Các người có trải qua sinh ly tử biệt sao? Khi Chân Mỹ Lệ vẫn còn là Trịnh Dĩnh, trong đầu cô hoàn toàn không có cái khái niệm này, bởi vì cô còn trẻ. Cái cô có thể nghĩ đến, chỉ là một người sẽ thuận theo tự nhiên già đi rồi qua đời. Chết, là chuyện của một người.
Cho đến khi Trịnh Dĩnh thật sự chết đi, cô mới biết được, cái chết có thể xảy bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào, nó không phải là chuyện của một người……
Trịnh Dĩnh chết, là chuyện của hai người.
Cô chết rồi, chỉ còn lại một mình anh ấy, đau lòng không thôi.
Phương Lâm ngồi ở trước mộ Trịnh Dĩnh, trước mặt đặt một bó hoa hạnh phúc, đó là hoa mà cô gái của anh thích, còn có chocolate cô thích ăn và poster người nổi tiếng cô thích. Trước kia, Phương Lâm chưa bao giờ cho Trịnh Dĩnh dán poster nam diễn viên ở nhà, bây giờ anh nguyện ý. Nhưng mà, Trịnh Dĩnh đã không thể dán poster được nữa.
Trịnh Dĩnh của cậu không có bia mộ, Phương Lâm vừa tự trách lại bất lực. Để mua được một khối bia mộ cần đến mười mấy thậm chí mấy chục vạn, anh không có tiền. Chết so với sống càng mắc tiền.
Phương Lâm yên lặng khóc, anh đã mất đi người dựa vào mình, anh không biết mình còn có thể bảo vệ ai được nữa, cũng không biết còn có thể yêu ai được nữa không.
Trịnh Dĩnh ở bên cạnh Phương Lâm khóc thút thích.
Quả quả an ủi cô, “Ma không có nước mắt, đừng khóc, quá là khổ sở.”
An ủi như vậy không có chút nào hiệu quả, Trịnh Dĩnh khóc lớn hơn nữa, “Phương Lâm, trời sắp mưa, huhu…… Anh mau về nhà đi!”
Ở trong trời mưa, Phương Lâm vẫn không nhút nhích.
Dì Bạch nhìn cũng rất đau lòng, “Đứa trẻ này thật là nặng tình a, tội nghiệp quá. Cứ tiếp tục như vậy sẽ bị bệnh mất. Đúng là làm bậy mà”.
Bởi vì đau khổ, cho nên khóc thút thít, bởi vì nhớ nhung, cho nên không ngủ được. Thân thể anh đã đạt tới cực hạn, lại dầm gặp mưa to, rốt cuộc Phương Lâm trụ không nổi ngã xuống.
“Oa ———— Phương Lâm! Phương Lâm —— ai tới giúp giúp anh ấy, anh ấy té xỉu ——” dù cho có Trịnh Dĩnh kêu gọi như thế nào, Phương Lâm cũng không có trả lời. Dù cho cô kêu cứu như thế nào, cũng không có ai nghe thấy được.
Những hồn ma cũng luống cuống quây quanh, không biết phải làm sao.
Trịnh Dĩnh xông ra ngoài, cô muốn đi tìm Bà Cốt, Bà Cốt có thể giúp cô.
“Chị chị, Phương Lâm té xỉu! Chị mau đi giúp anh ấy đi!”
Quả quả mau chóng đuổi theo đến, thở hồng hộc nói, “Bảo vệ khu mộ đã gọi xe cứu thương rồi, bạn trai cậu được đưa đi bệnh viện rồi!”.
Trịnh Dĩnh bất chấp tất cả, xoay người bay ra ngoài.
Khi Trịnh Dĩnh tới bệnh viện, Phương Lâm đã về nhà. Trịnh Dĩnh không thể vào nhà được, đành ở bên ngoài đợi một đêm, ngày hôm sau, rốt cuộc cô cũng gặp được Phương Lâm.
Cô bay xung quanh Phương Lâm, ngó trái ngó phải, sợ anh ấy xảy ra chuyện, “Không sao chứ? Sắc mặt của anh vẫn còn trắng bệch, anh có muốn đi nghỉ ngơi thêm một chút nữa không? Có phát sốt hay không, có uống thuốc chưa?!”
Phương Lâm không có trả lời, mặt mày anh trắng bệch, đeo ba lô lên đi đến trường học.
