Vân. Anh ta dùng thân hình lực lưỡng của mình nhấc bổng Hào Nhân đứng dậy. Lấy tay phủi bụi dính trên quần áo người gặp nạn. Rồi đẩy Hào Nhân ra đằng sau, y chang tướng gà mẹ bảo vệ cho gà con. Tiếp tục lên án cô nàng một cách gián tiếp:

- Thứ con gái chảnh chọe như vậy cậu thích làm gì. Trên đời này không thiếu gì người dễ thương hiểu chuyện.

Sau đó tiếp tục hùng hổ trợn mắt dọa nạt cô nàng.

Hải Vân bị kẻ xen ngang chọc cho tức bốc khói. Chẳng lẽ đang đóng vai người đẹp yếu đuối mà cô nhảy lên đấm cho gã mấy phát thì cũng hơi kỳ. Hải Vân lườm lại, coi như hôm nay ngươi gặp may.

Vĩnh An đứng xa xa đưa tay che mặt. Kẻ qua đường kia là ai? Nhân viên thầm thích Hải Vân sao không xuất hiện? Tình huống phát sinh chạy ra xa tám con phố. Nào là thiếu nữ yếu đuối bị chàng trai si tình làm phiền. Nào là anh hùng ra tay cứu mỹ nhân. Thực tế đang diễn ra ngược lại thì có.

Vĩnh An chắp tay sau đít đi vòng qua vòng lại... Ể, không tệ nha! Kịch bản vẫn vậy, đổi diễn viên là được. Vĩnh An nhanh trí đá Hiền Minh ra ngoài, không quên dặn dò:

- Đổi vai, Hào Nhân thành mỹ nam yếu đuối.

Hiền Minh gật gật, phóng ngay ra bên cạnh Hải Vân. Khoanh tay ưỡn ngực, hất hàm khiêu khích với nam tu sĩ.

- Chảnh chọe thì sao. Đàn ông yếu đuối mà cũng đòi mơ tưởng người đẹp kiếm tu. Ra tay như vậy là nhẹ nhàng lắm rồi.

Hào Nhân chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe Vĩnh An truyền âm: "Giờ cậu diễn vai nam nhân yếu đuối, khóc được càng tốt."

Cái quỷ gì thế này, bảo khóc là khóc, ai làm được chứ. Danh dự giữ gìn bao năm đổ sông đổ biển hết cả, cha mẹ biết được có tha thứ cho con. Hào Nhân nghĩ đến đây tự nhiên nước mắt lưng tròng. - Yếu đuối thì sao. Tình yêu đâu phân biệt mạnh yếu.

Hiền Minh cười to. - Nói vài câu là mít ướt. Chẳng lẽ khi đụng chuyện lại muốn người đẹp phải đứng ra bảo vệ cho mình. Đàn ông kiểu này đội quần cho bớt nhục.

Con chưa làm được gì để cha mẹ tự hào, giờ lại bị người ta sỉ nhục, con là đứa con bất hiếu. Mắt lại đỏ hơn nữa rồi. Đi theo hướng này ổn á. Hiền Minh rưng rưng không nói lên lời:

- Anh… Anh…

Nam tu sĩ không nghe nổi nữa định kéo Hào Nhân ra chỗ khác. Nào ngờ bị Hiền Minh túm cổ áo, giật văng cái thẻ xuống đất. - Xin lỗi bạn gái xinh đẹp này cái đã. Đâu phải nói cho sướng miệng rồi muốn đi thì đi.

Nam tu sĩ hất tung tay Hiền Minh ra khỏi người mình, gằn giọng đe doạ:

- Mày muốn cái gì?

Hào Nhân nhanh nhẹn nhặt thẻ nhân viên lên, tiện tay tráo luôn một thể, xong việc liền nhảy ra đằng trước ngăn cản vụ ẩu đả.

- Xin lỗi Hải Vân, từ nay tôi không làm phiền em nữa. Chuyện này tới đây coi như xong.

Sau đó quay lại nói với nam tu sĩ:

- Cảm ơn anh! Tôi là Hào Nhân, con trai của Lục gia chủ. Tôi mời anh bữa trưa được chứ.

Nam tu sĩ nhảy mừng trong bụng. Hóa ra là quý tử của họ Lục. Ông trời phù hộ ta rồi, hắn nhanh nhảu trả lời:

- Được chứ. Tôi tên là Thành Đạt, rất vui được làm quen với cậu.

Vĩnh An nhoẻn miệng cười tươi, cửa ải đầu tiên xem như vượt qua trót lọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play