Phương Lâm mới vừa bước vào phòng học, đã bị chủ nhiệm lớp kêu đi văn phòng, trong văn phòng còn có cha mẹ nuôi của Phương Lâm.
“Đứa nhỏ này thật ra cũng không có việc gì, chỉ là gần đây khi đi học tinh thần thường hay hoảng hốt. Kết quả kiểm tra gần đây rất là kém. Phương Lâm là học sinh ưu tú nhất trường, là có thể lọt Top 1 trường trọng điểm, không nên cứ tiếp tục đi xuống như vậy”. Chủ nhiệm lớp thở dài nói tiếp, “Các người làm cha mẹ nên chú ý con mình một chút, bây giờ là thời điểm mấu chốt, tuyệt đối không được ỷ y!”.
Cha Phương và mẹ Phương liên tục gật đầu, dặn dò Phương Lâm một chút rồi rời đi.
Phương Lâm không trở lại phòng học mà bắt xe trở về nhà. Nhưng không ngờ cha mẹ Phương đã nhanh hơn một bước về nhà trước.
Nhìn thấy cửa phòng Trịnh Dĩnh mở toang, mặt Phương Lâm trắng bệch, lập tức vọt vào trong, mạnh mẽ đẩy cha mẹ Phương ra ngoài, khóa cửa phòng lại, “Con sẽ sửa sang lại nơi này!”
“Con sửa lại, con muốn như thế nào sửa lại?! Đứa trẻ này đã ở trong nhà của chúng ta bao lâu rồi? Sao con lại gạt chúng ta! Sao con lại có thể như vậy! Con có coi chúng ta là cha mẹ của con không?!” Mẹ Phương tức giận lớn tiếng nói “Chúng ta cho con tiền ăn tiền uống, cho con phòng ở, cho con đi học, chẳng lẽ còn muốn chúng ta nuôi bạn gái của con luôn sao?! Làm gì có đạo lý như vậy!”
Đúng thật là không có đạo lý như vậy. Khi Phương Lâm được nhận nuôi, anh thật sự sống rất tốt, nhưng sau khi cha mẹ Phương có con của chính mình, bọn họ không còn che chở quan tâm Phương Lâm nữa.
Phương Lâm bị đưa đến nhà của ông nội Phương, từ đó về sau, cha mẹ Phương không còn ghé qua nhìn Phương Lâm nữa.
Phương Lâm biết rõ tình cảnh hiện tại của mình, cho nên, anh cực kỳ nghe lời, hiếu thuận. Mối quan hệ giữa ông nội Phương và cha Phương rất kém, một hai năm bọn họ mới gặp mặt một lần. Vốn dĩ ông nội Phương chỉ có một mình, bây giờ có Phương Lâm ở bên cạnh trò chuyện, ông rất là vui vẻ. Cũng chính vì như vậy cho nên ông nội Phương rất yêu thương Phương Lâm.
Khi Phương Lâm muốn trở lại thành phố của Trịnh Dĩnh để đi học, mặc dù ông nội Phương rất luyến tiếc nhưng cũng đồng ý, căn phòng ở này cũng là do ông nội Phương thuê cho Phương Lâm. Cha mẹ Phương không có bỏ ra một đồng tiền nào, đã nhiều năm qua, bọn họ cũng không ghé thăm Phương Lâm một lần nào, nếu không phải lần này chủ nhiệm lớp gọi điện cho họ, chắc họ cũng không biết Phương Lâm đã học lớp 12 rồi. Cho nên, làm sao mà họ biết cậu và Trịnh Dĩnh ở chung?
Rõ ràng không có trách nhiệm nuôi dưỡng con cái, bây giờ lại ngang nhiên can thiệp vào sinh họat của anh, trên đời làm gì có đạo lý như vậy.
Trịnh Dĩnh ở bên cạnh vừa đau lòng vừa tức giận, cô chỉ vào mẹ Phương chửi, “Đồ khốn nạn, con đàn bà độc ác! Chỉ biết ăn hiếp Phương Lâm nhà tôi! Tôi liều mạng với bà!”.
Trịnh Dĩnh tay đấm chân đá lia lịa vọt tới mẹ Phương, sau đó liền xuyên qua người bọn họ.
Cô đến bên cạnh Phương Lâm, “Anh không cần phải sợ! Bọn họ dám ăn hiếp anh anh liền chửi lại bọn họ! Không phải sợ gì cả!”.
Phương Lâm không để ý tới mẹ Phương, anh ngẩng đầu lên nhìn cha Phương nói, “Cha, ông nội nói ông rất nhớ cha, cha có rảnh thì về nhà thăm ông”.
Cha Phương xấu hổ cười cười, đã hai năm rồi ông chưa về thăm ông ấy. Ông kéo tay mẹ Phương, nói nhỏ, “Con nó cũng lớn rồi, chúng ta cũng đừng quản nhiều quá”.
“Là chúng ta nhận nuôi nó!” mẹ Phương thì thầm.
“Con sẽ hiếu kính hai người.” Phương Lâm lạnh nhạt nói, “Hai người trở về đi. Đây là phòng của Trịnh Dĩnh, không ai được chạm vào”.
“Mày đây là thái độ gì vậy?!” Mẹ Phương tát mặt Phương Lâm một cái, cực kỳ hung dữ.
“Con sẽ báo cảnh sát.” Phương Lâm mặt vẫn như cũ thờ ơ.
“Mẹ con chỉ là tức giận quá thôi, không có ý gì đâu, bây giờ cha đưa mẹ con về ngay”. Cha Phương vội vàng nắm cánh tay mẹ Phương kéo đi ra ngoài. Ông thật sự đuối lý, cảnh sát mà tới đây thật thì sẽ rất khó coi.
Mẹ Phương giãy giụa vài cái, nhìn Phương Lâm chửi vài câu sau đó theo cha Phương rời đi, “Đáng lẽ lúc đó nên nhận nuôi một đứa con gái, bây giờ ông nhìn nó đi, thật là ngỗ nghịch!”
Âm thanh của mẹ Phương mất hút ở cuối hành lang, Phương Lâm dựa vào cửa phòng trượt dài xuống đất. Anh nhặt lên đồ mà mẹ Phương ném ra, ôm trong lòng ngực lại bắt đầu khóc.
Đó là quyển sách của Trịnh Dĩnh, bên trong còn có tiêu bản hoa khô mà em ấy làm, chính là mấy cây hoa hạnh phúc. Mà hạnh phúc của anh cũng đã bay theo hạnh phúc của Trịnh Dĩnh luôn rồi……
Bên trong còn có một trăm bài thi. Đây là bài thi điểm tuyệt đối từ khi Trịnh Dĩnh học cấp hai cho tới nay, cô để chúng ngay ngắn gọn gàng, trên mỗi góc bài thi có viết một dòng chữ nhỏ: Tôi muốn cùng Phương Lâm đậu trường Top 1.
Phương Lâm ôm quyển sách, khóc đến tê tâm liệt phế, ngực quặn đau, cơ hồ liền không thở nổi, “Anh sẽ đi, anh sẽ đi, chúng ta cùng đi, anh ở nơi đó sẽ chờ em đến tìm anh……”
Sau đó, Phương Lâm không còn đến nghĩa trang. Anh liều mạng học tập, cuối cùng, anh vào trường Top 1. Lại sau đó, anh dành ra ba năm để học xong bốn năm đại học, tốt nghiệp sớm, vào làm việc cho công ty mà anh mơ ước.
Trịnh Dĩnh vẫn luôn ở bên cạnh Phương Lâm, thật sự cùng anh vào trường Top 1.
Lại sau đó, Phương Lâm gặp được Điền Hân. Lúc mới bắt đầu, Trịnh Dĩnh vừa buồn vừa ghen ghét, nhưng lại hy vọng Phương Lâm được vui vẻ trở lại, điều đó đã lấn áp đi sự ghen ghét, cô cũng vui vẻ chấp nhận Điền Hân, dù sao thì Trịnh Dĩnh cũng không thể làm người để có thể ở bên cạnh Phương Lâm được, vậy nên cô sẽ buông bỏ anh ấy.
Cả đời này Trịnh Dĩnh cũng không nghĩ tới, có một ngày, cô sẽ đứng ở trước mặt Điền Hân và Phương Lâm, có thể bị bọn họ nhìn thấy, sau đó, xảy ra mối liên hệ với bọn họ.
Hiện tại, Chân Mỹ Lệ —— Trịnh Dĩnh —— đứng trước mặt bọn họ, bánh xe vận mệnh lại một lần nữa răng rắc chuyển động lên ……
……………………………………………………………………………………………………
Bên trong xe mở ra máy sưởi, cuối cùng Chân Mỹ Lệ cũng thoải mái một chút.
Bên cạnh Điền Hân đưa khăn mặt cho Chân Mỹ Lệ, “Khăn mới, cậu lau mặt đi”.
Chân Mỹ Lệ vội vàng nhận lấy khăn mặt, lau mặt, lau tóc. Cô nhìn nước trên ghế xe ngại ngùng nói, “Xin lỗi nha, mình làm xe dơ rồi, mình sẽ trả lại tiền rửa xe”.
“Ôi trời, không sao đâu” Điền Hân liếc nhìn ghế lái phía trước, trách cứ nói, “Đều là tại anh làm việc quá lỗ mãn, không thể nói chuyện đàng hoàng sau? Làm cho người khác sợ hãi!”
“Cậu đừng trách anh ấy, là mình không đúng”, Chân Mỹ Lệ vội vàng nói, “Anh Phương cũng là muốn giúp mình, là do mình chuyện bé xe ra to. Anh Phương là người tốt bụng, nhìn thấy mình như thế này, chắc là hơi lo lắng đi”.
“Cậu không cần phải nói giúp cho anh ấy, anh ấy chính là một người ngốc”. Điền Hân nói nhỏ, “Nhưng mà anh ấy đúng là người tốt bụng”.
Chân Mỹ Lệ cười cười, “Hai người tình cảm thật tốt.”
Xe đột nhiên lung lay một chút, hai người không kịp trở tay, suýt bị cụng đầu.
“Anh xin lỗi, hai người không sao chứ?!” Xe ngừng lại, Phương Lâm xoay người ra ghế sau xem xét, bắt gặp ánh mắt của Chân Mỹ Lệ lập tức liếc sang nơi khác.
“Anh hai à, anh lái xe cẩn thận một chút đi, trước giờ không có như vậy mà”. Từ ngày Điền Hân quen Phương Lâm cho đến giờ, Phương Lâm luôn lái xe cẩn thận, không biết tại sao hôm nay lại vậy, suýt vượt đèn đỏ.
Phương Lâm nhìn Chân Mỹ Lệ xin lỗi, mới xoay người trở lại yên tâm lái xe.
Anh nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Chân Mỹ Lệ cúi đầu, cô ấy đang lau tóc, đầu tóc ướt nhẹp che khuất đi gương mặt của cô.
Anh không nhìn thấy được khuôn mặt của Chân Mỹ Lệ, cảm thấy hơi mất mát, nhưng cũng thấy may mắn. Anh kiềm chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng. Đưa Chân Mỹ Lệ về.
Trên đường trở về, Phương Lâm giả vờ vô tình hỏi chuyện Chân Mỹ Lệ.
“Cô ấy cũng đã học năm tư đại học, tại sao còn muốn tham gia câu lạc bộ bóng chuyền?”.
“Ờ……” Điền Hân cũng cảm thấy lạ, cô cầm khăn từ phía sau lau tóc cho Phương Lâm nói, “Nghe mọi người nói, Chân Mỹ Lệ năm nhất là có tham gia câu lạc bộ bóng chuyền, nhưng sau đó rút ra. Lần này trở lại, chắc là để giảm cân đi”.
“Giảm cân? Cô ấy ốm mà, con gái tụi em đều coi trọng ngoại hình như vậy sao?”
“Không biết nói sao cho phải nữa, lúc em nhìn thấy cô ấy mặt vẫn còn ú ú” Điền Hân cũng cảm thấy lạ, cô nhìn thấy Chân Mỹ Lệ hai lần, cảm thấy có chỗ nào đó có chút kỳ lạ, nhưng mà suy nghĩ lại thì không thấy có chỗ nào lạ, có lẽ là tại Chân Mỹ lệ ốm lại đi?.
Phương Lâm “À” một tiếng.
Điền Hân từ phía sau ôm lấy cổ Phương Lâm, hỏi, “Sao vậy, để ý Chân Mỹ Lệ như vậy, anh thích cô ấy à ~~~”
Phương Lâm vỗ vỗ tay Điền Hân, cười cười nói: “Đúng vậy, anh thích cô ấy, rất xinh đẹp mà..”
“Ôi trời! Lăng nhăng quá!” Điền Hân nắm lỗ tai Phương Lâm, ngốc nghếch cười lên, “Mơ tưởng người khác, phải bị trừng phạt!”
……
Tác giả có lời muốn nói: Chắc là mọi người đã đoán được thân phận của Lư Nhất Bạch rồi.
Lư Nhất Bạch không biết chuyện Chân Mỹ Lệ chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT